Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 58
2024-10-17 14:43:36
Quý Đông Nhiên bên kia bận rộn, Hạ An Vũ bên này cũng chẳng để bản thân có thời gian rảnh. Một phần vì không muốn phí hoài thời gian vô ích, phần còn lại là để đỡ nghĩ ngợi nhớ nhung linh tinh rồi đâm ra buồn rầu.
Mỗi ngày đi làm trở về đều tranh thủ mua thức ăn, dạo gần đây theo dì Lan học được không ít món ngon, cực kỳ trông đợi ngày Quý Đông Nhiên trở về sẽ tự tay nấu cho anh một bữa ra trò. Xong xuôi hết mọi thứ sẽ chui vào phòng sách nghiêm túc nghiên cứu tài liệu mà cô Lan Tâm gửi đến để làm bài, ngày nào cũng lăn lộn đến khi rã rời mới thôi.
Tối đó, sau khi gửi mail cho cô giáo mình xong, cậu mệt mỏi gục xuống bàn, lẩm nhẩm tính toán, không ngờ mình và Quý Đông Nhiên đã xa nhau tận một tháng năm ngày rồi. Hạ An Vũ xem lịch, sắp tới là kỳ nghỉ lễ dài, nhưng đoán chừng với tình hình hiện tại thì lúc đó anh cũng không về kịp. Cậu thở dài một hơi, theo thói quen mọi năm vào app xem vé xe về quê, hoàn toàn quên mất nhà mình vẫn còn một tài xế được Quý Đông Nhiên sắp xếp cho.
“Alo, An Vũ à, năm nay con chơi lễ với Đông Nhiên đi, mẹ với dượng con đăng ký đi du lịch với xóm rồi, con về cũng không có ai đâu.”
Hạ An Vũ nhận tin vào một sáng mùa hạ đẹp trời, vé đã lỡ mua mất rồi, chỉ đành gọi cho chăm sóc khách hàng bên app nhờ hỗ trợ.
“Dạ, rất tiếc là vé đã đặt thì không thể hủy nữa ạ. Tuy nhiên bên em vẫn có hỗ trợ mình chuyển sang dịch vụ khác với mức giá tương đương ạ.”
“Vậy bên mình có dịch vụ nào để đổi ạ?”
Hạ An Vũ vừa nghe đã đau đầu không thôi, cậu vốn định không về quê được thì làm tổ ở nhà sửa lỗi đề án của mình, giờ thì chỉ đành mong mấy dịch vụ khác không bắt cậu chen chúc một mình ở chỗ vớ vẩn nào đó.
“Dạ, bên em hiện tại có vé xem phim, mua theo cặp còn được tặng một phần bắp nước lớn miễn phí. Vé công viên nước...”
Cô nhân viên nhiệt tình giới thiệu đủ nơi, Hạ An Vũ chán nản nghĩ có khi lần này chịu mất tiền thật, cho đến khi đầu dây bên kia đề cập tiếp liền không khỏi làm cậu dao động:
“Ngoài ra vé tàu, vé máy bay bên em cũng có vài chương trình khuyến mãi thêm, ví dụ như vé máy bay đang có chương trình giảm giá 20%, nếu đổi sang thì mình chỉ cần bù thêm...”
Hạ An Vũ cứ như vậy cầm theo tấm vé giá rẻ mình săn được vui vẻ chen theo dòng người, hồi hộp cho người kia một bất ngờ.
Căn hộ của Quý Đông Nhiên vẫn không hề có sự thay đổi gì cả, Hạ An Vũ chán nản nhìn tủ lạnh trống rỗng, thầm nghĩ đừng nói anh ấy chỉ toàn ăn ngoài thôi đấy. Cậu bận bịu kiểm tra một vòng, phát hiện có mấy món đồ ăn vặt mua về để phần anh lần trước vẫn còn nguyên, sau đó mới liệt kê sơ ra nguyên liệu của món ăn đã học từ dì Lan, điện thoại trong túi quần chợt rung lên.
“Alo ạ.”
Hạ An Vũ nhìn thấy tên người gọi, cong khóe miệng bắt máy, chất giọng trầm tĩnh giống như người đang ở sát bên cạnh cậu vậy cất lên:
“Đang làm gì đó? Hôm nay là ngày nghỉ có đi đâu chơi không?”
“Nếu em nói em đang làm vài món ăn ngon cho anh thì anh có tin không?”
“Tin chứ.”
Quý Đông Nhiên trả lời dứt khoát đến nỗi khiến Hạ An Vũ chẳng biết phải đùa tiếp như thế nào, cậu bĩu môi ghi lại mớ nguyên liệu cao giọng đáp:
“Vậy làm anh thất vọng rồi, giờ em đang ở nhà với mẹ yêu, lát nữa nấu canh chua ngon lắm, anh chắc lâu lắm chưa được ăn rồi nhỉ?”
Đầu dây bên kia vờ vĩnh thở dài một hơi, giọng nói có mấy phần đáng thương:
“Đúng là lâu lắm rồi đến cơm nóng cũng chưa được ăn, quần áo sắp phải xuống một số nữa rồi.”
Tim Hạ An Vũ đánh “thịch” một nhịp, cơ thể thoáng chốc thẳng dậy lo lắng hỏi:
“Chẳng phải em đã dặn anh phải ăn uống đàng hoàng rồi sao?”
“Tôi bận quá, hơn nữa...”
Quý Đông Nhiên nhìn cánh cửa nhà mình, khóe miệng khẽ cong lên, vươn tay bấm mật khẩu:
“Không có em thì ăn không ngon.”
Lời tán tỉnh chưa kịp nghe bùi tai đã có âm thanh khác hấp dẫn, Hạ An Vũ giật mình nhìn về phía cánh cửa đang phát ra tiếng “tít tít” quen thuộc. Cửa mở ra, gương mặt điển trai lâu ngày không gặp làm mọi kế hoạch của Hạ An Vũ sụp đổ, gương mặt mang đủ loại cảm xúc của đối tượng sẽ được tạo bất ngờ.
Thành phố buổi đêm lên đèn rực rỡ, bữa ăn đoàn tụ tạm gác lại do vị tổng giám đốc nào đó chọc giận thư kí nhỏ nhà mình, đành dỗ dành cậu ở một nhà hàng cao cấp nổi tiếng. Quý Đông Nhiên có chút bất đắc dĩ nhìn miếng thịt bò đáng thương bị Hạ An Vũ dày xéo, cất giọng hỏi:
“Vẫn còn giận sao?”
“Ai thèm giận anh.”
Hạ An Vũ cắn miếng thịt đẫm sốt, đồ ăn ngon làm nguôi ngoai đi phần nào sự xấu hổ tồn đọng lúc trưa.
“Nghỉ lễ sao không về nhà với ba mẹ nghỉ ngơi đi, chạy qua đây làm gì?”
Hạ An Vũ nghe anh hỏi, ngẩng đầu lên định đáp, lại phát hiện đúng là trông gầy đi hẳn, quầng thâm mắt khiến anh càng tều tụy mệt mỏi, cậu đổi giọng nói:
“Dượng với mẹ đi chơi rồi...A....” - Hạ An Vũ cắt một miếng thịt đưa đến miệng Quý Đông Nhiên, người kia liền ngoan ngoãn ăn vào - “Nên em cũng qua tìm chồng em.”
Đậc ân ngọt ngào bỗng dưng rơi xuống đầu, Quý Đông Nhiên cực kỳ thoải mái nhận lấy, đối với món ăn đã có chút chán ngấy sau những kỳ gặp gỡ khách hàng thường xuyên giờ phút này lại như mỹ vị nhân gian.
Bữa tối ngọt ngào kết thúc, cả hai cảm thấy bây giờ trở về có hơi uổng phí nên quyết định cùng nhau đi dạo một vòng ở công viên dưới nhà. Không khí se se lạnh, Hạ An Vũ mua hai cốc cacao nóng, vui vẻ ngồi lên xích đu đung đưa hai chân cho đỡ lạnh, câu được câu mất trò chuyện cùng Quý Đông Nhiên.
“Đúng rồi, mẹ vừa gửi cho em mấy chai dầu, không khó ngửi như chai rượu thuốc gia truyền gì đó đâu, lát nữa về em xoa cho anh.“. Ngôn Tình Ngược
“Hôm nay nghỉ ngơi trước đã, tinh thần phấn chấn như vậy, không say máy bay nữa à?”
“Kinh nghiệm đầy mình. Chồng của anh giỏi lắm, không để thê thảm như lần trước đâu.”
Hạ An Vũ đắc ý đáp, mặc dù lần này xuống máy bay cũng rũ rượi cả người nhưng không đến mức đi không nổi như lần trước. Quý Đông Nhiên bị dáng vẻ kiêu ngạo kia chọc cười, dịu dàng cất giọng hỏi:
“Giỏi như vậy có muốn thưởng chút gì không?”
Hạ An Vũ ngừng lại động tác đu đưa, ánh mắt lấp lánh pha lẫn say mê ngắm nhìn gương mặt của người đối diện, cậu khẽ nuốt nước miếng, miệng ậm ừ nói:
“Muốn...”
Buổi đêm gió thổi lành lạnh, hai cái bóng vô thức dựa sát vào nhau hơn, bờ môi ráo hoảnh bị liếm cho ướt át, giống như giữa sa mạt tìm được nước mát, có chút khao khát dành cho đối phương.
“Ưm...”
Hạ An Vũ không thở nổi muốn tách ra, nhưng nhanh chóng bị bàn tay to lớn của Quý Đông Nhiên ghì chặt lại, lần nữa xâm chiếm toàn bộ khoang miệng. Có âm thanh trẻ nhỏ từ đằng xa, Hạ An Vũ phút chốc trở nên căng thẳng, cậu trừng mắt nhìn kẻ chẳng biết chừng mực kia, cuối cùng cắn nhẹ một phát.
“Em cũng nặng tay quá...”
Quý Đông Nhiên liếm liếm chỗ bị cắn, Hạ An Vũ tức giận kéo má anh ra mắng:
“Anh còn không biết đủ?”
“Ừ, không biết thật.”
Dường như thật sự bất mãn khi bị ngắt ngang, Quý Đông Nhiên chẳng hề ngại ngùng mà đáp, Hạ An Vũ thấy người này không hề biết hối cãi, thằng thừng kéo mặt anh đến biến dạng.
Ly cacao trong tay đã lạnh, Hạ An Vũ xoa xoa quầng mất thâm quầng của anh, sau đó thở dài một tiếng thủ thỉ hỏi:
“Mệt lắm không anh?”
Quý Đông Nhiên tựa đầu vào tay cậu, cảm thụ hơi ấm ít ỏi xoa dịu lòng mình:
“Gặp em thì không mệt nữa rồi.”
Hạ An Vũ vô thức liếc nhìn đến chân anh, chẳng biết có phải ảo giác không mà cậu cảm thấy dường như nó lại gầy đi. Quý Đông Nhiên theo tầm mắt của cậu, nhẹ nhàng an ủi gương mặt buồn bã ấy:
“Không sao đâu.”
Quý Đông Nhiên càng nói, Hạ An Vũ càng xót anh, nhưng cậu vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy cười cười lảng sang chuyện khác:
“Đừng tưởng chỉ có một mình anh bận rộn, em ở bên kia cũng bận tối mắt tối mũi nhé.”
“Nếu mệt quá thì cứ nghỉ đi...”
Hạ An Vũ cụt hứng bởi lời an ủi nhàm chán của Quý Đông Nhiên, cậu càm ràm nói:
“Anh phải hỏi em bận cái gì chứ.”
Quý Đông Nhiên lúc này mới hiểu ý cậu thư ký nhỏ, thành thật nghe theo lời cậu hỏi:
“Em bận gì vậy?”
Hạ An Vũ gật gù, giống như nghiêm túc suy nghĩ có nên nói cho anh không, sau đó mới đáp:
“Bên trường ở Canada ngày trước em định theo học vừa mở lại học bổng du học, em muốn tranh một suất.”
Khuôn mặt vốn luôn kiểm soát được cảm xúc của Quý Đông Nhiên lần này không giấu được ngạc nhiên, dường như anh vẫn chưa nghĩ đến việc thư ký nhỏ sẽ muốn bay đi đâu đó cách xa anh nhiều đến vậy, nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cất giọng hỏi:
“Khi nào thì đi?”
Hạ An Vũ bị anh hỏi có chút buồn cười, khúc khích nói:
“Vẫn chưa chắc mà.”
“Tôi đảm bảo sẽ được.”
Hạ An Vũ nghe vậy vốn muốn trêu ghẹo lại vài câu cho đỡ ngượng, nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt không chút gì dao động kia, con tim liền hẫng một nhịp, lúng búng trả lời:
“Nếu... nếu không có gì thì cuối năm nay ạ.”
Mỗi ngày đi làm trở về đều tranh thủ mua thức ăn, dạo gần đây theo dì Lan học được không ít món ngon, cực kỳ trông đợi ngày Quý Đông Nhiên trở về sẽ tự tay nấu cho anh một bữa ra trò. Xong xuôi hết mọi thứ sẽ chui vào phòng sách nghiêm túc nghiên cứu tài liệu mà cô Lan Tâm gửi đến để làm bài, ngày nào cũng lăn lộn đến khi rã rời mới thôi.
Tối đó, sau khi gửi mail cho cô giáo mình xong, cậu mệt mỏi gục xuống bàn, lẩm nhẩm tính toán, không ngờ mình và Quý Đông Nhiên đã xa nhau tận một tháng năm ngày rồi. Hạ An Vũ xem lịch, sắp tới là kỳ nghỉ lễ dài, nhưng đoán chừng với tình hình hiện tại thì lúc đó anh cũng không về kịp. Cậu thở dài một hơi, theo thói quen mọi năm vào app xem vé xe về quê, hoàn toàn quên mất nhà mình vẫn còn một tài xế được Quý Đông Nhiên sắp xếp cho.
“Alo, An Vũ à, năm nay con chơi lễ với Đông Nhiên đi, mẹ với dượng con đăng ký đi du lịch với xóm rồi, con về cũng không có ai đâu.”
Hạ An Vũ nhận tin vào một sáng mùa hạ đẹp trời, vé đã lỡ mua mất rồi, chỉ đành gọi cho chăm sóc khách hàng bên app nhờ hỗ trợ.
“Dạ, rất tiếc là vé đã đặt thì không thể hủy nữa ạ. Tuy nhiên bên em vẫn có hỗ trợ mình chuyển sang dịch vụ khác với mức giá tương đương ạ.”
“Vậy bên mình có dịch vụ nào để đổi ạ?”
Hạ An Vũ vừa nghe đã đau đầu không thôi, cậu vốn định không về quê được thì làm tổ ở nhà sửa lỗi đề án của mình, giờ thì chỉ đành mong mấy dịch vụ khác không bắt cậu chen chúc một mình ở chỗ vớ vẩn nào đó.
“Dạ, bên em hiện tại có vé xem phim, mua theo cặp còn được tặng một phần bắp nước lớn miễn phí. Vé công viên nước...”
Cô nhân viên nhiệt tình giới thiệu đủ nơi, Hạ An Vũ chán nản nghĩ có khi lần này chịu mất tiền thật, cho đến khi đầu dây bên kia đề cập tiếp liền không khỏi làm cậu dao động:
“Ngoài ra vé tàu, vé máy bay bên em cũng có vài chương trình khuyến mãi thêm, ví dụ như vé máy bay đang có chương trình giảm giá 20%, nếu đổi sang thì mình chỉ cần bù thêm...”
Hạ An Vũ cứ như vậy cầm theo tấm vé giá rẻ mình săn được vui vẻ chen theo dòng người, hồi hộp cho người kia một bất ngờ.
Căn hộ của Quý Đông Nhiên vẫn không hề có sự thay đổi gì cả, Hạ An Vũ chán nản nhìn tủ lạnh trống rỗng, thầm nghĩ đừng nói anh ấy chỉ toàn ăn ngoài thôi đấy. Cậu bận bịu kiểm tra một vòng, phát hiện có mấy món đồ ăn vặt mua về để phần anh lần trước vẫn còn nguyên, sau đó mới liệt kê sơ ra nguyên liệu của món ăn đã học từ dì Lan, điện thoại trong túi quần chợt rung lên.
“Alo ạ.”
Hạ An Vũ nhìn thấy tên người gọi, cong khóe miệng bắt máy, chất giọng trầm tĩnh giống như người đang ở sát bên cạnh cậu vậy cất lên:
“Đang làm gì đó? Hôm nay là ngày nghỉ có đi đâu chơi không?”
“Nếu em nói em đang làm vài món ăn ngon cho anh thì anh có tin không?”
“Tin chứ.”
Quý Đông Nhiên trả lời dứt khoát đến nỗi khiến Hạ An Vũ chẳng biết phải đùa tiếp như thế nào, cậu bĩu môi ghi lại mớ nguyên liệu cao giọng đáp:
“Vậy làm anh thất vọng rồi, giờ em đang ở nhà với mẹ yêu, lát nữa nấu canh chua ngon lắm, anh chắc lâu lắm chưa được ăn rồi nhỉ?”
Đầu dây bên kia vờ vĩnh thở dài một hơi, giọng nói có mấy phần đáng thương:
“Đúng là lâu lắm rồi đến cơm nóng cũng chưa được ăn, quần áo sắp phải xuống một số nữa rồi.”
Tim Hạ An Vũ đánh “thịch” một nhịp, cơ thể thoáng chốc thẳng dậy lo lắng hỏi:
“Chẳng phải em đã dặn anh phải ăn uống đàng hoàng rồi sao?”
“Tôi bận quá, hơn nữa...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Đông Nhiên nhìn cánh cửa nhà mình, khóe miệng khẽ cong lên, vươn tay bấm mật khẩu:
“Không có em thì ăn không ngon.”
Lời tán tỉnh chưa kịp nghe bùi tai đã có âm thanh khác hấp dẫn, Hạ An Vũ giật mình nhìn về phía cánh cửa đang phát ra tiếng “tít tít” quen thuộc. Cửa mở ra, gương mặt điển trai lâu ngày không gặp làm mọi kế hoạch của Hạ An Vũ sụp đổ, gương mặt mang đủ loại cảm xúc của đối tượng sẽ được tạo bất ngờ.
Thành phố buổi đêm lên đèn rực rỡ, bữa ăn đoàn tụ tạm gác lại do vị tổng giám đốc nào đó chọc giận thư kí nhỏ nhà mình, đành dỗ dành cậu ở một nhà hàng cao cấp nổi tiếng. Quý Đông Nhiên có chút bất đắc dĩ nhìn miếng thịt bò đáng thương bị Hạ An Vũ dày xéo, cất giọng hỏi:
“Vẫn còn giận sao?”
“Ai thèm giận anh.”
Hạ An Vũ cắn miếng thịt đẫm sốt, đồ ăn ngon làm nguôi ngoai đi phần nào sự xấu hổ tồn đọng lúc trưa.
“Nghỉ lễ sao không về nhà với ba mẹ nghỉ ngơi đi, chạy qua đây làm gì?”
Hạ An Vũ nghe anh hỏi, ngẩng đầu lên định đáp, lại phát hiện đúng là trông gầy đi hẳn, quầng thâm mắt khiến anh càng tều tụy mệt mỏi, cậu đổi giọng nói:
“Dượng với mẹ đi chơi rồi...A....” - Hạ An Vũ cắt một miếng thịt đưa đến miệng Quý Đông Nhiên, người kia liền ngoan ngoãn ăn vào - “Nên em cũng qua tìm chồng em.”
Đậc ân ngọt ngào bỗng dưng rơi xuống đầu, Quý Đông Nhiên cực kỳ thoải mái nhận lấy, đối với món ăn đã có chút chán ngấy sau những kỳ gặp gỡ khách hàng thường xuyên giờ phút này lại như mỹ vị nhân gian.
Bữa tối ngọt ngào kết thúc, cả hai cảm thấy bây giờ trở về có hơi uổng phí nên quyết định cùng nhau đi dạo một vòng ở công viên dưới nhà. Không khí se se lạnh, Hạ An Vũ mua hai cốc cacao nóng, vui vẻ ngồi lên xích đu đung đưa hai chân cho đỡ lạnh, câu được câu mất trò chuyện cùng Quý Đông Nhiên.
“Đúng rồi, mẹ vừa gửi cho em mấy chai dầu, không khó ngửi như chai rượu thuốc gia truyền gì đó đâu, lát nữa về em xoa cho anh.“. Ngôn Tình Ngược
“Hôm nay nghỉ ngơi trước đã, tinh thần phấn chấn như vậy, không say máy bay nữa à?”
“Kinh nghiệm đầy mình. Chồng của anh giỏi lắm, không để thê thảm như lần trước đâu.”
Hạ An Vũ đắc ý đáp, mặc dù lần này xuống máy bay cũng rũ rượi cả người nhưng không đến mức đi không nổi như lần trước. Quý Đông Nhiên bị dáng vẻ kiêu ngạo kia chọc cười, dịu dàng cất giọng hỏi:
“Giỏi như vậy có muốn thưởng chút gì không?”
Hạ An Vũ ngừng lại động tác đu đưa, ánh mắt lấp lánh pha lẫn say mê ngắm nhìn gương mặt của người đối diện, cậu khẽ nuốt nước miếng, miệng ậm ừ nói:
“Muốn...”
Buổi đêm gió thổi lành lạnh, hai cái bóng vô thức dựa sát vào nhau hơn, bờ môi ráo hoảnh bị liếm cho ướt át, giống như giữa sa mạt tìm được nước mát, có chút khao khát dành cho đối phương.
“Ưm...”
Hạ An Vũ không thở nổi muốn tách ra, nhưng nhanh chóng bị bàn tay to lớn của Quý Đông Nhiên ghì chặt lại, lần nữa xâm chiếm toàn bộ khoang miệng. Có âm thanh trẻ nhỏ từ đằng xa, Hạ An Vũ phút chốc trở nên căng thẳng, cậu trừng mắt nhìn kẻ chẳng biết chừng mực kia, cuối cùng cắn nhẹ một phát.
“Em cũng nặng tay quá...”
Quý Đông Nhiên liếm liếm chỗ bị cắn, Hạ An Vũ tức giận kéo má anh ra mắng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh còn không biết đủ?”
“Ừ, không biết thật.”
Dường như thật sự bất mãn khi bị ngắt ngang, Quý Đông Nhiên chẳng hề ngại ngùng mà đáp, Hạ An Vũ thấy người này không hề biết hối cãi, thằng thừng kéo mặt anh đến biến dạng.
Ly cacao trong tay đã lạnh, Hạ An Vũ xoa xoa quầng mất thâm quầng của anh, sau đó thở dài một tiếng thủ thỉ hỏi:
“Mệt lắm không anh?”
Quý Đông Nhiên tựa đầu vào tay cậu, cảm thụ hơi ấm ít ỏi xoa dịu lòng mình:
“Gặp em thì không mệt nữa rồi.”
Hạ An Vũ vô thức liếc nhìn đến chân anh, chẳng biết có phải ảo giác không mà cậu cảm thấy dường như nó lại gầy đi. Quý Đông Nhiên theo tầm mắt của cậu, nhẹ nhàng an ủi gương mặt buồn bã ấy:
“Không sao đâu.”
Quý Đông Nhiên càng nói, Hạ An Vũ càng xót anh, nhưng cậu vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy cười cười lảng sang chuyện khác:
“Đừng tưởng chỉ có một mình anh bận rộn, em ở bên kia cũng bận tối mắt tối mũi nhé.”
“Nếu mệt quá thì cứ nghỉ đi...”
Hạ An Vũ cụt hứng bởi lời an ủi nhàm chán của Quý Đông Nhiên, cậu càm ràm nói:
“Anh phải hỏi em bận cái gì chứ.”
Quý Đông Nhiên lúc này mới hiểu ý cậu thư ký nhỏ, thành thật nghe theo lời cậu hỏi:
“Em bận gì vậy?”
Hạ An Vũ gật gù, giống như nghiêm túc suy nghĩ có nên nói cho anh không, sau đó mới đáp:
“Bên trường ở Canada ngày trước em định theo học vừa mở lại học bổng du học, em muốn tranh một suất.”
Khuôn mặt vốn luôn kiểm soát được cảm xúc của Quý Đông Nhiên lần này không giấu được ngạc nhiên, dường như anh vẫn chưa nghĩ đến việc thư ký nhỏ sẽ muốn bay đi đâu đó cách xa anh nhiều đến vậy, nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cất giọng hỏi:
“Khi nào thì đi?”
Hạ An Vũ bị anh hỏi có chút buồn cười, khúc khích nói:
“Vẫn chưa chắc mà.”
“Tôi đảm bảo sẽ được.”
Hạ An Vũ nghe vậy vốn muốn trêu ghẹo lại vài câu cho đỡ ngượng, nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt không chút gì dao động kia, con tim liền hẫng một nhịp, lúng búng trả lời:
“Nếu... nếu không có gì thì cuối năm nay ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro