Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 75
2024-10-17 14:43:36
Phòng bệnh lạnh lẽo, âm thanh máy đo điện tim đều đặn vang lên giữa không gian trắng xóa làm con người ta chẳng mấy yên lòng. Quý Đông Nhiên cẩn thận trao giỏ hoa quả cho Vương Hạc, nhìn ông lão râu tóc bạc phơ đang nằm trên giường cất giọng nói:
"Bác sĩ nói với con tình trạng của ông đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn cần phải ở lại đây để quan sát thêm."
"Bác sĩ nói hay anh nói?"
Quý Đình Huy nhìn chằm chằm trần nhà khàn khàn lên tiếng, chỉ mới qua mấy ngày mà trong ông già đi hẳn, giống như đã trải qua mấy năm của đời người.
"Anh định giam lỏng tôi ở đây đến khi nào? Đến hết đại hội cổ đông?" - Quý Đình Huy khẽ liếc nhìn đứa cháu đích tôn của mình - "Hay đến lúc chết?"
Đối với lời nói tràn đầy thù địch của Quý Đình Huy, Quý Đông Nhiên vẫn tỏ ra bình tĩnh đáp lại:
"Dù sao thì ông hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, khi mọi chuyện xong xuôi con sẽ đích thân đón ông về."
"Sao trước đây tôi không biết cháu mình lại đáng sợ như vậy?"
Quý Đình Huy cười cười nói, cổ họng khô khốc lại khiến âm thanh yếu ớt chẳng chút sức lực. Quý Đông Nhiên mắt nhìn ông lão từng hiên ngang đứng trước mặt mình uy nghiêm đuổi hai kẻ kia ra khỏi nhà giờ phút này lại thốt lên những lời thất vọng, anh cũng không biết mình mang cảm xúc gì, sau đó liền mở miệng nói:
"Vậy thì bây giờ ông biết rồi đấy."
Quý Đình Huy lập tức mở lớn mắt trừng anh, nhưng cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực khiến ông cố gắng tự trấn tĩnh bản thân, lòng bàn tay rịn mồ hôi âm thầm siết chặt trong chăn, mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Vậy con xin phép về trước, ông nghỉ ngơi ạ."
Quý Đông Nhiên cũng không muốn day dưa ở đây, tùy ý chào một câu rồi rời đi.
Âm thanh cửa phòng bệnh vừa đóng lại, đôi mắt già nua của Quý Đình Huy chậm rãi mở ra, cánh mũi phập phồng thở dốc.
Quý Đông Nhiên vừa ra đến hành lang, điện thoại vang lên tiếng thông báo từ hệ thống thông minh của khu chung cư rằng có người vừa vào nhà anh. Quý Đông Nhiên bật camera quan sát, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đổi dép vào trong. Quý Đông Nhiên khẽ siết chặt điện thoại, sau đó dứt khoát tắt nó đi.
Thời điểm Hạ An Vũ rời khỏi bệnh viện mới sực nhớ ra trong người không có điện thoại lẫn ví tiền để gọi xe về, cậu đành xấu hổ quay lại nhờ vả James.
Hạ An Vũ ngồi thẫn thờ trên sofa, cậu cũng không biết tiếp theo phải làm gì nữa, điện thoại cứ cầm trên tay, vừa muốn gọi nhưng sợ gọi rồi lại không biết phải nói gì.
Reng! Reng! Reng!
Đương lúc vẫn còn bơi trong mớ bồng bông không tìm được đường ra thì điện thoại bất ngờ reo lên làm cậu giật mình suýt quăng nó đi.
"Hứa Trác?"
Hạ An Vũ ngạc nhiên nhìn tên đứa bạn thân thời đại học hiện trên màn hình, bụng đầy thắc mắc bắt máy.
"Chúc mừng nha! Mau khao tao ăn cái gì đi?"
Âm thanh oang oang quen thuộc vang lên bên màng nhĩ, Hạ An Vũ nhíu mày cầm máy cách xa tai mình ra khó hiểu hỏi:
"Chúc mừng cái gì?"
"Thì bài luận của mày đậu rồi, mặc dù vẫn chưa chắc chắn nhưng tao tin với khả năng của mày đảm bảo qua."
"Đậu?" - Hạ An Vũ vẫn chưa hiểu gì.
"Mày làm sao vậy?" - Niềm vui của Hứa Trác đầu dây bên kia dường như bị giảm một nửa, cậu ta bực mình hỏi - "Mày chưa đọc mail của bên trường gửi à?"
"À..." - Hạ An Vũ đảo mắt một vòng, mấy ngày nay cậu nào có tâm trạng kiểm tra mail cơ chứ.
"Mày bị gì đấy?" - Hứa Trác không hiểu nổi - "Thôi để tao nói luôn cho. Bài luận mày vào được top sinh viên nhận học bổng rồi, nhưng có một bài khác cũng đang được cân nhắc cùng với bài của mày."
Hạ An Vũ lúc này mới dần dần lấy lại tinh thần, không tin được hỏi lại:
"Thật sao? Tao đậu rồi?"
"Dạ đúng rồi ông trời con của tôi. Rốt cuộc ông có còn muốn đi học nữa không đấy? Trong mail đó còn nhắc nhở mày làm thêm một bài luận nhỏ nữa để dễ dàng đưa ra quyết định, hạn chót nộp vào cuối tuần sau."
"Vậy... vậy à, để tao kiểm tra mail... Nhưng sao mày biết?"
"Dạ, trường cc mail giảng viên hướng dẫn mày đăng ký, dì tao nói sao không thấy mày liên hệ nên kêu tao gọi cho mày hỏi một tiếng."
Hạ An Vũ vội mở hộp mail dùng để liên hệ với trường đại học bên Canada qua, quả nhiên nhìn thấy thông báo, lòng dâng lên cảm xúc vui sướng, cậu nhanh chóng trả lời Hứa Trác:
"Tao thấy thông báo rồi, mấy ngày nay bận quá nên không có thời gian. Tao lập tức liên hệ với cô Tâm ngay."
"Ừm, may cho mày đấy, nếu tao không báo thì lại mất cơ hội nữa rồi." - Hứa Trác nghiêm túc nói - "Lần này nhất định được, chỉ cần mày không từ bỏ như lần trước thôi."
"Biết rồi mà..."
Hạ An Vũ cười cười đáp, cả hai cùng nói vài câu với nhau nữa rồi mới tắt máy.
Hạ An Vũ nằm lăn ra sofa đọc đi đọc lại nội dung của email nhận được, cậu thật sự được chọn rồi, mặc dù chỉ còn thiếu một chút nữa thôi nhưng như vậy cũng đủ để cậu tận hưởng chút vui vẻ hiếm hoi này.
"Alo?"
Hạ An Vũ giật mình, cả người cậu gần như đông cứng, chẳng biết từ lúc nào cậu lại vô thức gọi cho Quý Đông Nhiên.
"Alo? An Vũ?"
Đầu dây bên kia không nhận được phản hồi liền gọi lại một tiếng, trái tim Hạ An Vũ khẽ run rẩy khi nghe anh gọi tên mình, cậu hít sâu một hơi, hắng giọng trả lời:
"Là tôi? Hôm nay anh mấy giờ anh về?"
"Không về sớm được. Cậu xuất viện thì ở nhà nghỉ đi, tôi không trừ lương đâu."
Bao nhiêu cảm xúc dạt dào lập tức bị dập tắt, chưa bao giờ cậu thấy người này thiếu đánh như lúc này. Hạ An Vũ cười gằn đáp lại:
"Cảm ơn anh, không cần đâu, cứ đúng quy định mà làm."
"Gọi tôi có chuyện gì không?" - Quý Đông Nhiên hỏi.
"Tôi bấm nhầm. Cúp máy đây."
Hạ An Vũ nói xong cũng không để đầu dây bên kia kịp phản hồi, vội vàng ngắt máy. Trái tim cậu vẫn còn đập "thình thịch" không ngừng, cuối cùng mới lấy lại tinh thần ngồi dậy.
"Mình sắp điên rồi!"
Hạ An Vũ vò vò đầu bản thân lẩm bẩm mắng, cậu cảm thấy giống như ông trời đang muốn trêu đùa cậu vậy, hại cậu chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Buổi tối hôm đó, Quý Đông Nhiên quả thật về trễ như đã nói. Có ánh sáng đèn quen thuộc hắt ra từ khe cửa, Quý Đông Nhiên ngạc nhiên nhìn dáng người gầy gò ở phòng khách, bàn tay thoăn thoắt gõ phím laptop.
"Về rồi à? Nếu chưa ăn gì thì trong bếp còn thừa ít thức ăn đấy, anh tự lấy ăn đi."
Hạ An Vũ không thèm ngẩng mặt lên mà nói. Quý Đông Nhiên cũng không đáp, anh vào bếp thì nhìn thấy bàn ăn được đậy đệm cẩn thận, anh khẽ liếc về phía Hạ An Vũ một cái, cuối cùng vẫn quyết định ngồi vào ăn.
Thức ăn đơn giản, một trứng chiên, một phần canh rong biển ăn liền, tất cả đều vẫn còn hơi ấm, không rõ vì mới được nấu không lâu hay vừa được hâm lại.
Trong không gian yên tĩnh, âm thanh chén đũa chạm nhau kèm với tiếng gõ phím của Hạ An Vũ tạo nên một không khí dường như rất bình yên nhưng thực ra vô cùng nặng nề. Cả hai ở trong cùng một căn nhà, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ và thế giới riêng của bản thân, nhưng đồng thời cũng nhận ra sự hiện diện của rõ ràng của đối phương.
Hạ An Vũ mệt mỏi vươn vai một cái, cậu gấp laptop lại, đứng dậy đi thẳng vào phòng bếp kéo ghế ngồi xuống.
"Thấy trong người thế nào rồi?" - Quý Đông Nhiên nhẹ giọng hỏi.
"Khỏe nhiều rồi..." - Hạ An Vũ trả lời, đoạn điềm nhiên hỏi - "Ông nội thế nào rồi?"
"Đã tỉnh, nhưng bác sĩ nói còn cần quan sát thêm."
"Ừm..."
Hai người lần nữa rơi vào trầm mặt, Quý Đông Nhiên tùy ý giải quyết hết phần thức ăn còn lại, đương lúc chuẩn bị dọn dẹp thì Hạ An Vũ mới cất tiếng nói:
"Tuần sau là đại hội cổ đông rồi."
"Ừm..." - Quý Động Nhiên khựng lại động tác trầm trầm đáp.
"Sẽ kết thúc thật sao?"
Hạ An Vũ vô thức hỏi ra, cậu hoảng hốt muốn nói gì đó nhưng tiếng "ừm" từ người đối diện khiến cậu hụt hẫng siết chặt lớp vải vóc trên người.
Có lẽ lúc sáng, sau khi đến chất vấn bác sĩ James, cậu đã tưởng tượng đến viễn cảnh khi gặp Quý Đông Nhiên sẽ nói những gì, thẳng thắn ra sao, nhưng hiện tại cùng anh ngồi cùng anh một bàn cơm, Hạ An Vũ đoán có lẽ cả hai vẫn còn thiếu nhiều thứ để ở bên nhau. Từ trước đến giờ Quý Đông Nhiên chưa từng tin tưởng cậu.
Hạ An Vũ là một đứa trẻ từng lớn lên trong sự cưng chiều vô bờ bến, dẫu cho sau này cuộc sống có khiến cậu không còn là thiếu gia ăn trắng mặc trơn nữa, nhưng nếu được yêu thương thì ai mà không thích.
Quý Đông Nhiên đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cậu với một lời đề nghị kỳ quặc, lời nói lẫn hành động hết lần này đến lần khác khiến cậu không thể kìm chế được bản thân sa vào lưới tình. Giây phút nhận ra tình cảm của mình, Hạ An Vũ càng muốn trở thành một người để anh có thể tin tưởng dựa dẫm. Nhưng sau tất cả, thứ cậu nhận được chỉ là vở kịch nhảm nhí cùng một lời đề nghị ly hôn.
"Đông Nhiên, tôi có ba yêu cầu trước khi chúng ta chấm dứt tất cả chuyện này."
"Bác sĩ nói với con tình trạng của ông đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn cần phải ở lại đây để quan sát thêm."
"Bác sĩ nói hay anh nói?"
Quý Đình Huy nhìn chằm chằm trần nhà khàn khàn lên tiếng, chỉ mới qua mấy ngày mà trong ông già đi hẳn, giống như đã trải qua mấy năm của đời người.
"Anh định giam lỏng tôi ở đây đến khi nào? Đến hết đại hội cổ đông?" - Quý Đình Huy khẽ liếc nhìn đứa cháu đích tôn của mình - "Hay đến lúc chết?"
Đối với lời nói tràn đầy thù địch của Quý Đình Huy, Quý Đông Nhiên vẫn tỏ ra bình tĩnh đáp lại:
"Dù sao thì ông hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, khi mọi chuyện xong xuôi con sẽ đích thân đón ông về."
"Sao trước đây tôi không biết cháu mình lại đáng sợ như vậy?"
Quý Đình Huy cười cười nói, cổ họng khô khốc lại khiến âm thanh yếu ớt chẳng chút sức lực. Quý Đông Nhiên mắt nhìn ông lão từng hiên ngang đứng trước mặt mình uy nghiêm đuổi hai kẻ kia ra khỏi nhà giờ phút này lại thốt lên những lời thất vọng, anh cũng không biết mình mang cảm xúc gì, sau đó liền mở miệng nói:
"Vậy thì bây giờ ông biết rồi đấy."
Quý Đình Huy lập tức mở lớn mắt trừng anh, nhưng cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực khiến ông cố gắng tự trấn tĩnh bản thân, lòng bàn tay rịn mồ hôi âm thầm siết chặt trong chăn, mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Vậy con xin phép về trước, ông nghỉ ngơi ạ."
Quý Đông Nhiên cũng không muốn day dưa ở đây, tùy ý chào một câu rồi rời đi.
Âm thanh cửa phòng bệnh vừa đóng lại, đôi mắt già nua của Quý Đình Huy chậm rãi mở ra, cánh mũi phập phồng thở dốc.
Quý Đông Nhiên vừa ra đến hành lang, điện thoại vang lên tiếng thông báo từ hệ thống thông minh của khu chung cư rằng có người vừa vào nhà anh. Quý Đông Nhiên bật camera quan sát, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đổi dép vào trong. Quý Đông Nhiên khẽ siết chặt điện thoại, sau đó dứt khoát tắt nó đi.
Thời điểm Hạ An Vũ rời khỏi bệnh viện mới sực nhớ ra trong người không có điện thoại lẫn ví tiền để gọi xe về, cậu đành xấu hổ quay lại nhờ vả James.
Hạ An Vũ ngồi thẫn thờ trên sofa, cậu cũng không biết tiếp theo phải làm gì nữa, điện thoại cứ cầm trên tay, vừa muốn gọi nhưng sợ gọi rồi lại không biết phải nói gì.
Reng! Reng! Reng!
Đương lúc vẫn còn bơi trong mớ bồng bông không tìm được đường ra thì điện thoại bất ngờ reo lên làm cậu giật mình suýt quăng nó đi.
"Hứa Trác?"
Hạ An Vũ ngạc nhiên nhìn tên đứa bạn thân thời đại học hiện trên màn hình, bụng đầy thắc mắc bắt máy.
"Chúc mừng nha! Mau khao tao ăn cái gì đi?"
Âm thanh oang oang quen thuộc vang lên bên màng nhĩ, Hạ An Vũ nhíu mày cầm máy cách xa tai mình ra khó hiểu hỏi:
"Chúc mừng cái gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thì bài luận của mày đậu rồi, mặc dù vẫn chưa chắc chắn nhưng tao tin với khả năng của mày đảm bảo qua."
"Đậu?" - Hạ An Vũ vẫn chưa hiểu gì.
"Mày làm sao vậy?" - Niềm vui của Hứa Trác đầu dây bên kia dường như bị giảm một nửa, cậu ta bực mình hỏi - "Mày chưa đọc mail của bên trường gửi à?"
"À..." - Hạ An Vũ đảo mắt một vòng, mấy ngày nay cậu nào có tâm trạng kiểm tra mail cơ chứ.
"Mày bị gì đấy?" - Hứa Trác không hiểu nổi - "Thôi để tao nói luôn cho. Bài luận mày vào được top sinh viên nhận học bổng rồi, nhưng có một bài khác cũng đang được cân nhắc cùng với bài của mày."
Hạ An Vũ lúc này mới dần dần lấy lại tinh thần, không tin được hỏi lại:
"Thật sao? Tao đậu rồi?"
"Dạ đúng rồi ông trời con của tôi. Rốt cuộc ông có còn muốn đi học nữa không đấy? Trong mail đó còn nhắc nhở mày làm thêm một bài luận nhỏ nữa để dễ dàng đưa ra quyết định, hạn chót nộp vào cuối tuần sau."
"Vậy... vậy à, để tao kiểm tra mail... Nhưng sao mày biết?"
"Dạ, trường cc mail giảng viên hướng dẫn mày đăng ký, dì tao nói sao không thấy mày liên hệ nên kêu tao gọi cho mày hỏi một tiếng."
Hạ An Vũ vội mở hộp mail dùng để liên hệ với trường đại học bên Canada qua, quả nhiên nhìn thấy thông báo, lòng dâng lên cảm xúc vui sướng, cậu nhanh chóng trả lời Hứa Trác:
"Tao thấy thông báo rồi, mấy ngày nay bận quá nên không có thời gian. Tao lập tức liên hệ với cô Tâm ngay."
"Ừm, may cho mày đấy, nếu tao không báo thì lại mất cơ hội nữa rồi." - Hứa Trác nghiêm túc nói - "Lần này nhất định được, chỉ cần mày không từ bỏ như lần trước thôi."
"Biết rồi mà..."
Hạ An Vũ cười cười đáp, cả hai cùng nói vài câu với nhau nữa rồi mới tắt máy.
Hạ An Vũ nằm lăn ra sofa đọc đi đọc lại nội dung của email nhận được, cậu thật sự được chọn rồi, mặc dù chỉ còn thiếu một chút nữa thôi nhưng như vậy cũng đủ để cậu tận hưởng chút vui vẻ hiếm hoi này.
"Alo?"
Hạ An Vũ giật mình, cả người cậu gần như đông cứng, chẳng biết từ lúc nào cậu lại vô thức gọi cho Quý Đông Nhiên.
"Alo? An Vũ?"
Đầu dây bên kia không nhận được phản hồi liền gọi lại một tiếng, trái tim Hạ An Vũ khẽ run rẩy khi nghe anh gọi tên mình, cậu hít sâu một hơi, hắng giọng trả lời:
"Là tôi? Hôm nay anh mấy giờ anh về?"
"Không về sớm được. Cậu xuất viện thì ở nhà nghỉ đi, tôi không trừ lương đâu."
Bao nhiêu cảm xúc dạt dào lập tức bị dập tắt, chưa bao giờ cậu thấy người này thiếu đánh như lúc này. Hạ An Vũ cười gằn đáp lại:
"Cảm ơn anh, không cần đâu, cứ đúng quy định mà làm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Gọi tôi có chuyện gì không?" - Quý Đông Nhiên hỏi.
"Tôi bấm nhầm. Cúp máy đây."
Hạ An Vũ nói xong cũng không để đầu dây bên kia kịp phản hồi, vội vàng ngắt máy. Trái tim cậu vẫn còn đập "thình thịch" không ngừng, cuối cùng mới lấy lại tinh thần ngồi dậy.
"Mình sắp điên rồi!"
Hạ An Vũ vò vò đầu bản thân lẩm bẩm mắng, cậu cảm thấy giống như ông trời đang muốn trêu đùa cậu vậy, hại cậu chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Buổi tối hôm đó, Quý Đông Nhiên quả thật về trễ như đã nói. Có ánh sáng đèn quen thuộc hắt ra từ khe cửa, Quý Đông Nhiên ngạc nhiên nhìn dáng người gầy gò ở phòng khách, bàn tay thoăn thoắt gõ phím laptop.
"Về rồi à? Nếu chưa ăn gì thì trong bếp còn thừa ít thức ăn đấy, anh tự lấy ăn đi."
Hạ An Vũ không thèm ngẩng mặt lên mà nói. Quý Đông Nhiên cũng không đáp, anh vào bếp thì nhìn thấy bàn ăn được đậy đệm cẩn thận, anh khẽ liếc về phía Hạ An Vũ một cái, cuối cùng vẫn quyết định ngồi vào ăn.
Thức ăn đơn giản, một trứng chiên, một phần canh rong biển ăn liền, tất cả đều vẫn còn hơi ấm, không rõ vì mới được nấu không lâu hay vừa được hâm lại.
Trong không gian yên tĩnh, âm thanh chén đũa chạm nhau kèm với tiếng gõ phím của Hạ An Vũ tạo nên một không khí dường như rất bình yên nhưng thực ra vô cùng nặng nề. Cả hai ở trong cùng một căn nhà, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ và thế giới riêng của bản thân, nhưng đồng thời cũng nhận ra sự hiện diện của rõ ràng của đối phương.
Hạ An Vũ mệt mỏi vươn vai một cái, cậu gấp laptop lại, đứng dậy đi thẳng vào phòng bếp kéo ghế ngồi xuống.
"Thấy trong người thế nào rồi?" - Quý Đông Nhiên nhẹ giọng hỏi.
"Khỏe nhiều rồi..." - Hạ An Vũ trả lời, đoạn điềm nhiên hỏi - "Ông nội thế nào rồi?"
"Đã tỉnh, nhưng bác sĩ nói còn cần quan sát thêm."
"Ừm..."
Hai người lần nữa rơi vào trầm mặt, Quý Đông Nhiên tùy ý giải quyết hết phần thức ăn còn lại, đương lúc chuẩn bị dọn dẹp thì Hạ An Vũ mới cất tiếng nói:
"Tuần sau là đại hội cổ đông rồi."
"Ừm..." - Quý Động Nhiên khựng lại động tác trầm trầm đáp.
"Sẽ kết thúc thật sao?"
Hạ An Vũ vô thức hỏi ra, cậu hoảng hốt muốn nói gì đó nhưng tiếng "ừm" từ người đối diện khiến cậu hụt hẫng siết chặt lớp vải vóc trên người.
Có lẽ lúc sáng, sau khi đến chất vấn bác sĩ James, cậu đã tưởng tượng đến viễn cảnh khi gặp Quý Đông Nhiên sẽ nói những gì, thẳng thắn ra sao, nhưng hiện tại cùng anh ngồi cùng anh một bàn cơm, Hạ An Vũ đoán có lẽ cả hai vẫn còn thiếu nhiều thứ để ở bên nhau. Từ trước đến giờ Quý Đông Nhiên chưa từng tin tưởng cậu.
Hạ An Vũ là một đứa trẻ từng lớn lên trong sự cưng chiều vô bờ bến, dẫu cho sau này cuộc sống có khiến cậu không còn là thiếu gia ăn trắng mặc trơn nữa, nhưng nếu được yêu thương thì ai mà không thích.
Quý Đông Nhiên đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cậu với một lời đề nghị kỳ quặc, lời nói lẫn hành động hết lần này đến lần khác khiến cậu không thể kìm chế được bản thân sa vào lưới tình. Giây phút nhận ra tình cảm của mình, Hạ An Vũ càng muốn trở thành một người để anh có thể tin tưởng dựa dẫm. Nhưng sau tất cả, thứ cậu nhận được chỉ là vở kịch nhảm nhí cùng một lời đề nghị ly hôn.
"Đông Nhiên, tôi có ba yêu cầu trước khi chúng ta chấm dứt tất cả chuyện này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro