Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 60
2024-10-17 14:43:36
“Tổng giám đốc, ba mươi phút nữa đến giờ họp ạ.”
Sarah gõ cửa vào phòng nhắc nhở vị tổng giám đốc đang mặt mày hầm hầm ngồi trước vi tính, dường như giây tiếp theo sẽ bùng phát lên vậy. Hôm nay sau những ngày đi về đúng giờ thì cuối cùng tổng giám đốc cũng đến công ty từ cái lúc mà người ta có lẽ vẫn còn ấm êm trong chăn, chỉ có điều không giống dậy sớm mà là cả đêm không ngủ vậy.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Quý Đông Nhiên không thèm ngẩng đầu lạnh nhạt đáp lại, đôi mày nhíu chặt chẳng giãn ra được chút nào. Sarah cũng không muốn nán lại căn phòng u ám này thêm, cúi đầu định ra ngoài, ngờ đâu lại nghe giọng sếp gọi lại:
“Khoan đã, có chuyện này muốn hỏi cô.”
“Sao ạ?”
Quý Đông Nhiên thoáng chốc ngập ngừng, cẩn thận căn nhắc sắp xếp từ ngữ một chút rồi mới hỏi:
“Bình thường... ừm, chồng cô có kể cho cô về công việc của anh ta không?”
Sarah chẳng hiểu vì sao tổng giám đốc lại hỏi mấy chuyện nhỏ nhặt của nhà người ta thế này, nhưng vì đồng lương cô vẫn lễ phép đáp:
“Thi thoảng có ạ... Nhiều lúc anh ấy muốn giấu nhưng nếu bị tôi gặng hỏi quá thì vẫn thành thật khai báo...” - Cô bất giác mỉm cười hạnh phúc - “Thật ra chồng tôi luôn tự ti vì lương anh ấy kiếm được không bằng tôi, chúng tôi cũng từng cãi nhau khá to, chỉ là nếu chịu mở lòng với đối phương hơn thì mọi việc sẽ ổn thôi... Nếu không có gì thay đổi chắc năm sau chúng tôi sẽ có em bé.”
Có lẽ phát giác bản thân nói hơi nhiều, Sarah bối rối cúi đầu:
“Xin lỗi, tôi lắm lời.”
“Không sao đâu, chúc mừng cô...”
Gương mặt Quý Đông Nhiên đã thả lỏng đôi chút, gật đầu với Sarah:
“Cảm ơn, cô quay lại làm việc.”
Sarah thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi, nhưng vừa đến cửa lại bị gọi lại lần nữa:
“Khoan đã, còn một câu nữa muốn hỏi cô.”
“Dạ, tổng giám đốc cứ hỏi.”
“Lần cãi nhau to mà cô kể đó, hai người làm sao làm hòa với nhau vậy?”
Dường như đoán được vấn đề của sếp tổng mình rồi, Sarah muốn cười, cũng may nhịn lại được, thành thật trả lời:
“Ừm... dù gì cũng là vợ chồng... tổng giám đốc biết đấy, có câu “Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa” mà.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.”
Biểu cảm của tổng giám đốc vẫn nghiêm túc như vậy, nhưng Sarah có cảm giác đầu óc người này lại chẳng giống như những gì đang thể hiện bên ngoài rồi.
Cuộc họp buổi sáng nay không phải cuộc họp lớn, chỉ tập trung người làm việc với anh từ lâu.
“CFO vừa tuyển thêm người cho phòng kinh doanh, nhân sự cũ có người bất mãn nghỉ việc, có người thì bị sa thải.”
Quý Đông Nhiên yên lặng lắng nghe báo cáo, sắc mặt hơi trầm xuống. Hiện tại Quý Hạo Hiên so với trước kia càng chẳng thèm kiêng nể anh nữa, mỗi một hành động giống như thách thức người khác, dường như không có gì làm hắn sợ cả.
“Vẫn ép thu mua lại cổ phần của những người cũ chuyển cho người mới?” - Quý Đông Nhiên hỏi.
“Dạ đúng ạ.”
Quý Đông Nhiên đã đoán được phần nào ý định của Quý Hạo Hiên, hắn không kiêng dè thì anh cũng chẳng còn nể nang gì nữa, cả hai đều không trông chờ vào cái quyền thừa kế của Quý Đình Huy sẽ để lại cho ai, quyết tự mình tranh đoạt.
Hiện tại Quý Hạo Hiên có cổ phần của mẹ hắn và một ít của người cha bội tình bạc nghĩa kia, Quý Đông Nhiên cũng vậy. Nhìn chung cả hai đều đang ở thế căn bằng, nhưng Quý Đông Nhiên biết chỉ cần sơ suất thì khi đến ngày ấy có khả năng anh sẽ hoàn toàn mất trắng.
“Hiện tại đã liên hệ với ngài Trương và ngài An đang du lịch ở Ai Cập rồi, họ nói sẽ tranh thủ về sớm ạ.”
“Ừm, tiếp tục liên hệ với các vị còn lại, ai có thể hẹn thì hẹn, làm việc cẩn thận một chút.”
Dạo gần đây Quý Đông Nhiên vì tranh thủ thêm quan hệ với những người đã nghỉ hưu lâu năm, vài vị không còn sống ở thành phố lớn, Quý Đông Nhiên đành cất công đến chỗ họ, đường thôn quê xe lăn không tiện, mỗi chuyến đi đều tốn không ít sức lực lẫn tiền bạc của anh.
“Thưa... còn có một chuyện nữa ạ.” - Sarah giở bảng báo cáo của mình ra.
“Nói đi.”
“Bên nhà họ Vương hiện tại đã chiếm được 12.5% cổ phần của công ty chúng ta rồi, tiểu thư Ý Nhi vừa có thêm 2% nữa.”
“Ừm, tạm thời bên đó cứ tiếp tục để ý, nhưng không cần lo lắng, chúng ta nên tranh thủ phần của chúng ta trước đã.”
“Nhưng tiểu thư Ý Nhi là hôn thê hiện tại của CFO...”
Sarah lo lắng nói, nhà họ Vương quan hệ mật thiết với nhà họ Quý từ mấy đời nay, trước kia khi Vương Ý Nhi trở thành hôn thê của Quý Đông Nhiên đã được một phần cổ phần xem như quà đáp lễ, nhưng tình hình bây giờ xoay chuyển, sợ rằng lỡ như sơ suất xem như sẽ thua trong phút chốc.
“Chính vì vậy nên mới cần tập trung phía chúng ta. Chúng ta không thể ngăn nhà họ Vương tham gia vào cuộc chiến này, cũng không thể thay đổi sự thật Vương Ý Nhi đang là hôn thê của Quý Hạo Hiên.”
Lời Quý Đông Nhiên nói không sai, cả phòng họp đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ đành tiếp tục cuộc họp.
Cả ngày quay cuồng với công việc, đúng sáu giờ tối, âm thanh điện thoại vang lên mới khiến Quý Đông Nhiên nhìn lại thời gian. Bên ngoài rực rỡ đèn đường, đầu có hơi đau, Quý Đông Nhiên chậm chạp xem màn hình điện thoại, cái tên đập vào mắt ngay lập tức khiến anh tỉnh táo, lúng túng bắt máy:
“Alo...”
Đầu dây bên kia im lặng, Quý Đông Nhiên càng rối rắm, có lẽ cả cuộc đời anh chẳng có được mấy lần cư xử như kẻ ngốc thế này, khẽ khàng gọi thử:
“An Vũ?”
“Ừm... anh... còn làm việc à?”
“Không, tôi vừa xong, chuẩn bị về đây.”
“Hôm nay em không nấu cơm.”
Đầu dây bên kia đáp, lòng Quý Đông Nhiên trở nên chập chùng, anh đoán người hẳn còn chưa nguôi giận, di chuyển xe lăn về phía cửa sổ nhìn xuống, cố gắng để cho đầu óc thư thả hơn, vừa định nói thì Hạ An Vũ đã tiếp lời:
“Em đang ở gần công ty... có thể... qua không?”
Quý Đông Nhiên hít sâu một hơi vội đáp:
“Được... mà không... gửi tôi định vị, tôi sang chỗ em.”
Hạ An Vũ thoáng im lặng giây lát rồi mới trả lời:
“Cũng được, chờ em một lát...”
“Ừ.”
Quý Đông Nhiên hồi hộp nhìn màn hình điện thoại vẫn chưa tắt, anh muốn nói ra lời kia, nhưng nghĩ tự mình nói trực tiếp vẫn tốt hơn.
Xoảng! Đoàng!
“A a a a!”
Đột nhiên phía bên kia vang lên một loạt âm thanh hỗn loạn xen lẫn nhau, lưng Quý Đông Nhiên bất giác thẳng lên, nhíu mày lớn tiếng hỏi:
“Chuyện gì vậy? An Vũ? Bên em có chuyện gì vậy?”
“Tất cả đứng im! Giao nộp toàn bộ điện thoại ra đây!”
“An Vũ? Em sao rồi? Mau trả lời tôi.”
Bốp!
“Khốn kiếp, có nghe tao nói không? Đứa nào còn như nó thì liệu hồn!”
“An Vũ!”
Sarah gõ cửa vào phòng nhắc nhở vị tổng giám đốc đang mặt mày hầm hầm ngồi trước vi tính, dường như giây tiếp theo sẽ bùng phát lên vậy. Hôm nay sau những ngày đi về đúng giờ thì cuối cùng tổng giám đốc cũng đến công ty từ cái lúc mà người ta có lẽ vẫn còn ấm êm trong chăn, chỉ có điều không giống dậy sớm mà là cả đêm không ngủ vậy.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Quý Đông Nhiên không thèm ngẩng đầu lạnh nhạt đáp lại, đôi mày nhíu chặt chẳng giãn ra được chút nào. Sarah cũng không muốn nán lại căn phòng u ám này thêm, cúi đầu định ra ngoài, ngờ đâu lại nghe giọng sếp gọi lại:
“Khoan đã, có chuyện này muốn hỏi cô.”
“Sao ạ?”
Quý Đông Nhiên thoáng chốc ngập ngừng, cẩn thận căn nhắc sắp xếp từ ngữ một chút rồi mới hỏi:
“Bình thường... ừm, chồng cô có kể cho cô về công việc của anh ta không?”
Sarah chẳng hiểu vì sao tổng giám đốc lại hỏi mấy chuyện nhỏ nhặt của nhà người ta thế này, nhưng vì đồng lương cô vẫn lễ phép đáp:
“Thi thoảng có ạ... Nhiều lúc anh ấy muốn giấu nhưng nếu bị tôi gặng hỏi quá thì vẫn thành thật khai báo...” - Cô bất giác mỉm cười hạnh phúc - “Thật ra chồng tôi luôn tự ti vì lương anh ấy kiếm được không bằng tôi, chúng tôi cũng từng cãi nhau khá to, chỉ là nếu chịu mở lòng với đối phương hơn thì mọi việc sẽ ổn thôi... Nếu không có gì thay đổi chắc năm sau chúng tôi sẽ có em bé.”
Có lẽ phát giác bản thân nói hơi nhiều, Sarah bối rối cúi đầu:
“Xin lỗi, tôi lắm lời.”
“Không sao đâu, chúc mừng cô...”
Gương mặt Quý Đông Nhiên đã thả lỏng đôi chút, gật đầu với Sarah:
“Cảm ơn, cô quay lại làm việc.”
Sarah thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi, nhưng vừa đến cửa lại bị gọi lại lần nữa:
“Khoan đã, còn một câu nữa muốn hỏi cô.”
“Dạ, tổng giám đốc cứ hỏi.”
“Lần cãi nhau to mà cô kể đó, hai người làm sao làm hòa với nhau vậy?”
Dường như đoán được vấn đề của sếp tổng mình rồi, Sarah muốn cười, cũng may nhịn lại được, thành thật trả lời:
“Ừm... dù gì cũng là vợ chồng... tổng giám đốc biết đấy, có câu “Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa” mà.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biểu cảm của tổng giám đốc vẫn nghiêm túc như vậy, nhưng Sarah có cảm giác đầu óc người này lại chẳng giống như những gì đang thể hiện bên ngoài rồi.
Cuộc họp buổi sáng nay không phải cuộc họp lớn, chỉ tập trung người làm việc với anh từ lâu.
“CFO vừa tuyển thêm người cho phòng kinh doanh, nhân sự cũ có người bất mãn nghỉ việc, có người thì bị sa thải.”
Quý Đông Nhiên yên lặng lắng nghe báo cáo, sắc mặt hơi trầm xuống. Hiện tại Quý Hạo Hiên so với trước kia càng chẳng thèm kiêng nể anh nữa, mỗi một hành động giống như thách thức người khác, dường như không có gì làm hắn sợ cả.
“Vẫn ép thu mua lại cổ phần của những người cũ chuyển cho người mới?” - Quý Đông Nhiên hỏi.
“Dạ đúng ạ.”
Quý Đông Nhiên đã đoán được phần nào ý định của Quý Hạo Hiên, hắn không kiêng dè thì anh cũng chẳng còn nể nang gì nữa, cả hai đều không trông chờ vào cái quyền thừa kế của Quý Đình Huy sẽ để lại cho ai, quyết tự mình tranh đoạt.
Hiện tại Quý Hạo Hiên có cổ phần của mẹ hắn và một ít của người cha bội tình bạc nghĩa kia, Quý Đông Nhiên cũng vậy. Nhìn chung cả hai đều đang ở thế căn bằng, nhưng Quý Đông Nhiên biết chỉ cần sơ suất thì khi đến ngày ấy có khả năng anh sẽ hoàn toàn mất trắng.
“Hiện tại đã liên hệ với ngài Trương và ngài An đang du lịch ở Ai Cập rồi, họ nói sẽ tranh thủ về sớm ạ.”
“Ừm, tiếp tục liên hệ với các vị còn lại, ai có thể hẹn thì hẹn, làm việc cẩn thận một chút.”
Dạo gần đây Quý Đông Nhiên vì tranh thủ thêm quan hệ với những người đã nghỉ hưu lâu năm, vài vị không còn sống ở thành phố lớn, Quý Đông Nhiên đành cất công đến chỗ họ, đường thôn quê xe lăn không tiện, mỗi chuyến đi đều tốn không ít sức lực lẫn tiền bạc của anh.
“Thưa... còn có một chuyện nữa ạ.” - Sarah giở bảng báo cáo của mình ra.
“Nói đi.”
“Bên nhà họ Vương hiện tại đã chiếm được 12.5% cổ phần của công ty chúng ta rồi, tiểu thư Ý Nhi vừa có thêm 2% nữa.”
“Ừm, tạm thời bên đó cứ tiếp tục để ý, nhưng không cần lo lắng, chúng ta nên tranh thủ phần của chúng ta trước đã.”
“Nhưng tiểu thư Ý Nhi là hôn thê hiện tại của CFO...”
Sarah lo lắng nói, nhà họ Vương quan hệ mật thiết với nhà họ Quý từ mấy đời nay, trước kia khi Vương Ý Nhi trở thành hôn thê của Quý Đông Nhiên đã được một phần cổ phần xem như quà đáp lễ, nhưng tình hình bây giờ xoay chuyển, sợ rằng lỡ như sơ suất xem như sẽ thua trong phút chốc.
“Chính vì vậy nên mới cần tập trung phía chúng ta. Chúng ta không thể ngăn nhà họ Vương tham gia vào cuộc chiến này, cũng không thể thay đổi sự thật Vương Ý Nhi đang là hôn thê của Quý Hạo Hiên.”
Lời Quý Đông Nhiên nói không sai, cả phòng họp đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ đành tiếp tục cuộc họp.
Cả ngày quay cuồng với công việc, đúng sáu giờ tối, âm thanh điện thoại vang lên mới khiến Quý Đông Nhiên nhìn lại thời gian. Bên ngoài rực rỡ đèn đường, đầu có hơi đau, Quý Đông Nhiên chậm chạp xem màn hình điện thoại, cái tên đập vào mắt ngay lập tức khiến anh tỉnh táo, lúng túng bắt máy:
“Alo...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu dây bên kia im lặng, Quý Đông Nhiên càng rối rắm, có lẽ cả cuộc đời anh chẳng có được mấy lần cư xử như kẻ ngốc thế này, khẽ khàng gọi thử:
“An Vũ?”
“Ừm... anh... còn làm việc à?”
“Không, tôi vừa xong, chuẩn bị về đây.”
“Hôm nay em không nấu cơm.”
Đầu dây bên kia đáp, lòng Quý Đông Nhiên trở nên chập chùng, anh đoán người hẳn còn chưa nguôi giận, di chuyển xe lăn về phía cửa sổ nhìn xuống, cố gắng để cho đầu óc thư thả hơn, vừa định nói thì Hạ An Vũ đã tiếp lời:
“Em đang ở gần công ty... có thể... qua không?”
Quý Đông Nhiên hít sâu một hơi vội đáp:
“Được... mà không... gửi tôi định vị, tôi sang chỗ em.”
Hạ An Vũ thoáng im lặng giây lát rồi mới trả lời:
“Cũng được, chờ em một lát...”
“Ừ.”
Quý Đông Nhiên hồi hộp nhìn màn hình điện thoại vẫn chưa tắt, anh muốn nói ra lời kia, nhưng nghĩ tự mình nói trực tiếp vẫn tốt hơn.
Xoảng! Đoàng!
“A a a a!”
Đột nhiên phía bên kia vang lên một loạt âm thanh hỗn loạn xen lẫn nhau, lưng Quý Đông Nhiên bất giác thẳng lên, nhíu mày lớn tiếng hỏi:
“Chuyện gì vậy? An Vũ? Bên em có chuyện gì vậy?”
“Tất cả đứng im! Giao nộp toàn bộ điện thoại ra đây!”
“An Vũ? Em sao rồi? Mau trả lời tôi.”
Bốp!
“Khốn kiếp, có nghe tao nói không? Đứa nào còn như nó thì liệu hồn!”
“An Vũ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro