Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 79
2024-10-17 14:43:36
Giữa trưa, Quý Đông Nhiên rời khỏi bệnh viện, lái xe thẳng đến khu thương mại sầm uất phía nam thành phố.
Quý Đông Nhiên kiểm tra app theo dõi trên điện thoại, từ sớm sau khi anh đi không bao lâu thì đã có thông báo Hạ An Vũ cũng ra ngoài, anh cứ tưởng cậu chỉ loanh quanh gần đó cho khuây khỏa nhưng mãi đến giờ vẫn chưa thấy thông báo người trở lại.
Nghĩ tới chuyện khuây khỏa Quý Đông Nhiên càng đau đầu, đã lâu lắm rồi bởi vì bệnh tật mà anh không uống nhiều rượu như vậy. Tâm trạng không tốt ngồi cạnh một tên cũng tràn đầy u uất, Lâm Kỳ cứ rót, anh cứ uống, cả chai rượu vang mắc tiền bị hai người xem như nước lã mà nốc cạn. Quý Đông Nhiên chẳng nhớ nổi bản thân làm sao về được đến nhà, lúc tỉnh táo cả người đã ướt sũng, khuôn mặt tủi thân sắp khóc của Hạ An Vũ phóng đại trước mắt.
Quý Đông Nhiên chỉ hận muốn tát mình mấy cái cho bõ tức, sáng sớm đi ngang phòng dành cho khách, anh đứng lưỡng lự một hồi cuối cùng vẫn lẳng lặng rời đi.
Đến được khu thương mại DJ đã là đầu giờ chiều, ánh nắng chói chang cũng không làm giảm bớt lượng khách đông đúc đến đây chơi vào cuối tuần.
"Tôi đến rồi."
Quý Đông Nhiên gọi một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia lập tức bắt máy, giọng nữ ngọt ngào đáp lại anh:
"Vậy à? Anh đang ở đâu để tôi xuống đón anh luôn. Tôi đang mua sắm bên khu A nè."
"Cô ở chỗ nào? Tôi đang ở cạnh đài phun nước của khu A đây."
"Chỗ tôi cũng thấy được đài phun nước... Tôi thấy anh rồi, để tôi ra..."
Quý Đông Nhiên cúp máy không lâu thì có một cô gái xinh đẹp vui vẻ vừa vẫy tay vừa đi về phía anh. Quý Đông Nhiên lịch sự gật đầu với cô một cái, tiểu thư nhà họ Vương cười cười đẩy xe giúp anh, miệng líu lo nói:
"Trễ vậy?"
"Xin lỗi, kiểm tra kéo dài ngoài dự kiến."
"Uầy, tôi đâu có bắt bẻ anh đâu." - Vương Ý Nhi bấm cửa thang máy rồi hỏi - "Sao rồi, định khi nào thì phẫu thuật?"
"Bác sĩ nói sẽ sớm thôi..."
Quý Đông Nhiên nói được một nửa thì ngừng, Vương Ý Nhi cảm thấy kỳ lạ, hơi nghiêng người nhìn theo hướng anh, lại chẳng thấy gì cả, cô thắc mắc:
"Sao vậy?"
"Không, nhìn nhầm thôi..."
Quý Đông Nhiên siết chặt tay nắm, không biết có phải vì nhớ nhung sinh ảo giác, anh có cảm giác mình vừa chạm mắt với Hạ An Vũ. Thang máy "ting" một tiếng mở ra, Quý Đông Nhiên tự thuyết phục bản thân có lẽ nhìn nhầm thật, anh không nghĩ bây giờ thư ký nhỏ có tâm trạng đến đến tận đây tham quan mua sắm.
Quý Đông Nhiên đặt chỗ ở nhà hàng kiểu Á có phòng riêng, lúc đến nơi nhân viên cũng rất kín kẽ dẫn họ đi chứ không hỏi gì nhiều.
Quý Đông Nhiên không có khẩu vị, trái lại Vương Ý Nhi lại cực kỳ vui vẻ gọi rất nhiều món. Chờ đồ ăn được dọn xong rồi, Quý Đông Nhiên nhìn cả bàn nghi ngút khói có chút bất đắc dĩ nói:
"Gọi nhiều như vậy, ăn không hết thì lãng phí."
"Xem người đàn ông có gia đình nói chuyện kìa." - Vương Ý Nhi không quan tâm gắp thử một đũa trước tùy ý đáp - "Sắp được giải thoát rồi, phải ăn mừng cho đã."
"Vẫn không chuyển được cổ phần của hắn?"
Quý Đông Nhiên hỏi, Vương Ý Nhi cảm thấy có chút phiền, nhưng biết người này hễ vào công việc thì cực kỳ nghiêm túc, chỉ đành buông đũa xuống, mở túi xách mình đưa qua một bao hồ sơ.
"Không biết có chuyện gì, đáng lẽ sắp dụ được hắn giao quyền cho tôi rồi nhưng tối hôm qua lại đột nhiên đổi ý không chịu nữa."
"Cô bị lộ?" - Quý Đông Nhiên hơi nhíu mày - "Bên đó có động thái gì kỳ lạ không?"
Vương Ý Nhi nhún vai một cái đáp:
"Không biết, nhưng ít ra đã giữ kịp số cổ phần hôn nhân rồi không phải sao?"
"Ngày mai mới bắt đầu giao dịch, vẫn chưa chắc được gì."
Quý Đông Nhiên ra chiều suy tư xem hồ sơ, bên trong đều là những cổ phần Vương Ý Nhi lén lút tác động lấy được từ chỗ Quý Hạo Hiên, tính qua tính lại vẫn chỉ đảm bảo phần thắng ở mức năm mươi sáu mươi phần trăm.
Vương Ý Nhi bắt đầu thưởng thức tiếp bữa ăn của mình, cô chờ cho Quý Đông Nhiên xem xong giấy tờ thì lên tiếng:
"Xong vụ này tôi sẽ đi Phần Lan."
Quý Đông Nhiên ngẩng đầu lên, hơi nhướng mày nhìn cô:
"Quyết định rồi?"
"Ừm... quyết định rồi." - Cô bông đùa nói - "Sắp được một món hời lớn như vậy, tội gì không tận dụng."
Gương mặt cô nhẹ nhàng như thể sắp trút bỏ được tảng đá đè nặng trên cơ thể mình vậy. Vương Ý Nhi cười cười, tay chống má hỏi Quý Đông Nhiên:
"Phải rồi, còn cậu thư ký nhà anh thì định thế nào? Ly hôn thật à?"
Quý Đông Nhiên không đáp, Vương Ý Nhi tự ngầm hiểu là mình đoán đúng rồi, cô thở dài nói:
"Haizz, ngày trước cảm thấy anh rất đẹp trai, đến bây giờ cũng chỉ cảm thấy anh đẹp trai thôi."
Quý Đông Nhiên không hiểu, Vương Ý Nhi tốt bụng giải thích:
"Được mỗi cái mã, tính tình tệ hại, so với Cảnh Luân của tôi không bằng một góc."
"Người cô yêu, tất nhiên cô thấy cái gì của anh ta cũng tốt hơn người khác rồi."
Vương Ý Nhi lắc lắc đầu nói:
"Tôi không có thiên vị, anh tệ thật mà."
Quý Đông Nhiên hỏi:
"Tệ thế nao? Nói tôi nghe thử xem."
"Nhìn thì có vẻ phóng khoáng yêu chiều người yêu, thực chất lạ là một kẻ tự phụ gia trưởng, luôn tự cho mình là đúng, bất kể cảm xúc của đối phương có thế nào thì anh cũng đều nghĩ đây là mình muốn tốt cho họ." - Vương Ý Nhi thẳng thừng nói - "Không biết thư ký nhà anh có từng nói cho anh nghe không, nhưng chắc cậu ấy cũng rất mệt mỏi với một người lúc nào cũng giữ khư khư bí mật trong mình không chịu chia sẻ với người mình yêu."
"Đó là vì tôi muốn tốt..."
"Đó, tôi nói có sai đâu..."
Quý Đông Nhiên không phản bác được, Vương Ý Nhi liền tiếp lời:
"Tôi biết mình chỉ là người ngoài, cũng không rõ vì sao anh lại kiên quyết phải phẫu thuật mà còn chia tay người thương như vậy, nhưng tôi sẽ cho anh một ví dụ đơn giản nhé: giả sử thư ký nhà anh cũng giấu anh như anh đang làm với cậu ấy, anh sẽ cảm thấy như thế nào?"
Quý Đông Nhiên đăm đăm nhìn cô, Vương Ý Nhi lại nói tiếp:
"Giả sử sau đó anh biết chuyện này, mà thư ký nhỏ đã một mình âm thầm chịu đựng toàn bộ đau đớn xong rồi, thậm chí có khi ừm... như vậy đó, cả đời còn lại của anh sẽ ra sao? Anh nghĩ đi."
"Tôi không muốn em ấy chịu đựng cùng tôi..." - Ánh mắt Quý Dông Nhiên hơi hạ xuống, lặng lẽ giấu đi chút bối rối đọng trong đó.
"Bằng cách cho cậu ấy chịu đựng một mình?" - Vương Ý Nhi sắc bén nhìn anh - "Anh cho cậu ấy một lời chia tay tàn nhẫn để cậu ấy chết tâm, bộ anh nghĩ chết tâm dễ lắm à? Sau đó thì sao? Lỡ cậu ấy biết sự thật, lại tiếp tục một mình dằn vặt cả đời còn lại à?"
Vương Ý Nhi thở dài một hơi, vừa gắp sủi cảo vừa lắc đầu nói:
"Thấy không, anh tệ lắm..."
Quý Đông Nhiên kiểm tra app theo dõi trên điện thoại, từ sớm sau khi anh đi không bao lâu thì đã có thông báo Hạ An Vũ cũng ra ngoài, anh cứ tưởng cậu chỉ loanh quanh gần đó cho khuây khỏa nhưng mãi đến giờ vẫn chưa thấy thông báo người trở lại.
Nghĩ tới chuyện khuây khỏa Quý Đông Nhiên càng đau đầu, đã lâu lắm rồi bởi vì bệnh tật mà anh không uống nhiều rượu như vậy. Tâm trạng không tốt ngồi cạnh một tên cũng tràn đầy u uất, Lâm Kỳ cứ rót, anh cứ uống, cả chai rượu vang mắc tiền bị hai người xem như nước lã mà nốc cạn. Quý Đông Nhiên chẳng nhớ nổi bản thân làm sao về được đến nhà, lúc tỉnh táo cả người đã ướt sũng, khuôn mặt tủi thân sắp khóc của Hạ An Vũ phóng đại trước mắt.
Quý Đông Nhiên chỉ hận muốn tát mình mấy cái cho bõ tức, sáng sớm đi ngang phòng dành cho khách, anh đứng lưỡng lự một hồi cuối cùng vẫn lẳng lặng rời đi.
Đến được khu thương mại DJ đã là đầu giờ chiều, ánh nắng chói chang cũng không làm giảm bớt lượng khách đông đúc đến đây chơi vào cuối tuần.
"Tôi đến rồi."
Quý Đông Nhiên gọi một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia lập tức bắt máy, giọng nữ ngọt ngào đáp lại anh:
"Vậy à? Anh đang ở đâu để tôi xuống đón anh luôn. Tôi đang mua sắm bên khu A nè."
"Cô ở chỗ nào? Tôi đang ở cạnh đài phun nước của khu A đây."
"Chỗ tôi cũng thấy được đài phun nước... Tôi thấy anh rồi, để tôi ra..."
Quý Đông Nhiên cúp máy không lâu thì có một cô gái xinh đẹp vui vẻ vừa vẫy tay vừa đi về phía anh. Quý Đông Nhiên lịch sự gật đầu với cô một cái, tiểu thư nhà họ Vương cười cười đẩy xe giúp anh, miệng líu lo nói:
"Trễ vậy?"
"Xin lỗi, kiểm tra kéo dài ngoài dự kiến."
"Uầy, tôi đâu có bắt bẻ anh đâu." - Vương Ý Nhi bấm cửa thang máy rồi hỏi - "Sao rồi, định khi nào thì phẫu thuật?"
"Bác sĩ nói sẽ sớm thôi..."
Quý Đông Nhiên nói được một nửa thì ngừng, Vương Ý Nhi cảm thấy kỳ lạ, hơi nghiêng người nhìn theo hướng anh, lại chẳng thấy gì cả, cô thắc mắc:
"Sao vậy?"
"Không, nhìn nhầm thôi..."
Quý Đông Nhiên siết chặt tay nắm, không biết có phải vì nhớ nhung sinh ảo giác, anh có cảm giác mình vừa chạm mắt với Hạ An Vũ. Thang máy "ting" một tiếng mở ra, Quý Đông Nhiên tự thuyết phục bản thân có lẽ nhìn nhầm thật, anh không nghĩ bây giờ thư ký nhỏ có tâm trạng đến đến tận đây tham quan mua sắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Đông Nhiên đặt chỗ ở nhà hàng kiểu Á có phòng riêng, lúc đến nơi nhân viên cũng rất kín kẽ dẫn họ đi chứ không hỏi gì nhiều.
Quý Đông Nhiên không có khẩu vị, trái lại Vương Ý Nhi lại cực kỳ vui vẻ gọi rất nhiều món. Chờ đồ ăn được dọn xong rồi, Quý Đông Nhiên nhìn cả bàn nghi ngút khói có chút bất đắc dĩ nói:
"Gọi nhiều như vậy, ăn không hết thì lãng phí."
"Xem người đàn ông có gia đình nói chuyện kìa." - Vương Ý Nhi không quan tâm gắp thử một đũa trước tùy ý đáp - "Sắp được giải thoát rồi, phải ăn mừng cho đã."
"Vẫn không chuyển được cổ phần của hắn?"
Quý Đông Nhiên hỏi, Vương Ý Nhi cảm thấy có chút phiền, nhưng biết người này hễ vào công việc thì cực kỳ nghiêm túc, chỉ đành buông đũa xuống, mở túi xách mình đưa qua một bao hồ sơ.
"Không biết có chuyện gì, đáng lẽ sắp dụ được hắn giao quyền cho tôi rồi nhưng tối hôm qua lại đột nhiên đổi ý không chịu nữa."
"Cô bị lộ?" - Quý Đông Nhiên hơi nhíu mày - "Bên đó có động thái gì kỳ lạ không?"
Vương Ý Nhi nhún vai một cái đáp:
"Không biết, nhưng ít ra đã giữ kịp số cổ phần hôn nhân rồi không phải sao?"
"Ngày mai mới bắt đầu giao dịch, vẫn chưa chắc được gì."
Quý Đông Nhiên ra chiều suy tư xem hồ sơ, bên trong đều là những cổ phần Vương Ý Nhi lén lút tác động lấy được từ chỗ Quý Hạo Hiên, tính qua tính lại vẫn chỉ đảm bảo phần thắng ở mức năm mươi sáu mươi phần trăm.
Vương Ý Nhi bắt đầu thưởng thức tiếp bữa ăn của mình, cô chờ cho Quý Đông Nhiên xem xong giấy tờ thì lên tiếng:
"Xong vụ này tôi sẽ đi Phần Lan."
Quý Đông Nhiên ngẩng đầu lên, hơi nhướng mày nhìn cô:
"Quyết định rồi?"
"Ừm... quyết định rồi." - Cô bông đùa nói - "Sắp được một món hời lớn như vậy, tội gì không tận dụng."
Gương mặt cô nhẹ nhàng như thể sắp trút bỏ được tảng đá đè nặng trên cơ thể mình vậy. Vương Ý Nhi cười cười, tay chống má hỏi Quý Đông Nhiên:
"Phải rồi, còn cậu thư ký nhà anh thì định thế nào? Ly hôn thật à?"
Quý Đông Nhiên không đáp, Vương Ý Nhi tự ngầm hiểu là mình đoán đúng rồi, cô thở dài nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Haizz, ngày trước cảm thấy anh rất đẹp trai, đến bây giờ cũng chỉ cảm thấy anh đẹp trai thôi."
Quý Đông Nhiên không hiểu, Vương Ý Nhi tốt bụng giải thích:
"Được mỗi cái mã, tính tình tệ hại, so với Cảnh Luân của tôi không bằng một góc."
"Người cô yêu, tất nhiên cô thấy cái gì của anh ta cũng tốt hơn người khác rồi."
Vương Ý Nhi lắc lắc đầu nói:
"Tôi không có thiên vị, anh tệ thật mà."
Quý Đông Nhiên hỏi:
"Tệ thế nao? Nói tôi nghe thử xem."
"Nhìn thì có vẻ phóng khoáng yêu chiều người yêu, thực chất lạ là một kẻ tự phụ gia trưởng, luôn tự cho mình là đúng, bất kể cảm xúc của đối phương có thế nào thì anh cũng đều nghĩ đây là mình muốn tốt cho họ." - Vương Ý Nhi thẳng thừng nói - "Không biết thư ký nhà anh có từng nói cho anh nghe không, nhưng chắc cậu ấy cũng rất mệt mỏi với một người lúc nào cũng giữ khư khư bí mật trong mình không chịu chia sẻ với người mình yêu."
"Đó là vì tôi muốn tốt..."
"Đó, tôi nói có sai đâu..."
Quý Đông Nhiên không phản bác được, Vương Ý Nhi liền tiếp lời:
"Tôi biết mình chỉ là người ngoài, cũng không rõ vì sao anh lại kiên quyết phải phẫu thuật mà còn chia tay người thương như vậy, nhưng tôi sẽ cho anh một ví dụ đơn giản nhé: giả sử thư ký nhà anh cũng giấu anh như anh đang làm với cậu ấy, anh sẽ cảm thấy như thế nào?"
Quý Đông Nhiên đăm đăm nhìn cô, Vương Ý Nhi lại nói tiếp:
"Giả sử sau đó anh biết chuyện này, mà thư ký nhỏ đã một mình âm thầm chịu đựng toàn bộ đau đớn xong rồi, thậm chí có khi ừm... như vậy đó, cả đời còn lại của anh sẽ ra sao? Anh nghĩ đi."
"Tôi không muốn em ấy chịu đựng cùng tôi..." - Ánh mắt Quý Dông Nhiên hơi hạ xuống, lặng lẽ giấu đi chút bối rối đọng trong đó.
"Bằng cách cho cậu ấy chịu đựng một mình?" - Vương Ý Nhi sắc bén nhìn anh - "Anh cho cậu ấy một lời chia tay tàn nhẫn để cậu ấy chết tâm, bộ anh nghĩ chết tâm dễ lắm à? Sau đó thì sao? Lỡ cậu ấy biết sự thật, lại tiếp tục một mình dằn vặt cả đời còn lại à?"
Vương Ý Nhi thở dài một hơi, vừa gắp sủi cảo vừa lắc đầu nói:
"Thấy không, anh tệ lắm..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro