Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 98
2024-10-17 14:43:36
Quý Đông Nhiên vẫn không đồng ý cho Ái Linh ngủ lại bệnh viện mà dùng đủ mọi cách dụ dỗ bà trở về, đợi khi người cuối cùng cũng chịu lầm bầm rời khỏi liền lập tức gọi điện thoại:
"Alo..."
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh khàn khàn mệt mỏi, Quý Đông Nhiên nghe mà nhíu mày:
"Chú khóc đấy à?"
Bên kia thoáng im lặng, có vẻ đang kiểm tra xem là ai gọi đến, sau đó mới hắng giọng, cố che đi giọng mũi nghèn nghẹn:
"Khóc cái chó gì, mới ngủ dậy nên chưa tỉnh táo thôi."
"Thằng nhóc kia lại làm phiền chú?" - Quý Đông Nhiên không thèm để ý lời nói dối sức sẹo của Lâm Kỳ mà hỏi tiếp.
Lâm Kỳ bực mình nghiến răng chửi:
"Sao chú bất lịch sự thế, người ta đã muốn trèo xuống mà chú còn cố tình cất thang đi..." - Nói đoạn, hắn khẽ thở dài rồi hỏi - "Nói chuyện của chú đi, đột nhiên gọi đến có chuyện gì không?"
Quý Đông Nhiên thẳng thắn nói
"Có vẻ chúng ta đã quá lơ là bác sĩ phụ trách của tôi."
Lâm Kỳ nghe mà giật mình, hắn gấp rút hỏi:
"Bác sĩ phụ trách của chú? James? Lúc đầu chúng ta cũng có điều tra qua mà, mọi thứ đều không có vấn đề gì..."
"Bây giờ thì có vấn đề rồi."
Quý Đông Nhiên trầm giọng nói, đầu óc cũng bắt đầu đau. Trước khi nhận sự điều trị của bất kỳ ai, Quý Đông Nhiên đều sẽ cho người điều tra kỹ càng họ một vòng trước, ngay cả James cũng không ngoại lệ. Nhưng người đàn ông này là do mẹ anh giới thiệu, hồ sơ lý lịch ngoại trừ từng có mối quan hệ sâu đậm với bà ra còn lại đều không có dính dáng gì sẽ hại anh cả. Nghĩ đến đây Quý Đông Nhiên cảm thấy mình có đúng là có quá lơ là, bởi từ đầu anh luôn tin tưởng nhất định kẻ hại anh hoặc đã có thù hằn với tập đoàn K hoặc là những kẻ đang đố kỵ với anh như Quý Hạo Hiên.
Lâm Kỳ ở bên kia nghe Quý Đông Nhiên phân tích mọi chuyện, càng nghe càng trợn trắng mắt không khỏi nhảy dựng lên:
"Em dâu mất tích! Em dâu mất tích mà chú tỉnh vậy. Còn không mau cho người gấp rút tìm kiếm đi!"
"Đã làm, nhưng lần này An Vũ làm lộ đuôi của ông ta như vậy, càng mất bình tĩnh càng bất lợi."
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Chờ đợi đối phương ra tín hiệu." - Quý Đông Nhiên đáp.
Chân mày Lâm Kỳ không khỏi giật nảy lên, hắn khó hiểu hỏi:
"Chờ đợi? Chú muốn chờ cái khỉ gì?"
"Mục tiêu của tên đó từ đầu vẫn là tôi, chắc chắn hiện tại An Vũ vẫn an toàn. Em ấy làm bên đó bại lộ như vậy, bây giờ ông ta chỉ còn một cách phải chịu hạ mặt nạ nói chuyện với tôi thôi."
Lâm Kỳ ngẫm cũng thấy có lý, hắn nhíu mày hỏi:
"Vậy chú cần tôi giúp gì không? Lát nữa tôi đặt vé máy bay bay qua với chú luôn."
"Đừng gấp, chẳng phải lần trước chú nói có quen biết một chuyên gia về xương khớp sao? Có thể hẹn lại không?"
"Đã hẹn xong luôn rồi." - Lâm Kỳ nói ngay - "Cũng là em dâu nghĩ xa, chiều hôm qua đã gọi nhờ tôi nói lại, may mà người ta vẫn chưa chốt lịch trình với chỗ khác, không thì phiền phức rồi."
Quý Đông Nhiên khẽ nhíu mày, vậy đúng là từ hôm qua Hạ An Vũ đã có vấn đề với James rồi. Nhưng tại sao đột nhiên lại như vậy, rốt cuộc trước đó đi lấy thuốc cậu đã gặp chuyện gì? Càng nghĩ anh càng giận bản thân, Hạ An Vũ không giỏi nói dối, đáng lẽ ra hôm qua anh phải gặng hỏi cậu tới cùng mới phải.
"Cảm ơn chú. Bây giờ mẹ của tôi vẫn chưa biết chuyện. Nếu chú có qua đây cũng cẩn thận đừng nói gì sơ ý với bà."
"Biết rồi, biết rồi, để bay qua liền giải cứu cặp chồng chồng son hai người. Nếu không vì chút đồng dưỡng già ông đây thật chẳng thèm quan tâm đâu."
Cả hai nói với nhau qua lại vài câu rồi cúp máy. Quý Đông Nhiên khẽ xoa xoa mi tâm, lôi laptop ra mở lên.
Anh xem lại mớ tư liệu hâm dọa mà trước đó Hạ An Vũ nhận được, ngày trước xem đã cảm thấy ngờ ngợ, giờ phút này mới dần hiểu ra hết.
Các giấy tờ về việc cam đoan sẽ giới thiệu vị giáo sư kia cho Hạ An Vũ đều xuất phát từ trường đại học mà James từng theo học, các góc quay trong video lúc đầu Quý Đông Nhiên đoán có người lén trà trộn vào đặt, nhưng có vài góc chính diện, nếu cẩn thận suy xét lại thì mắt camera chỉ có thể đang nằm ở tầm trước ngực của người quay.
Quý Đông Nhiên mệt mỏi vò đầu mình, anh lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ những kẻ xung quanh, không biết có phải do nằm viện đến hỏng đầu hay không mà cuối cùng lại mất đi cảnh giác như vậy.
Anh ngửa đầu ra sau, giường bệnh chật chội vừa đủ một người nằm giờ phút này lại trống trải đến lạ. Ở đây có giường riêng cho người nhà bệnh nhân, nhưng tối nào anh và thư ký nhỏ cũng cố chấp chen chúc nhau trên này.
Mỗi lần như vậy, cậu đều cười khúc khích, nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất cho anh. Ánh mắt lấp lánh tràn đầy hy vọng vẽ về những nơi họ sẽ đến trong tương lai, thi thoảng lại mặt đỏ tai hồng lén lút làm vài chuyện người lớn.
Quý Đông Nhiên thở dài một hơi, anh thừa nhận từ lúc nhập viện đến giờ, anh dường như đã thả lỏng bản thân hoàn toàn, tựa như chấp nhận rằng mình không thể qua khỏi vậy, chỉ muốn yên tâm hưởng những ngày tháng hạnh phúc cùng người mình yêu. Nhưng anh chẳng ngờ rằng trong phút lơ là mà khoảng thời gian này đã bị phá nát tất cả.
Reng! Reng! Reng!
Chuông điện thoại đánh tỉnh Quý Đông Nhiên, anh mở trừng mắt nhìn dãy số lạ lẫm hiển thị trên màn hình, bàn tay lạnh lẽo siết chặt lại bắt máy:
"Alo."
"Alo. Anh trai yêu dấu có còn nhớ đứa em này không? Ha ha."
Đầu dây bên kia cất lên giọng nói khiếm nhã quen thuộc, đồng tử Quý Đông Nhiên co rút, anh gằn giọng nói:
"Mày muốn gì? Còn không mau trở về đầu thú để được giảm nhẹ tội."
"Giảm nhẹ tội?" - Quý Hạo Hiên cười khẩy - "Anh đang dụ đứa con nít ba tuổi ấy hả? Tôi bị anh lừa vào tròng nhiêu đó còn chưa đủ sao? Đúng rồi, tôi không định về, hy vọng anh giúp thằng em này một chút có được không... Nếu không..."
Quý Đông Nhiên có linh cảm chẳng lành, anh trầm giọng hỏi:
"Tại sao tao phải giúp mày?"
"À... ừm... không giúp tôi thì cũng coi như giúp anh dâu một đường sống chứ. Hay anh cũng muốn anh dâu cùng anh đồng quy vu tận sao? Ha ha."
Tim Quý Đông Nhiên rơi lộp bộp, quả nhiên điều anh sợ nhất đã đến, chuyện Hạ An Vũ mất tích tới hiện tại vẫn được bảo mật, chắc chắn Quý Hạo Hiên có liên quan nên mới dám hù dọa anh như vậy.
"Mày muốn sao?"
"Trong vòng ba ngày, chuẩn bị ít nhất ba triệu đô cùng vé máy bay đi sang Thụy Sỹ cho tôi."
"Hiện tại mày đã bị cấm xuất cảnh."
"Mấy cái giấy tờ giả cần chút tiền là được, làm sao làm khó tổng giám đốc, à, nếu may mắn còn sống thì là chủ tịch tập đoàn K nhỉ? Hy vọng ba ngày sau anh trai có thể anh dâu gặp lại... ừm... sống hạnh phúc đến lúc anh lên bàn mổ. Tạm biệt."
"Alo..."
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh khàn khàn mệt mỏi, Quý Đông Nhiên nghe mà nhíu mày:
"Chú khóc đấy à?"
Bên kia thoáng im lặng, có vẻ đang kiểm tra xem là ai gọi đến, sau đó mới hắng giọng, cố che đi giọng mũi nghèn nghẹn:
"Khóc cái chó gì, mới ngủ dậy nên chưa tỉnh táo thôi."
"Thằng nhóc kia lại làm phiền chú?" - Quý Đông Nhiên không thèm để ý lời nói dối sức sẹo của Lâm Kỳ mà hỏi tiếp.
Lâm Kỳ bực mình nghiến răng chửi:
"Sao chú bất lịch sự thế, người ta đã muốn trèo xuống mà chú còn cố tình cất thang đi..." - Nói đoạn, hắn khẽ thở dài rồi hỏi - "Nói chuyện của chú đi, đột nhiên gọi đến có chuyện gì không?"
Quý Đông Nhiên thẳng thắn nói
"Có vẻ chúng ta đã quá lơ là bác sĩ phụ trách của tôi."
Lâm Kỳ nghe mà giật mình, hắn gấp rút hỏi:
"Bác sĩ phụ trách của chú? James? Lúc đầu chúng ta cũng có điều tra qua mà, mọi thứ đều không có vấn đề gì..."
"Bây giờ thì có vấn đề rồi."
Quý Đông Nhiên trầm giọng nói, đầu óc cũng bắt đầu đau. Trước khi nhận sự điều trị của bất kỳ ai, Quý Đông Nhiên đều sẽ cho người điều tra kỹ càng họ một vòng trước, ngay cả James cũng không ngoại lệ. Nhưng người đàn ông này là do mẹ anh giới thiệu, hồ sơ lý lịch ngoại trừ từng có mối quan hệ sâu đậm với bà ra còn lại đều không có dính dáng gì sẽ hại anh cả. Nghĩ đến đây Quý Đông Nhiên cảm thấy mình có đúng là có quá lơ là, bởi từ đầu anh luôn tin tưởng nhất định kẻ hại anh hoặc đã có thù hằn với tập đoàn K hoặc là những kẻ đang đố kỵ với anh như Quý Hạo Hiên.
Lâm Kỳ ở bên kia nghe Quý Đông Nhiên phân tích mọi chuyện, càng nghe càng trợn trắng mắt không khỏi nhảy dựng lên:
"Em dâu mất tích! Em dâu mất tích mà chú tỉnh vậy. Còn không mau cho người gấp rút tìm kiếm đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đã làm, nhưng lần này An Vũ làm lộ đuôi của ông ta như vậy, càng mất bình tĩnh càng bất lợi."
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Chờ đợi đối phương ra tín hiệu." - Quý Đông Nhiên đáp.
Chân mày Lâm Kỳ không khỏi giật nảy lên, hắn khó hiểu hỏi:
"Chờ đợi? Chú muốn chờ cái khỉ gì?"
"Mục tiêu của tên đó từ đầu vẫn là tôi, chắc chắn hiện tại An Vũ vẫn an toàn. Em ấy làm bên đó bại lộ như vậy, bây giờ ông ta chỉ còn một cách phải chịu hạ mặt nạ nói chuyện với tôi thôi."
Lâm Kỳ ngẫm cũng thấy có lý, hắn nhíu mày hỏi:
"Vậy chú cần tôi giúp gì không? Lát nữa tôi đặt vé máy bay bay qua với chú luôn."
"Đừng gấp, chẳng phải lần trước chú nói có quen biết một chuyên gia về xương khớp sao? Có thể hẹn lại không?"
"Đã hẹn xong luôn rồi." - Lâm Kỳ nói ngay - "Cũng là em dâu nghĩ xa, chiều hôm qua đã gọi nhờ tôi nói lại, may mà người ta vẫn chưa chốt lịch trình với chỗ khác, không thì phiền phức rồi."
Quý Đông Nhiên khẽ nhíu mày, vậy đúng là từ hôm qua Hạ An Vũ đã có vấn đề với James rồi. Nhưng tại sao đột nhiên lại như vậy, rốt cuộc trước đó đi lấy thuốc cậu đã gặp chuyện gì? Càng nghĩ anh càng giận bản thân, Hạ An Vũ không giỏi nói dối, đáng lẽ ra hôm qua anh phải gặng hỏi cậu tới cùng mới phải.
"Cảm ơn chú. Bây giờ mẹ của tôi vẫn chưa biết chuyện. Nếu chú có qua đây cũng cẩn thận đừng nói gì sơ ý với bà."
"Biết rồi, biết rồi, để bay qua liền giải cứu cặp chồng chồng son hai người. Nếu không vì chút đồng dưỡng già ông đây thật chẳng thèm quan tâm đâu."
Cả hai nói với nhau qua lại vài câu rồi cúp máy. Quý Đông Nhiên khẽ xoa xoa mi tâm, lôi laptop ra mở lên.
Anh xem lại mớ tư liệu hâm dọa mà trước đó Hạ An Vũ nhận được, ngày trước xem đã cảm thấy ngờ ngợ, giờ phút này mới dần hiểu ra hết.
Các giấy tờ về việc cam đoan sẽ giới thiệu vị giáo sư kia cho Hạ An Vũ đều xuất phát từ trường đại học mà James từng theo học, các góc quay trong video lúc đầu Quý Đông Nhiên đoán có người lén trà trộn vào đặt, nhưng có vài góc chính diện, nếu cẩn thận suy xét lại thì mắt camera chỉ có thể đang nằm ở tầm trước ngực của người quay.
Quý Đông Nhiên mệt mỏi vò đầu mình, anh lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ những kẻ xung quanh, không biết có phải do nằm viện đến hỏng đầu hay không mà cuối cùng lại mất đi cảnh giác như vậy.
Anh ngửa đầu ra sau, giường bệnh chật chội vừa đủ một người nằm giờ phút này lại trống trải đến lạ. Ở đây có giường riêng cho người nhà bệnh nhân, nhưng tối nào anh và thư ký nhỏ cũng cố chấp chen chúc nhau trên này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi lần như vậy, cậu đều cười khúc khích, nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất cho anh. Ánh mắt lấp lánh tràn đầy hy vọng vẽ về những nơi họ sẽ đến trong tương lai, thi thoảng lại mặt đỏ tai hồng lén lút làm vài chuyện người lớn.
Quý Đông Nhiên thở dài một hơi, anh thừa nhận từ lúc nhập viện đến giờ, anh dường như đã thả lỏng bản thân hoàn toàn, tựa như chấp nhận rằng mình không thể qua khỏi vậy, chỉ muốn yên tâm hưởng những ngày tháng hạnh phúc cùng người mình yêu. Nhưng anh chẳng ngờ rằng trong phút lơ là mà khoảng thời gian này đã bị phá nát tất cả.
Reng! Reng! Reng!
Chuông điện thoại đánh tỉnh Quý Đông Nhiên, anh mở trừng mắt nhìn dãy số lạ lẫm hiển thị trên màn hình, bàn tay lạnh lẽo siết chặt lại bắt máy:
"Alo."
"Alo. Anh trai yêu dấu có còn nhớ đứa em này không? Ha ha."
Đầu dây bên kia cất lên giọng nói khiếm nhã quen thuộc, đồng tử Quý Đông Nhiên co rút, anh gằn giọng nói:
"Mày muốn gì? Còn không mau trở về đầu thú để được giảm nhẹ tội."
"Giảm nhẹ tội?" - Quý Hạo Hiên cười khẩy - "Anh đang dụ đứa con nít ba tuổi ấy hả? Tôi bị anh lừa vào tròng nhiêu đó còn chưa đủ sao? Đúng rồi, tôi không định về, hy vọng anh giúp thằng em này một chút có được không... Nếu không..."
Quý Đông Nhiên có linh cảm chẳng lành, anh trầm giọng hỏi:
"Tại sao tao phải giúp mày?"
"À... ừm... không giúp tôi thì cũng coi như giúp anh dâu một đường sống chứ. Hay anh cũng muốn anh dâu cùng anh đồng quy vu tận sao? Ha ha."
Tim Quý Đông Nhiên rơi lộp bộp, quả nhiên điều anh sợ nhất đã đến, chuyện Hạ An Vũ mất tích tới hiện tại vẫn được bảo mật, chắc chắn Quý Hạo Hiên có liên quan nên mới dám hù dọa anh như vậy.
"Mày muốn sao?"
"Trong vòng ba ngày, chuẩn bị ít nhất ba triệu đô cùng vé máy bay đi sang Thụy Sỹ cho tôi."
"Hiện tại mày đã bị cấm xuất cảnh."
"Mấy cái giấy tờ giả cần chút tiền là được, làm sao làm khó tổng giám đốc, à, nếu may mắn còn sống thì là chủ tịch tập đoàn K nhỉ? Hy vọng ba ngày sau anh trai có thể anh dâu gặp lại... ừm... sống hạnh phúc đến lúc anh lên bàn mổ. Tạm biệt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro