Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 66
2024-10-17 14:43:36
Hạ An Vũ định sang tuần sẽ mua vé trở về nước nhưng giấy tờ đột nhiên gặp trục trặc, thêm cả Quý Đông Nhiên cũng muốn người ở lại hoàn thành kiểm tra tháo băng của bệnh viện nên Hạ An Vũ đành đồng ý.
"Nếu em cảm thấy cơ thể đã khỏe như vậy thì ngày mai đến công ty làm việc đi."
"Dạ?"
Đương lúc hai người đang dùng bữa tối cùng nhau thì Quý Đông Nhiên đột nhiên nói. Hạ An Vũ ngơ ra nhìn anh, Quý Đông Nhiên lần nữa hắng giọng lập lại:
"Tôi nói là em đi làm lại đi, thiếu trợ lý tôi bận sắp điên rồi."
"Chẳng phải có Sarah sao?" - Hạ An Vũ hồi hộp hỏi anh.
"Sarah không phải trợ lý riêng của tôi, trợ lý riêng của tôi trước giờ chỉ có một người thôi." - Quý Đông Nhiên gắp vào chén cậu một miếng thịt - "Sao hả? Có được không?"
Hạ An Vũ giống như vẫn nghĩ mình nghe nhầm, nhưng khuôn mặt người trước mắt rất chân thực, chỉ là một lời đời nghị nhỏ nhoi chính đáng lại khiến đôi mắt anh ngập tràn bối rối. Hạ An Vũ cong khóe môi gật mạnh đầu đáp:
"Dạ được!"
Những ngày sau đó, Hạ An Vũ lần nữa ở phía sau xe lăn của Quý Đông Nhiên trở lại công ty. Mới đầu, Hạ An Vũ cũng có phần lo lắng sợ rằng bản thân không giúp được gì còn làm vướng chân anh bởi cậu cũng đang mù mờ về tình hình hiện tại trong công ty, nhưng Quý Đông Nhiên không nói dối, đại hội cổ đông sắp đến, công việc quả thật đã chất cao như núi.
Đã lâu lắm rồi mới lại bận rộn như vậy khiến cậu có chút cảm khái mình quả thật bị Quý Đông Nhiên chiều hư rồi, thời điểm kết thúc công việc cuối cùng trong ngày, cơ thể rã rời chẳng đứng dậy nổi.
Cốc! Cốc! Cốc!
"Phu nhân..."
Có tiếng ngồi gọi làm Hạ An Vũ đỏ mặt, cậu vội ra mở cửa bối rối nói:
"Chị gọi em là An Vũ được rồi."
Sarah cười cười nhìn chàng trai trẻ ngượng ngùng trước mặt mình đáp:
"Dạ... phu... không, An Vũ, tổng giám đốc nói cậu đợi anh ấy một chút. À, bánh với sữa anh ấy đặt cho cậu, mau ăn trước để đói."
"Dạ, em cảm ơn chị." - Hạ An Vũ vội nhận lấy.
"Không có gì? Công việc mệt lắm không? Thời gian gần đây có lẽ sẽ hơi bận một chút."
Sarah quan tâm hỏi thăm, Hạ An Vũ lắc lắc đầu nói:
"Dạ không. Em cứ sợ mình không làm gì được ấy chứ."
"Sao có thể. Tôi có xem hồ sơ của cậu lưu trên profile công ty rồi, thành tích rất tốt, lúc làm việc ở công ty chi nhánh cũng ít mắc sai lầm."
"Dạ..."
Đột nhiên được khen khiến Hạ An Vũ cảm thấy hơi ngại, cậu gãi gãi mặt ậm ừ không biết phải đáp lại thế nào. Sarah liền nói tiếp:
"Tổng giám đốc không phải là người để tình cảm cá nhân xen lẫn vào công việc đâu, đừng nghĩ tới chuyện đi cửa sau với anh ấy. Chẳng lẽ cậu không tin vào mắt nhìn người của tổng giám đốc?"
"Không... không phải... em..."
Hạ An Vũ khó xử, thay vì nói bản thân không tin vào mắt nhìn của Quý Đông Nhiên thì Hạ An Vũ càng không tin nhất là chính bản thân mình, nhưng nghĩ như vậy thì quả thật cũng chẳng khác vế đầu là bao. Sarah nhún vai một cái nói:
"Vậy được rồi, cứ cố gắng làm tốt việc của mình, đừng suốt ngày suy nghĩ lung tung nữa. Hai chồng chồng cậu chắc giống nhau nhất là hay suy diễn linh tinh nhỉ."
Sarah bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi, Hạ An Vũ ngơ ngác nhìn cô chẳng hiểu gì.
Hạ An Vũ ăn hết bánh uống hết sữa rồi mà vẫn chưa thấy Quý Đông Nhiên đâu, định bụng đi vệ sinh một chút, ngờ đâu giữa chừng lại gặp được cái kẻ chẳng muốn đụng mặt chút nào.
"Yo, anh dâu, lâu quá không gặp. Em nghe nói anh phải nhập viện, tiếc là bận quá không đến thăm anh được." - Quý Hạo Hiên nghênh ngang bước đến gần cậu - "Sao rồi, anh đã khỏe chưa? À, đến công ty làm việc thế này thì chắc khỏe lắm."
Hạ An Vũ tránh ra một đoạn rồi xoay người đi thẳng, mấy hôm nay làm việc cậu đã biết được gần như toàn bộ việc Quý Hạo Hiên đang muốn tranh chấp để nắm toàn quyền, đuổi Quý Đông Nhiên khỏi công ty. Hạ An Vũ chẳng hiểu sao mặt tên này lại có thể dày đến thế, loại phản diện ngu ngốc này khiến cậu cũng tiếc lời tranh cãi cùng hắn.
"Xì... cũng chỉ là công cụ của người khác thôi, để xem có thể lên mặt được bao lâu."
Quý Hạo Hiên mỉa mai một câu, Hạ An Vũ thoáng khựng lại, sau đó lại tiếp tục bước đi. Quý Hạo HIên nhướng mắt câng câng nhìn theo bóng lưng cậu lớn tiếng nói:
"Sao hả thư ký nhỏ ngây thơ? Vẫn nghĩ anh trai tàn tật của tôi là kẻ si tình đáng thương à? Nếu không vì số cổ phần đó thì tội gì phải ép bản thân cưới vội một người ngu ngốc, lại còn là đàn ông chứ."
Quý Hạo Hiên không thèm kiêng dè gì mà buông lời cợt nhả:
"Đừng lo, nếu sau này anh trai tôi vứt bỏ anh, cứ đến tìm tôi, chỉ cần ngoan ngoãn đảm bảo sẽ không để anh dâu thiệt thòi!"
Âm thanh hắn cứ văng vẳng vang lên sau lưng, mãi đến khi cậu trở về phòng rồi mới kết thúc.
Đợi khi Quý Đông Nhiên trở lại đã hơn chín giờ tối, Hạ An Vũ đang tập trung xem xét bài nghiên cứu của mình đến nỗi cửa phòng bị mở lúc nào cũng không hay.
"Bé ngoan, nên nghỉ ngơi rồi."
Một luồng khí thổi vào tai làm Hạ An Vũ giật bắn người, cậu che lại cái tai đã đỏ ửng lắp bắp hỏi:
"Anh... anh đến khi nào vậy?"
"Tôi mới về. Đói bụng không?" - Quý Đông Nhiên vươn tay xoa xoa đầu cậu dịu dàng hỏi.
"Hơi hơi ạ. Lúc nãy có ăn bánh với sữa anh mua rồi."
"Ừ, vậy mau đi thôi, tôi đã đặt chỗ rồi."
Quý Đông Nhiên thu tay về, Hạ An Vũ đột nhiên nhìn thấy một màu đỏ kỳ lạ bám trên màu áo sơ mi trắng rất nổi bật.
"Khoan... tay áo anh... dính son?"
Hạ An Vũ khó hiểu hỏi, Quý Đông Nhiên lại bình tĩnh liếc qua rồi cười đáp:
"Chắc là của Sarah, lúc chiều cô ấy ngã nên tôi thuận tay đỡ lại, có lẽ bị dính vào lúc ấy."
Hạ An Vũ "Ò" một tiếng, nhưng cảm thấy lời giải thích này còn kỳ lạ hơn cả vết son kia.
Trong lúc đứng chờ thang máy, Quý Đông Nhiên tranh thủ kể với cậu về chỗ họ sẽ ăn tối nay:
"Ở đó có món súp bí đỏ rất ngon, nhưng số lượng nấu một ngày không nhiều, lần này tôi phải đặt trước một..."
Cửa thang máy "Ting" một tiếng mở ra, cảnh tượng bên trong lại khiến cho người ta ngượng chín mặt. Vương Ý Nhi hoảng hốt đẩy kẻ đang ngấu nghiến môi mình ra, ngại ngùng đứng nép vào một bên. Quý Hạo Hiên có vẻ không hài lòng vì chuyện tốt của mình bị cắt ngang, khó chịu đút hai tay vào túi nhìn hai người nói:
"Có vào không? Không vào thì để người ta đi."
Hạ An Vũ định thôi, nhưng Quý Đông Nhiên lại nói:
"Cứ vào đi em, đợi nữa thì lâu lắm."
"Dạ."
Hạ An Vũ đành đáp một tiếng rồi đẩy anh vào, đứng cách hai kẻ kia một khoảng. Vương Ý Nhi bên này lén lút tô lại son môi, Quý Hạo Hiên bên cạnh nhìn sang cười nói:
"Là cây lần trước anh tặng à? Đúng là hàng giới hạn, đẹp lắm."
"Ở đây còn có người, anh đừng như vậy, chờ về nhà đi."
Vương Ý Nhi khó xử đẩy người, đoạn nghiêng đầu sang đối với Quý Đông Nhiên ngại ngùng nói:
"Anh rể, chuyện lúc nãy cho bọn em xin lỗi nha. Sau này sẽ kìm chế hơn."
"Cần gì em phải xin lỗi hắn, chuyện anh hôn vợ mình còn cần phải xin phép người khác sao?"
Hạ An Vũ bị tiếng ồn của Quý Hạo Hiên làm cho khó chịu, Quý Đông Nhiên lại nhẹ nhàng đáp lại:
"Ừm, dù sao đây cũng là công ty, em còn là thiên kim nhà họ Vương, lỡ người khác nhìn ra sẽ không tốt cho thanh danh."
Tim Hạ An Vũ đánh "thịch" một tiếng nhìn xuống Quý Đông Nhiên, Vương Ý Nhi định trả lời thì Quý Hạo Hiên đã xen vào:
"Lo lắng như vậy? Sao đừng nói còn vương vấn tình cũ?"
Quý Đông Nhiên không đáp, Hạ An Vũ lại đột nhiên phát hiện màu đỏ rượu trên đôi môi Vương Ý Nhi rất giống với màu đỏ dính trên tay áo Quý Đông Nhiên khi nãy, mà cậu nhớ ra chị Sarah vốn từ trước đến giờ không hề dùng màu này, kể cả hôm nay cũng vậy.
"Nếu em cảm thấy cơ thể đã khỏe như vậy thì ngày mai đến công ty làm việc đi."
"Dạ?"
Đương lúc hai người đang dùng bữa tối cùng nhau thì Quý Đông Nhiên đột nhiên nói. Hạ An Vũ ngơ ra nhìn anh, Quý Đông Nhiên lần nữa hắng giọng lập lại:
"Tôi nói là em đi làm lại đi, thiếu trợ lý tôi bận sắp điên rồi."
"Chẳng phải có Sarah sao?" - Hạ An Vũ hồi hộp hỏi anh.
"Sarah không phải trợ lý riêng của tôi, trợ lý riêng của tôi trước giờ chỉ có một người thôi." - Quý Đông Nhiên gắp vào chén cậu một miếng thịt - "Sao hả? Có được không?"
Hạ An Vũ giống như vẫn nghĩ mình nghe nhầm, nhưng khuôn mặt người trước mắt rất chân thực, chỉ là một lời đời nghị nhỏ nhoi chính đáng lại khiến đôi mắt anh ngập tràn bối rối. Hạ An Vũ cong khóe môi gật mạnh đầu đáp:
"Dạ được!"
Những ngày sau đó, Hạ An Vũ lần nữa ở phía sau xe lăn của Quý Đông Nhiên trở lại công ty. Mới đầu, Hạ An Vũ cũng có phần lo lắng sợ rằng bản thân không giúp được gì còn làm vướng chân anh bởi cậu cũng đang mù mờ về tình hình hiện tại trong công ty, nhưng Quý Đông Nhiên không nói dối, đại hội cổ đông sắp đến, công việc quả thật đã chất cao như núi.
Đã lâu lắm rồi mới lại bận rộn như vậy khiến cậu có chút cảm khái mình quả thật bị Quý Đông Nhiên chiều hư rồi, thời điểm kết thúc công việc cuối cùng trong ngày, cơ thể rã rời chẳng đứng dậy nổi.
Cốc! Cốc! Cốc!
"Phu nhân..."
Có tiếng ngồi gọi làm Hạ An Vũ đỏ mặt, cậu vội ra mở cửa bối rối nói:
"Chị gọi em là An Vũ được rồi."
Sarah cười cười nhìn chàng trai trẻ ngượng ngùng trước mặt mình đáp:
"Dạ... phu... không, An Vũ, tổng giám đốc nói cậu đợi anh ấy một chút. À, bánh với sữa anh ấy đặt cho cậu, mau ăn trước để đói."
"Dạ, em cảm ơn chị." - Hạ An Vũ vội nhận lấy.
"Không có gì? Công việc mệt lắm không? Thời gian gần đây có lẽ sẽ hơi bận một chút."
Sarah quan tâm hỏi thăm, Hạ An Vũ lắc lắc đầu nói:
"Dạ không. Em cứ sợ mình không làm gì được ấy chứ."
"Sao có thể. Tôi có xem hồ sơ của cậu lưu trên profile công ty rồi, thành tích rất tốt, lúc làm việc ở công ty chi nhánh cũng ít mắc sai lầm."
"Dạ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên được khen khiến Hạ An Vũ cảm thấy hơi ngại, cậu gãi gãi mặt ậm ừ không biết phải đáp lại thế nào. Sarah liền nói tiếp:
"Tổng giám đốc không phải là người để tình cảm cá nhân xen lẫn vào công việc đâu, đừng nghĩ tới chuyện đi cửa sau với anh ấy. Chẳng lẽ cậu không tin vào mắt nhìn người của tổng giám đốc?"
"Không... không phải... em..."
Hạ An Vũ khó xử, thay vì nói bản thân không tin vào mắt nhìn của Quý Đông Nhiên thì Hạ An Vũ càng không tin nhất là chính bản thân mình, nhưng nghĩ như vậy thì quả thật cũng chẳng khác vế đầu là bao. Sarah nhún vai một cái nói:
"Vậy được rồi, cứ cố gắng làm tốt việc của mình, đừng suốt ngày suy nghĩ lung tung nữa. Hai chồng chồng cậu chắc giống nhau nhất là hay suy diễn linh tinh nhỉ."
Sarah bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi, Hạ An Vũ ngơ ngác nhìn cô chẳng hiểu gì.
Hạ An Vũ ăn hết bánh uống hết sữa rồi mà vẫn chưa thấy Quý Đông Nhiên đâu, định bụng đi vệ sinh một chút, ngờ đâu giữa chừng lại gặp được cái kẻ chẳng muốn đụng mặt chút nào.
"Yo, anh dâu, lâu quá không gặp. Em nghe nói anh phải nhập viện, tiếc là bận quá không đến thăm anh được." - Quý Hạo Hiên nghênh ngang bước đến gần cậu - "Sao rồi, anh đã khỏe chưa? À, đến công ty làm việc thế này thì chắc khỏe lắm."
Hạ An Vũ tránh ra một đoạn rồi xoay người đi thẳng, mấy hôm nay làm việc cậu đã biết được gần như toàn bộ việc Quý Hạo Hiên đang muốn tranh chấp để nắm toàn quyền, đuổi Quý Đông Nhiên khỏi công ty. Hạ An Vũ chẳng hiểu sao mặt tên này lại có thể dày đến thế, loại phản diện ngu ngốc này khiến cậu cũng tiếc lời tranh cãi cùng hắn.
"Xì... cũng chỉ là công cụ của người khác thôi, để xem có thể lên mặt được bao lâu."
Quý Hạo Hiên mỉa mai một câu, Hạ An Vũ thoáng khựng lại, sau đó lại tiếp tục bước đi. Quý Hạo HIên nhướng mắt câng câng nhìn theo bóng lưng cậu lớn tiếng nói:
"Sao hả thư ký nhỏ ngây thơ? Vẫn nghĩ anh trai tàn tật của tôi là kẻ si tình đáng thương à? Nếu không vì số cổ phần đó thì tội gì phải ép bản thân cưới vội một người ngu ngốc, lại còn là đàn ông chứ."
Quý Hạo Hiên không thèm kiêng dè gì mà buông lời cợt nhả:
"Đừng lo, nếu sau này anh trai tôi vứt bỏ anh, cứ đến tìm tôi, chỉ cần ngoan ngoãn đảm bảo sẽ không để anh dâu thiệt thòi!"
Âm thanh hắn cứ văng vẳng vang lên sau lưng, mãi đến khi cậu trở về phòng rồi mới kết thúc.
Đợi khi Quý Đông Nhiên trở lại đã hơn chín giờ tối, Hạ An Vũ đang tập trung xem xét bài nghiên cứu của mình đến nỗi cửa phòng bị mở lúc nào cũng không hay.
"Bé ngoan, nên nghỉ ngơi rồi."
Một luồng khí thổi vào tai làm Hạ An Vũ giật bắn người, cậu che lại cái tai đã đỏ ửng lắp bắp hỏi:
"Anh... anh đến khi nào vậy?"
"Tôi mới về. Đói bụng không?" - Quý Đông Nhiên vươn tay xoa xoa đầu cậu dịu dàng hỏi.
"Hơi hơi ạ. Lúc nãy có ăn bánh với sữa anh mua rồi."
"Ừ, vậy mau đi thôi, tôi đã đặt chỗ rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Đông Nhiên thu tay về, Hạ An Vũ đột nhiên nhìn thấy một màu đỏ kỳ lạ bám trên màu áo sơ mi trắng rất nổi bật.
"Khoan... tay áo anh... dính son?"
Hạ An Vũ khó hiểu hỏi, Quý Đông Nhiên lại bình tĩnh liếc qua rồi cười đáp:
"Chắc là của Sarah, lúc chiều cô ấy ngã nên tôi thuận tay đỡ lại, có lẽ bị dính vào lúc ấy."
Hạ An Vũ "Ò" một tiếng, nhưng cảm thấy lời giải thích này còn kỳ lạ hơn cả vết son kia.
Trong lúc đứng chờ thang máy, Quý Đông Nhiên tranh thủ kể với cậu về chỗ họ sẽ ăn tối nay:
"Ở đó có món súp bí đỏ rất ngon, nhưng số lượng nấu một ngày không nhiều, lần này tôi phải đặt trước một..."
Cửa thang máy "Ting" một tiếng mở ra, cảnh tượng bên trong lại khiến cho người ta ngượng chín mặt. Vương Ý Nhi hoảng hốt đẩy kẻ đang ngấu nghiến môi mình ra, ngại ngùng đứng nép vào một bên. Quý Hạo Hiên có vẻ không hài lòng vì chuyện tốt của mình bị cắt ngang, khó chịu đút hai tay vào túi nhìn hai người nói:
"Có vào không? Không vào thì để người ta đi."
Hạ An Vũ định thôi, nhưng Quý Đông Nhiên lại nói:
"Cứ vào đi em, đợi nữa thì lâu lắm."
"Dạ."
Hạ An Vũ đành đáp một tiếng rồi đẩy anh vào, đứng cách hai kẻ kia một khoảng. Vương Ý Nhi bên này lén lút tô lại son môi, Quý Hạo Hiên bên cạnh nhìn sang cười nói:
"Là cây lần trước anh tặng à? Đúng là hàng giới hạn, đẹp lắm."
"Ở đây còn có người, anh đừng như vậy, chờ về nhà đi."
Vương Ý Nhi khó xử đẩy người, đoạn nghiêng đầu sang đối với Quý Đông Nhiên ngại ngùng nói:
"Anh rể, chuyện lúc nãy cho bọn em xin lỗi nha. Sau này sẽ kìm chế hơn."
"Cần gì em phải xin lỗi hắn, chuyện anh hôn vợ mình còn cần phải xin phép người khác sao?"
Hạ An Vũ bị tiếng ồn của Quý Hạo Hiên làm cho khó chịu, Quý Đông Nhiên lại nhẹ nhàng đáp lại:
"Ừm, dù sao đây cũng là công ty, em còn là thiên kim nhà họ Vương, lỡ người khác nhìn ra sẽ không tốt cho thanh danh."
Tim Hạ An Vũ đánh "thịch" một tiếng nhìn xuống Quý Đông Nhiên, Vương Ý Nhi định trả lời thì Quý Hạo Hiên đã xen vào:
"Lo lắng như vậy? Sao đừng nói còn vương vấn tình cũ?"
Quý Đông Nhiên không đáp, Hạ An Vũ lại đột nhiên phát hiện màu đỏ rượu trên đôi môi Vương Ý Nhi rất giống với màu đỏ dính trên tay áo Quý Đông Nhiên khi nãy, mà cậu nhớ ra chị Sarah vốn từ trước đến giờ không hề dùng màu này, kể cả hôm nay cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro