Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 84
2024-10-17 14:43:36
Đại hội cổ đông diễn ra vào 8 giờ 30 phút sáng.
Hạ An Vũ quần áo chỉnh tề đứng trước gương, tối hôm qua Quý Đông Nhiên giúp cậu chườm mắt nên đã không còn sưng quá nhiều, dù vậy trong lòng cậu vẫn bồn chồn không yên.
"Đừng lo lắng, em chọn cà vạt giúp tôi đi."
"Hôm nay là ngày quyết định anh có ra đường ở hay không đấy, sao lại có thể bình tĩnh như vậy?"
Hạ An Vũ bất đắc dĩ xoay lại nhìn anh, cậu cúi người nhìn vào hộc đựng cà vạt cẩn thận lựa chọn. Quý Đông Nhiên nhìn chăm chăm sườn mặt tập trung của thư ký nhỏ cười nói:
"Có gì mà lo, chẳng phải còn có em sao, cùng lắm xin một chân ở rể, mỗi ngày chăm chỉ giúp mẹ em giặt đồ rửa chén."
"Ai cho mà ở." - Hạ An Vũ ướm thử chiếc cà vạt màu đỏ đô vào cổ áo anh, cậu bĩu môi đáp - "Nuôi anh tốn cơm lắm, mẹ em không chịu đâu."
"Tôi sẽ ăn ít lại một chén cơm là được chứ gì."
"Xem giọng điệu anh kìa, có giống người đang xin ở nhờ không?"
Hạ An Vũ giúp anh thắt cà vạt, cậu quyết định chọn cái màu đỏ, cậu nghĩ hôm nay cũng là ngày trọng đại, màu đỏ chẳng phải là màu tượng trưng cho may mắn sao.
"Xong rồi, đẹp trai lắm."
"Đẹp trai thì có được thưởng không?"
Quý Đông Nhiên đưa tay nựng má cậu, Hạ An Vũ cười cười vờ trách móc:
"Lúc nào cũng đòi thưởng."
Cậu nói thì nói vậy nhưng vẫn nhẹ nhàng hôn lên môi anh, gương mặt cũng hơi ửng hồng.
"Chỉ vậy thôi?"
Quý Đông Nhiên miệng nói không hài lòng nhưng mặt mũi lại rạng rỡ. Hạ An Vũ đứng dậy bước ra sau xe lăn vịn tay nắm đẩy đi, cao giọng đáp:
"Chỉ vậy thôi, nếu hôm nay thành công mới có phần thưởng lớn khác."
"Chà, vậy xem ra tôi phải cố gắng rồi."
Hai người đến công ty lúc 7 giờ sáng, đã có vài cổ đông đến trước, Hạ An Vũ đẩy Quý Đông Nhiên đi một vòng chào hỏi rồi mới trở vào phòng tổng giám đốc xem lại tài liệu đã chuẩn bị.
"Hôm qua anh nói Quý Hạo Hiên đột nhiên không chuyển nhượng số cổ phần còn lại cho Vương Ý Nhi nữa, vậy tính đến hiện tại chúng ta được khoảng 36%, những cổ đông còn lại vẫn chưa rõ ý của họ như thế nào."
"Ừm, thật ra nếu không có gì sai sót thì tôi cũng nắm chắc bảy tám phần rồi, nhưng rõ là hành động của Quý Hạo Hiên vào lúc này đúng là không bình thường..."
Quý Đông Nhiên đâm chiêu nhìn tài liệu, anh đã giam lỏng Quý Đình Huy, chỉ là trong chuyện lần này còn có bàn tay của một kẻ bí ẩn vươn vào muốn phá hoại, anh lại không đoán nổi mục đích của hắn ta.
Cả hai đang thảo luận bỗng đột nhiên điện thoại Quý Đông Nhiên vang lên, anh vừa nhìn số thì đôi mày càng nhíu chặt hơn, trầm giọng bắt máy:
"Alo. Có chuyện gì?"
"Tổng giám đốc Quý, tối hôm qua có người đến mang ông Quý đi rồi, hai y tá trực đều là người mới nên không biết..."
"Có biết là ai không?"
"Camera bị thay đổi vào gốc khuất, không quay được, mà người kia cũng che thẻ bác sĩ đi nên hai y tá trực không biết, có lẽ không chung khoa với họ."
"Tôi biết rồi." - Quý Đông Nhiên nặng nề đáp.
Hạ An Vũ nhìn biểu cảm của Quý Đông Nhiên, cậu ý thức được có chuyện chẳng lành, đợi khi Quý Đông Nhiên vừa cúp máy liền lo lắng hỏi:
"Sao vậy anh?"
"Có người đến mang ông nội đi rồi."
"Sao có thể..."
Hạ An Vũ không thể tin được, Quý Đông Nhiên thở hắt ra một hơi, anh thấp giọng nói:
"Giờ lo lắng cũng không ích gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Tới giờ rồi, chúng ta ra ngoài đó trước đi."
"Dạ."
Hạ An Vũ không khỏi thở dài, đã đến lúc này rồi mà vẫn còn xảy ra chuyện, lòng cậu càng lúc càng bất an.
Vừa ra đến hành lang đã đụng mặt Lâm Kỳ, hôm nay hắn không ăn mặc hoa hòe phô trương như thường khi. Áo sơ mi xanh dương nhạt màu quần âu, mặc dù vẫn không chịu thắt cà vạt nhưng nút áo thì đã gài nghiêm chỉnh. Lâm Kỳ cà lơ cà phất cất giọng chào:
"Yo, lâu quá không gặp."
"Vừa mới gặp hôm kia."
Quý Đông Nhiên không khách sáo đáp lời. Lâm Kỳ "chậc" một tiếng mất hứng, đoạn hắn chú ý đến Hạ An Vũ phía sau xe lăn, rồi lại nhìn xuống Quý Đông Nhiên. Hạ An Vũ bị nhìn đến mất tự nhiên, Lâm Kỳ cười cười hỏi:
"Gì đây, phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hòa à?"
Hắn hỏi nhưng giọng điệu lại chẳng có gì là thắc mắc cả, còn nghe ra cả ý tứ chọc ghẹo trong đó. Hạ An Vũ ngượng ngùng, muốn nói lại nhưng Quý Đông Nhiên đã lên tiếng trả lời:
"Đúng vậy. Chuyện hôm nay nhờ chú giúp chồng chồng tôi."
Lâm Kỳ "xì" một tiếng, xem ai kia đang lên mặt kìa, mới hôm kia thôi vẫn còn đau khổ nốc rượu đến mất cả kiểm soát, giờ chỉ thiếu điều treo câu "ông đây có chồng tốt " lên trên mặt.
"Vâng vâng, hy vọng chồng chồng nhà anh giúp tôi giữ lại số tiền dưỡng già ít ỏi này, tôi cảm ơn."
Cả ba cùng nhau đến phòng hội nghị, bên trong cũng tập trung không ít phóng viên chực chờ sẵn săn tin. Quý Hạo Hiên đang được phỏng vấn, trái với vẻ ngạo mạng thường ngày, hắn trước ống kín lại tỏ vẻ đạo mạo đường hoàng, gương mặt còn mang chút u buồn mệt mỏi.
"Thưa ngài, thực sự hôm nay anh em hai người sẽ chính thức phân định rạch ròi người sống ta chết với nhau sao?"
"Nghe nói ngài Quý Đông Nhiên muốn sa thải ngài ra khỏi tập đoàn? Như vậy liệu có ảnh hưởng đến quyền thừa kế sau này không? Ông Quý không có ý kiến gì ạ?"
"Tôi cũng không muốn chuyện này xảy ra. Dù trước giờ anh trai chưa bao giờ coi tôi là em trai nhưng trong mắt tôi anh ấy mãi là người anh tài giỏi của tôi." - Quý Hạo Hiên thở dài đáp - "Nhưng đúng là đứa con riêng như tôi không có tư cách trách anh ấy, chỉ có thể trách chúng tôi sinh ra nhầm không đúng chỗ."
Vài phóng viên bị hắn làm cho cảm động, Hạ An Vũ nghe mà buồn nôn, đôi mày vô thức nhíu lại.
MC tuyên bố buổi lễ bắt đầu, các đại diện của công ty nhanh chóng vào chỗ ngồi, Quý Hạo Hiên khẽ liếc nhìn về phía anh, khóe môi khẽ nhếch đầy tự tin.
Phần đầu của đại hội đều giới thiệu những người quan trọng, vài bài phát biểu cũng như báo cáo kế hoạch tình hình cho các cổ đông. Cuối cùng mới đến bước bỏ phiếu cho một số vấn đề khác.
"Chắc hẳn mọi người cũng biết lý do quan trọng nhất của đại hội hôm nay. Trong thời gian vừa qua hội đồng quản trị đã có những cuộc họp về vị trí nhân sự mới cho tập đoàn, đặc biệt trong đó có cân nhắc đến vai trò của CFO Quý Hạo Hiên."
Sau một hồi chờ đợi mệt mỏi cuối cùng cũng đến lượt Quý Đông Nhiên lên sân khấu, Hạ An Vũ đứng bên cạnh hỗ trợ anh, phía dưới bắt đầu có tiếng xì xầm to nhỏ, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn nhau.
"Chúng tôi đã xem xét kỹ những dự án mà ông Quý Hạo Hiên đã đảm nhận, xin phép trình chiếu số liệu cho mọi người cùng đánh giá."
Quý Hạo Hiên giải thích từng vấn đề, sau đó anh chiếu đến dự án lớn nhất ở Canada mà Quý Hạo Hiên làm thất bại.
"Dự án này tổn thất mất của công ty gần 5 triệu đô, chưa tính đến các vấn đề pháp lý gây ảnh hưởng nghiêm trọng khác. Ngoài ra sau dự án này thì công ty phát hiện ra ông Quý Hạo Hiên cố tình biển thủ công quỹ để gian dối, hiện điều tra được tổng cộng đã lấy mất 2 triệu đô."
Đồng tử Quý Hạo Hiên co lại, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh, lòng bàn tay âm thầm cấu vào tay áo. Cũng may trước khi đại hội cổ đông đến hắn đã được người kia nhắc nhở để kịp thời bù lại số tiền, giờ những lời Quý Đông Nhiên nói chỉ là nói suông mà thôi.
"Tự ý thay đổi những nhân viên kỳ cựu của công ty, cung cách làm việc không chuyên nghiệp, hiện tại hội đồng muốn bãi bỏ chức vị của ông Quý Hạo Hiên."
Quý Đông Nhiên nói xong thì đến lượt Quý Hạo Hiên lên, hắn nhìn một lượt các gương mặt quen có lạ có phía dưới, trưng ra bộ mặt mệt mỏi nói:
"Xin chào các vị cổ đông đã có mặt ngày hôm nay. Tôi biết trong suốt thời gian vừa qua, tôi đã làm không tốt nhiệm vụ của mình, khiến công ty thất thoát không ích. Nhưng về vấn đề biển thủ tiền của công ty, tôi xin khẳng định tôi không có, cũng không biết vì sao ông Quý Đông Nhiên lại vô cơ cáo buộc tôi như vậy."
Hắn biện hộ về những dự án sai sót của mình:
"Đối với dự án lớn nhất của công ty năm nay, ở đây tôi xin thành khẩn xin lỗi tất cả. Nhưng các vị nên biết rằng để có thể có đầy đủ các giấy tờ thủ tục làm dự án phải được sự thông qua của tổng giám đốc, rõ ràng sai phạm lần đó nếu chỉ nói lỗi của một mình tôi thì có phần không hợp tình cho lắm."
"Tôi sẽ không xét đến vấn đề tình nghĩa ở đây nữa, bởi lẽ khi anh tôi đưa ra quyết định muốn khai trừ tôi khỏi công ty, tôi đã từ bỏ cái gọi là tình cảm anh em ruột rà rồi. Chỉ mong quý vị phải cân nhấc rõ, giữa một người khỏe mạnh vẫn có thể tiếp tục phát triển như tôi và một người phải di chuyển bằng xe lăn, đôi khi vẫn có để thù hằn cá nhân ảnh hưởng công việc, thậm chí còn có nguy cơ ra đi bất cứ lúc nào thì ai xứng đáng được ủng hộ hơn. Tôi xin hết."
Hạ An Vũ run rẩy không tin được nhìn dáng vẻ cao ngạo của Quý Hạo Hiên trên sân khấu, tại sao hắn lại biết bệnh tình của Quý Đông Nhiên, hơn nữa còn bỏ một câu lấp lửng như vậy khiến mọi người trong hội trưởng bắt đầu nôn nao, cánh phóng viên càng rạo rực hơn bao giờ hết.
"Xin cảm ơn ạ. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu bỏ phiếu chọn lựa cho hai bên, mời các quý cổ đông lần lượt bỏ phiếu vào thùng như cũ. Sau khi kết thúc bỏ phiếu, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm phiếu và công bố kết quả."
Hai người hỗ trợ bắt đầu đi gom phiếu bầu, Hạ An Vũ lo lắng dõi mắt nhìn theo, bàn tay lạnh lẽo của cậu đột nhiên bị nắm lấy, Quý Đông Nhiên bên cạnh dịu dàng nói:
"Yên tâm đi."
Hạ An Vũ ngẩn ra nhìn anh, cậu dần lấy lại bình tĩnh, mỉm cười gật đầu một cái.
"Còn ai chưa bỏ phiếu chưa ạ?" - Tiếng người hỗ trợ vang lên - "Các vị lưu ý, một khi đã đóng bỏ phiếu thì những phiếu sau sẽ không còn hiệu lực nữa."
"Xin lỗi, còn tôi, tôi vừa có việc ra ngoài, ngại quá."
Phía cuối hàng có giọng nói cất lên, Hạ An Vũ xoay người lại, người trước mắt lập tức khiến cậu kinh ngạc không thôi.
Hạ An Vũ quần áo chỉnh tề đứng trước gương, tối hôm qua Quý Đông Nhiên giúp cậu chườm mắt nên đã không còn sưng quá nhiều, dù vậy trong lòng cậu vẫn bồn chồn không yên.
"Đừng lo lắng, em chọn cà vạt giúp tôi đi."
"Hôm nay là ngày quyết định anh có ra đường ở hay không đấy, sao lại có thể bình tĩnh như vậy?"
Hạ An Vũ bất đắc dĩ xoay lại nhìn anh, cậu cúi người nhìn vào hộc đựng cà vạt cẩn thận lựa chọn. Quý Đông Nhiên nhìn chăm chăm sườn mặt tập trung của thư ký nhỏ cười nói:
"Có gì mà lo, chẳng phải còn có em sao, cùng lắm xin một chân ở rể, mỗi ngày chăm chỉ giúp mẹ em giặt đồ rửa chén."
"Ai cho mà ở." - Hạ An Vũ ướm thử chiếc cà vạt màu đỏ đô vào cổ áo anh, cậu bĩu môi đáp - "Nuôi anh tốn cơm lắm, mẹ em không chịu đâu."
"Tôi sẽ ăn ít lại một chén cơm là được chứ gì."
"Xem giọng điệu anh kìa, có giống người đang xin ở nhờ không?"
Hạ An Vũ giúp anh thắt cà vạt, cậu quyết định chọn cái màu đỏ, cậu nghĩ hôm nay cũng là ngày trọng đại, màu đỏ chẳng phải là màu tượng trưng cho may mắn sao.
"Xong rồi, đẹp trai lắm."
"Đẹp trai thì có được thưởng không?"
Quý Đông Nhiên đưa tay nựng má cậu, Hạ An Vũ cười cười vờ trách móc:
"Lúc nào cũng đòi thưởng."
Cậu nói thì nói vậy nhưng vẫn nhẹ nhàng hôn lên môi anh, gương mặt cũng hơi ửng hồng.
"Chỉ vậy thôi?"
Quý Đông Nhiên miệng nói không hài lòng nhưng mặt mũi lại rạng rỡ. Hạ An Vũ đứng dậy bước ra sau xe lăn vịn tay nắm đẩy đi, cao giọng đáp:
"Chỉ vậy thôi, nếu hôm nay thành công mới có phần thưởng lớn khác."
"Chà, vậy xem ra tôi phải cố gắng rồi."
Hai người đến công ty lúc 7 giờ sáng, đã có vài cổ đông đến trước, Hạ An Vũ đẩy Quý Đông Nhiên đi một vòng chào hỏi rồi mới trở vào phòng tổng giám đốc xem lại tài liệu đã chuẩn bị.
"Hôm qua anh nói Quý Hạo Hiên đột nhiên không chuyển nhượng số cổ phần còn lại cho Vương Ý Nhi nữa, vậy tính đến hiện tại chúng ta được khoảng 36%, những cổ đông còn lại vẫn chưa rõ ý của họ như thế nào."
"Ừm, thật ra nếu không có gì sai sót thì tôi cũng nắm chắc bảy tám phần rồi, nhưng rõ là hành động của Quý Hạo Hiên vào lúc này đúng là không bình thường..."
Quý Đông Nhiên đâm chiêu nhìn tài liệu, anh đã giam lỏng Quý Đình Huy, chỉ là trong chuyện lần này còn có bàn tay của một kẻ bí ẩn vươn vào muốn phá hoại, anh lại không đoán nổi mục đích của hắn ta.
Cả hai đang thảo luận bỗng đột nhiên điện thoại Quý Đông Nhiên vang lên, anh vừa nhìn số thì đôi mày càng nhíu chặt hơn, trầm giọng bắt máy:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Alo. Có chuyện gì?"
"Tổng giám đốc Quý, tối hôm qua có người đến mang ông Quý đi rồi, hai y tá trực đều là người mới nên không biết..."
"Có biết là ai không?"
"Camera bị thay đổi vào gốc khuất, không quay được, mà người kia cũng che thẻ bác sĩ đi nên hai y tá trực không biết, có lẽ không chung khoa với họ."
"Tôi biết rồi." - Quý Đông Nhiên nặng nề đáp.
Hạ An Vũ nhìn biểu cảm của Quý Đông Nhiên, cậu ý thức được có chuyện chẳng lành, đợi khi Quý Đông Nhiên vừa cúp máy liền lo lắng hỏi:
"Sao vậy anh?"
"Có người đến mang ông nội đi rồi."
"Sao có thể..."
Hạ An Vũ không thể tin được, Quý Đông Nhiên thở hắt ra một hơi, anh thấp giọng nói:
"Giờ lo lắng cũng không ích gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Tới giờ rồi, chúng ta ra ngoài đó trước đi."
"Dạ."
Hạ An Vũ không khỏi thở dài, đã đến lúc này rồi mà vẫn còn xảy ra chuyện, lòng cậu càng lúc càng bất an.
Vừa ra đến hành lang đã đụng mặt Lâm Kỳ, hôm nay hắn không ăn mặc hoa hòe phô trương như thường khi. Áo sơ mi xanh dương nhạt màu quần âu, mặc dù vẫn không chịu thắt cà vạt nhưng nút áo thì đã gài nghiêm chỉnh. Lâm Kỳ cà lơ cà phất cất giọng chào:
"Yo, lâu quá không gặp."
"Vừa mới gặp hôm kia."
Quý Đông Nhiên không khách sáo đáp lời. Lâm Kỳ "chậc" một tiếng mất hứng, đoạn hắn chú ý đến Hạ An Vũ phía sau xe lăn, rồi lại nhìn xuống Quý Đông Nhiên. Hạ An Vũ bị nhìn đến mất tự nhiên, Lâm Kỳ cười cười hỏi:
"Gì đây, phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hòa à?"
Hắn hỏi nhưng giọng điệu lại chẳng có gì là thắc mắc cả, còn nghe ra cả ý tứ chọc ghẹo trong đó. Hạ An Vũ ngượng ngùng, muốn nói lại nhưng Quý Đông Nhiên đã lên tiếng trả lời:
"Đúng vậy. Chuyện hôm nay nhờ chú giúp chồng chồng tôi."
Lâm Kỳ "xì" một tiếng, xem ai kia đang lên mặt kìa, mới hôm kia thôi vẫn còn đau khổ nốc rượu đến mất cả kiểm soát, giờ chỉ thiếu điều treo câu "ông đây có chồng tốt " lên trên mặt.
"Vâng vâng, hy vọng chồng chồng nhà anh giúp tôi giữ lại số tiền dưỡng già ít ỏi này, tôi cảm ơn."
Cả ba cùng nhau đến phòng hội nghị, bên trong cũng tập trung không ít phóng viên chực chờ sẵn săn tin. Quý Hạo Hiên đang được phỏng vấn, trái với vẻ ngạo mạng thường ngày, hắn trước ống kín lại tỏ vẻ đạo mạo đường hoàng, gương mặt còn mang chút u buồn mệt mỏi.
"Thưa ngài, thực sự hôm nay anh em hai người sẽ chính thức phân định rạch ròi người sống ta chết với nhau sao?"
"Nghe nói ngài Quý Đông Nhiên muốn sa thải ngài ra khỏi tập đoàn? Như vậy liệu có ảnh hưởng đến quyền thừa kế sau này không? Ông Quý không có ý kiến gì ạ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi cũng không muốn chuyện này xảy ra. Dù trước giờ anh trai chưa bao giờ coi tôi là em trai nhưng trong mắt tôi anh ấy mãi là người anh tài giỏi của tôi." - Quý Hạo Hiên thở dài đáp - "Nhưng đúng là đứa con riêng như tôi không có tư cách trách anh ấy, chỉ có thể trách chúng tôi sinh ra nhầm không đúng chỗ."
Vài phóng viên bị hắn làm cho cảm động, Hạ An Vũ nghe mà buồn nôn, đôi mày vô thức nhíu lại.
MC tuyên bố buổi lễ bắt đầu, các đại diện của công ty nhanh chóng vào chỗ ngồi, Quý Hạo Hiên khẽ liếc nhìn về phía anh, khóe môi khẽ nhếch đầy tự tin.
Phần đầu của đại hội đều giới thiệu những người quan trọng, vài bài phát biểu cũng như báo cáo kế hoạch tình hình cho các cổ đông. Cuối cùng mới đến bước bỏ phiếu cho một số vấn đề khác.
"Chắc hẳn mọi người cũng biết lý do quan trọng nhất của đại hội hôm nay. Trong thời gian vừa qua hội đồng quản trị đã có những cuộc họp về vị trí nhân sự mới cho tập đoàn, đặc biệt trong đó có cân nhắc đến vai trò của CFO Quý Hạo Hiên."
Sau một hồi chờ đợi mệt mỏi cuối cùng cũng đến lượt Quý Đông Nhiên lên sân khấu, Hạ An Vũ đứng bên cạnh hỗ trợ anh, phía dưới bắt đầu có tiếng xì xầm to nhỏ, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn nhau.
"Chúng tôi đã xem xét kỹ những dự án mà ông Quý Hạo Hiên đã đảm nhận, xin phép trình chiếu số liệu cho mọi người cùng đánh giá."
Quý Hạo Hiên giải thích từng vấn đề, sau đó anh chiếu đến dự án lớn nhất ở Canada mà Quý Hạo Hiên làm thất bại.
"Dự án này tổn thất mất của công ty gần 5 triệu đô, chưa tính đến các vấn đề pháp lý gây ảnh hưởng nghiêm trọng khác. Ngoài ra sau dự án này thì công ty phát hiện ra ông Quý Hạo Hiên cố tình biển thủ công quỹ để gian dối, hiện điều tra được tổng cộng đã lấy mất 2 triệu đô."
Đồng tử Quý Hạo Hiên co lại, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh, lòng bàn tay âm thầm cấu vào tay áo. Cũng may trước khi đại hội cổ đông đến hắn đã được người kia nhắc nhở để kịp thời bù lại số tiền, giờ những lời Quý Đông Nhiên nói chỉ là nói suông mà thôi.
"Tự ý thay đổi những nhân viên kỳ cựu của công ty, cung cách làm việc không chuyên nghiệp, hiện tại hội đồng muốn bãi bỏ chức vị của ông Quý Hạo Hiên."
Quý Đông Nhiên nói xong thì đến lượt Quý Hạo Hiên lên, hắn nhìn một lượt các gương mặt quen có lạ có phía dưới, trưng ra bộ mặt mệt mỏi nói:
"Xin chào các vị cổ đông đã có mặt ngày hôm nay. Tôi biết trong suốt thời gian vừa qua, tôi đã làm không tốt nhiệm vụ của mình, khiến công ty thất thoát không ích. Nhưng về vấn đề biển thủ tiền của công ty, tôi xin khẳng định tôi không có, cũng không biết vì sao ông Quý Đông Nhiên lại vô cơ cáo buộc tôi như vậy."
Hắn biện hộ về những dự án sai sót của mình:
"Đối với dự án lớn nhất của công ty năm nay, ở đây tôi xin thành khẩn xin lỗi tất cả. Nhưng các vị nên biết rằng để có thể có đầy đủ các giấy tờ thủ tục làm dự án phải được sự thông qua của tổng giám đốc, rõ ràng sai phạm lần đó nếu chỉ nói lỗi của một mình tôi thì có phần không hợp tình cho lắm."
"Tôi sẽ không xét đến vấn đề tình nghĩa ở đây nữa, bởi lẽ khi anh tôi đưa ra quyết định muốn khai trừ tôi khỏi công ty, tôi đã từ bỏ cái gọi là tình cảm anh em ruột rà rồi. Chỉ mong quý vị phải cân nhấc rõ, giữa một người khỏe mạnh vẫn có thể tiếp tục phát triển như tôi và một người phải di chuyển bằng xe lăn, đôi khi vẫn có để thù hằn cá nhân ảnh hưởng công việc, thậm chí còn có nguy cơ ra đi bất cứ lúc nào thì ai xứng đáng được ủng hộ hơn. Tôi xin hết."
Hạ An Vũ run rẩy không tin được nhìn dáng vẻ cao ngạo của Quý Hạo Hiên trên sân khấu, tại sao hắn lại biết bệnh tình của Quý Đông Nhiên, hơn nữa còn bỏ một câu lấp lửng như vậy khiến mọi người trong hội trưởng bắt đầu nôn nao, cánh phóng viên càng rạo rực hơn bao giờ hết.
"Xin cảm ơn ạ. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu bỏ phiếu chọn lựa cho hai bên, mời các quý cổ đông lần lượt bỏ phiếu vào thùng như cũ. Sau khi kết thúc bỏ phiếu, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm phiếu và công bố kết quả."
Hai người hỗ trợ bắt đầu đi gom phiếu bầu, Hạ An Vũ lo lắng dõi mắt nhìn theo, bàn tay lạnh lẽo của cậu đột nhiên bị nắm lấy, Quý Đông Nhiên bên cạnh dịu dàng nói:
"Yên tâm đi."
Hạ An Vũ ngẩn ra nhìn anh, cậu dần lấy lại bình tĩnh, mỉm cười gật đầu một cái.
"Còn ai chưa bỏ phiếu chưa ạ?" - Tiếng người hỗ trợ vang lên - "Các vị lưu ý, một khi đã đóng bỏ phiếu thì những phiếu sau sẽ không còn hiệu lực nữa."
"Xin lỗi, còn tôi, tôi vừa có việc ra ngoài, ngại quá."
Phía cuối hàng có giọng nói cất lên, Hạ An Vũ xoay người lại, người trước mắt lập tức khiến cậu kinh ngạc không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro