Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Phiên ngoại 2
2024-10-17 14:43:36
"Chủ tịch, phòng nhân sự đã tổng hợp bảng kế hoạch chi phí cho chuyến du lịch lần này, anh xem qua xem có chỗ nào cần thay đổi không ạ?"
"Chậc..."
Hạ An Vũ đang nghiêm túc đưa báo cáo lên cho Quý Đông Nhiên, nhưng một tiếng "chậc" làm cậu có chút bất đắc dĩ, thở dài nói:
"Dù sao chúng ta đúng là không có thời gian, anh đừng trẻ con như vậy nữa."
Quý Đông Nhiên vẫn không vui nói:
"Vậy thì tôi với em đi riêng, để bọn họ tự đi với nhau."
"Đâu có được, du lịch lần này thiếu ai chứ sao thiếu chủ tịch được. Hơn nữa mọi người còn hùng tiền nhau đãi tiệc cho anh nữa."
"Tôi cho tiền họ tự mở tiệc."
Hạ An Vũ cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, người đàn ông này chẳng hiểu sao càng lúc càng trẻ con, còn rất bám người. Cậu biết Quý Đông Nhiên đã luôn trông chờ chuyến du lịch cùng với cậu từ rất lâu rồi, chỉ là anh vừa lên chức chủ tịch, thời gian ngủ không có thì lấy đâu ra thời gian mà đi đây đi đó, chưa kể anh muốn thay đổi trụ sở chính về quê nhà, thành ra công việc càng bận rộn hơn.
Vừa may đúng dịp công ty tới đợt du lịch hàng năm, Hạ An Vũ xem như hai người cũng có cơ hội nghỉ ngơi chút xíu cùng với mọi người. Nhưng Quý Đông Nhiên không thích, mấy ngày nay cứ chưng cái mặt bí xị ra với cậu, có dỗ thế nào cũng không được.
"Còn nữa, sao em không ở cùng phòng với tôi?" - Quý Đông Nhiên chỉ vào bảng phân phòng ngủ.
"Vì người ta phân theo chức vị..." - Hạ An Vũ giật giật khóe môi đáp - "Em chỉ là nhân viên thôi, anh thấy có nhân viên nào ngủ cùng phòng với chủ tịch công ty không?"
"Nhưng em là thư ký của tôi mà, lý nào thư ký lại ngủ cách xa chủ tịch thế." - Quý Đông Nhiên cãi lại.
"Được rồi, vậy em sẽ báo họ sắp xếp cho em ngủ cùng phòng với anh, đổi lại anh phải ngoan ngoãn đi chơi cùng công ty. Đồng ý không?"
Quý Đông Nhiên chống cằm suy nghĩ rất lâu, Hạ An Vũ kiên nhẫn đợi anh tự đấu tranh một hồi, cuối cùng cũng nhận được một cái gật đầu đầy miễn cưỡng:
"Được thôi."
Tập đoàn K mỗi năm đều tổ chức du lịch một lần, địa điểm đa phần đều sẽ nằm trong các dự án của công ty, năm nay cũng vậy, bọn họ sẽ nghỉ dưỡng ở khu resort cao cấp mới vừa mở cửa nằm ở vùng biển cách thành phố hai giờ ngồi máy bay.
Đối với chuyến đi lần này, Hạ An Vũ thật sự đã dùng hết mọi lời ngon tiếng ngọt lẫn chiêu trò mới dụ dỗ được tân chủ tịch của bọn họ ngoan ngoãn chịu ngồi yên trong khoang hạng thương gia ăn từng miếng táo cậu đút, vui vẻ tặng nhân viên một bài phát biểu khích lệ trong bữa tiệc chiêu đãi xa hoa.
"Sao lại ngồi một mình uống rượu ở đây."
Hạ An Vũ vừa cùng các các chị nhóm Sarah nhảy múa ca hát một hồi, vui đến nỗi cậu quên mất mình còn có một người chồng chẳng mấy ai dám đến làm thân vì chức vị của anh, chột dạ tự rót cho mình một ly rượu ngồi xuống bên cạnh cười lấy lòng.
"Không chơi tiếp à?" - Quý Đông Nhiên lắc nhẹ ly rượu nhẹ giọng hỏi.
"Mệt rồi ạ." - Hạ An Vũ đáp, đoạn cụng ly với anh - "Bộ chán lắm hả?"
Hạ An Vũ lúc này cảm thấy hơi có lỗi với Quý Đông Nhiên, trong lòng thở dài không biết khi nào mới có cơ hội được thật sự được cùng anh trải qua thế giới hai người nữa.
"Đúng là lúc đầu có hơi chán." - Quý Đông Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu cười nói - "Nhưng thấy em vui như vậy, tôi nghĩ chuyến đi này cũng được lắm."
Hạ An Vũ bất giác ngượng ngùng, tim cũng đập nhanh hơn. Bây giờ Quý Đông Nhiên không phải tây trang nghiêm chỉnh như thường ngày, anh mặc một chiếc áo polo đen cùng với quần đùi, ánh đèn nhấp nháy hòa quyện vào mặt hồ bơi sóng sánh phản chiếu lên gương mặt điển trai nhu hòa của anh, cậu hít sâu một hơi, uống cạn ly rượu trong tay rồi ngắc ngứ nói:
"Ừm... anh có muốn... ra biển dạo với em không? Chỉ hai chúng ta."
Quý Đông Nhiên bị một loạt các động tác của cậu làm cho khó hiểu, nhưng khi thấy đôi gò má ửng hồng cùng với giọng nói vươn chút men say, anh liền bật cười dịu dàng đáp:
"Ừm."
Biển đêm gió thổi mạnh, sóng vỗ rì rào vào bờ, Hạ An Vũ và Quý Đông Nhiên đều cởi dép, dẫm chân trần lên lớp cát mịn, đôi bàn tay đan chặt lấy nhau.
Cả hai người bọn họ đều im lặng, đây là chuyện hiếm khi xảy ra khi cậu và anh ở bên, nhưng Hạ An Vũ cảm thấy như thế này cũng không tệ lắm, cõi lòng bình yên hít sâu một hơi, hương gió biển mát lạnh làm đầu óc cậu tỉnh táo phần nào.
"Tôi định tiệc công ty năm sau sẽ công khai em là bạn đời hợp pháp của tôi." - Quý Đông Nhiên đột nhiên lên tiếng.
Hạ An Vũ nghiêng đầu nghi hoặc nhìn anh:
"Không phải đã công bố rồi sao?"
"Qua loa quá." - Quý Đông Nhiên khẽ lắc đầu - "Tổ chức hôn lễ lại thì cũng không đúng lắm. Nhưng tôi vẫn muốn thân phận của em được biết đến một cách đàng hoàng trịnh trọng hơn."
"Ừm..."
Hạ An Vũ gật gù, có con sóng nhỏ đánh vào chân cậu, Hạ An Vũ phát hiện một vỏ ốc nhỏ xinh nằm lại trên cát, cậu lập tức cúi người nhặt lấy, cẩn thận dùng áo chùi cho sạch sẽ. Quý Đông Nhiên đoán có lẽ cậu vẫn còn say, định bụng hay ngày mai nói lại cho cậu.
Hạ An Vũ lạch bạch chạy về phía trước cách Quý Đông Nhiên một đoạn rồi quay người lại gọi lớn:
"Đông Nhiên!"
Quý Đông Nhiên khẽ nhướng mày, anh lắc lắc đầu cười bất đắc dĩ, chậm rãi bước về phía cậu. Hạ An Vũ giống như chỉ chờ như vậy, khi Quý Đông Nhiên vừa đi đến, cậu nhẹ nhàng quỳ một gối xuống, bàn tay xòe ra con ốc nhỏ lấp lánh lúc nãy trước con mắt kinh ngạc của Quý Đông Nhiên, nghiêm túc nói:
"Quý Đông Nhiên, em là Hạ An Vũ, cảm ơn anh bấy lâu nay đã luôn yêu em, chăm sóc em chu đáo. Giờ phút này, có biển cả bao la làm chứng, em muốn đáp lại tất cả những chân thành anh dành cho em. Nguyện cùng anh chung chăn chung gối, nguyện cùng anh chia ngọt sẻ bùi, dù cho cái chết cũng không thể thay đổi tình yêu em dành cho anh. Quý Đông Nhiên, liệu anh có chấp nhận chút tấm lòng nhỏ bé này của em không?"
Giọng cậu không lớn không nhỏ, dẫu cho tiếng sóng biển ào ào xung quanh vẫn không thể nào lấn át được. Quý Đông Nhiên nghe rõ từng chữ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay anh vươn đến chỗ vỏ ốc nhỏ, sau đó đột nhiên chộp lấy cả bàn tay chứa nó, mạnh mẽ kéo cậu ôm vào lòng. Hạ An Vũ nghe giọng anh thì thầm bên tai:
"Tôi chấp nhận. Cảm ơn em."
"Chậc..."
Hạ An Vũ đang nghiêm túc đưa báo cáo lên cho Quý Đông Nhiên, nhưng một tiếng "chậc" làm cậu có chút bất đắc dĩ, thở dài nói:
"Dù sao chúng ta đúng là không có thời gian, anh đừng trẻ con như vậy nữa."
Quý Đông Nhiên vẫn không vui nói:
"Vậy thì tôi với em đi riêng, để bọn họ tự đi với nhau."
"Đâu có được, du lịch lần này thiếu ai chứ sao thiếu chủ tịch được. Hơn nữa mọi người còn hùng tiền nhau đãi tiệc cho anh nữa."
"Tôi cho tiền họ tự mở tiệc."
Hạ An Vũ cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, người đàn ông này chẳng hiểu sao càng lúc càng trẻ con, còn rất bám người. Cậu biết Quý Đông Nhiên đã luôn trông chờ chuyến du lịch cùng với cậu từ rất lâu rồi, chỉ là anh vừa lên chức chủ tịch, thời gian ngủ không có thì lấy đâu ra thời gian mà đi đây đi đó, chưa kể anh muốn thay đổi trụ sở chính về quê nhà, thành ra công việc càng bận rộn hơn.
Vừa may đúng dịp công ty tới đợt du lịch hàng năm, Hạ An Vũ xem như hai người cũng có cơ hội nghỉ ngơi chút xíu cùng với mọi người. Nhưng Quý Đông Nhiên không thích, mấy ngày nay cứ chưng cái mặt bí xị ra với cậu, có dỗ thế nào cũng không được.
"Còn nữa, sao em không ở cùng phòng với tôi?" - Quý Đông Nhiên chỉ vào bảng phân phòng ngủ.
"Vì người ta phân theo chức vị..." - Hạ An Vũ giật giật khóe môi đáp - "Em chỉ là nhân viên thôi, anh thấy có nhân viên nào ngủ cùng phòng với chủ tịch công ty không?"
"Nhưng em là thư ký của tôi mà, lý nào thư ký lại ngủ cách xa chủ tịch thế." - Quý Đông Nhiên cãi lại.
"Được rồi, vậy em sẽ báo họ sắp xếp cho em ngủ cùng phòng với anh, đổi lại anh phải ngoan ngoãn đi chơi cùng công ty. Đồng ý không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Đông Nhiên chống cằm suy nghĩ rất lâu, Hạ An Vũ kiên nhẫn đợi anh tự đấu tranh một hồi, cuối cùng cũng nhận được một cái gật đầu đầy miễn cưỡng:
"Được thôi."
Tập đoàn K mỗi năm đều tổ chức du lịch một lần, địa điểm đa phần đều sẽ nằm trong các dự án của công ty, năm nay cũng vậy, bọn họ sẽ nghỉ dưỡng ở khu resort cao cấp mới vừa mở cửa nằm ở vùng biển cách thành phố hai giờ ngồi máy bay.
Đối với chuyến đi lần này, Hạ An Vũ thật sự đã dùng hết mọi lời ngon tiếng ngọt lẫn chiêu trò mới dụ dỗ được tân chủ tịch của bọn họ ngoan ngoãn chịu ngồi yên trong khoang hạng thương gia ăn từng miếng táo cậu đút, vui vẻ tặng nhân viên một bài phát biểu khích lệ trong bữa tiệc chiêu đãi xa hoa.
"Sao lại ngồi một mình uống rượu ở đây."
Hạ An Vũ vừa cùng các các chị nhóm Sarah nhảy múa ca hát một hồi, vui đến nỗi cậu quên mất mình còn có một người chồng chẳng mấy ai dám đến làm thân vì chức vị của anh, chột dạ tự rót cho mình một ly rượu ngồi xuống bên cạnh cười lấy lòng.
"Không chơi tiếp à?" - Quý Đông Nhiên lắc nhẹ ly rượu nhẹ giọng hỏi.
"Mệt rồi ạ." - Hạ An Vũ đáp, đoạn cụng ly với anh - "Bộ chán lắm hả?"
Hạ An Vũ lúc này cảm thấy hơi có lỗi với Quý Đông Nhiên, trong lòng thở dài không biết khi nào mới có cơ hội được thật sự được cùng anh trải qua thế giới hai người nữa.
"Đúng là lúc đầu có hơi chán." - Quý Đông Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu cười nói - "Nhưng thấy em vui như vậy, tôi nghĩ chuyến đi này cũng được lắm."
Hạ An Vũ bất giác ngượng ngùng, tim cũng đập nhanh hơn. Bây giờ Quý Đông Nhiên không phải tây trang nghiêm chỉnh như thường ngày, anh mặc một chiếc áo polo đen cùng với quần đùi, ánh đèn nhấp nháy hòa quyện vào mặt hồ bơi sóng sánh phản chiếu lên gương mặt điển trai nhu hòa của anh, cậu hít sâu một hơi, uống cạn ly rượu trong tay rồi ngắc ngứ nói:
"Ừm... anh có muốn... ra biển dạo với em không? Chỉ hai chúng ta."
Quý Đông Nhiên bị một loạt các động tác của cậu làm cho khó hiểu, nhưng khi thấy đôi gò má ửng hồng cùng với giọng nói vươn chút men say, anh liền bật cười dịu dàng đáp:
"Ừm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biển đêm gió thổi mạnh, sóng vỗ rì rào vào bờ, Hạ An Vũ và Quý Đông Nhiên đều cởi dép, dẫm chân trần lên lớp cát mịn, đôi bàn tay đan chặt lấy nhau.
Cả hai người bọn họ đều im lặng, đây là chuyện hiếm khi xảy ra khi cậu và anh ở bên, nhưng Hạ An Vũ cảm thấy như thế này cũng không tệ lắm, cõi lòng bình yên hít sâu một hơi, hương gió biển mát lạnh làm đầu óc cậu tỉnh táo phần nào.
"Tôi định tiệc công ty năm sau sẽ công khai em là bạn đời hợp pháp của tôi." - Quý Đông Nhiên đột nhiên lên tiếng.
Hạ An Vũ nghiêng đầu nghi hoặc nhìn anh:
"Không phải đã công bố rồi sao?"
"Qua loa quá." - Quý Đông Nhiên khẽ lắc đầu - "Tổ chức hôn lễ lại thì cũng không đúng lắm. Nhưng tôi vẫn muốn thân phận của em được biết đến một cách đàng hoàng trịnh trọng hơn."
"Ừm..."
Hạ An Vũ gật gù, có con sóng nhỏ đánh vào chân cậu, Hạ An Vũ phát hiện một vỏ ốc nhỏ xinh nằm lại trên cát, cậu lập tức cúi người nhặt lấy, cẩn thận dùng áo chùi cho sạch sẽ. Quý Đông Nhiên đoán có lẽ cậu vẫn còn say, định bụng hay ngày mai nói lại cho cậu.
Hạ An Vũ lạch bạch chạy về phía trước cách Quý Đông Nhiên một đoạn rồi quay người lại gọi lớn:
"Đông Nhiên!"
Quý Đông Nhiên khẽ nhướng mày, anh lắc lắc đầu cười bất đắc dĩ, chậm rãi bước về phía cậu. Hạ An Vũ giống như chỉ chờ như vậy, khi Quý Đông Nhiên vừa đi đến, cậu nhẹ nhàng quỳ một gối xuống, bàn tay xòe ra con ốc nhỏ lấp lánh lúc nãy trước con mắt kinh ngạc của Quý Đông Nhiên, nghiêm túc nói:
"Quý Đông Nhiên, em là Hạ An Vũ, cảm ơn anh bấy lâu nay đã luôn yêu em, chăm sóc em chu đáo. Giờ phút này, có biển cả bao la làm chứng, em muốn đáp lại tất cả những chân thành anh dành cho em. Nguyện cùng anh chung chăn chung gối, nguyện cùng anh chia ngọt sẻ bùi, dù cho cái chết cũng không thể thay đổi tình yêu em dành cho anh. Quý Đông Nhiên, liệu anh có chấp nhận chút tấm lòng nhỏ bé này của em không?"
Giọng cậu không lớn không nhỏ, dẫu cho tiếng sóng biển ào ào xung quanh vẫn không thể nào lấn át được. Quý Đông Nhiên nghe rõ từng chữ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay anh vươn đến chỗ vỏ ốc nhỏ, sau đó đột nhiên chộp lấy cả bàn tay chứa nó, mạnh mẽ kéo cậu ôm vào lòng. Hạ An Vũ nghe giọng anh thì thầm bên tai:
"Tôi chấp nhận. Cảm ơn em."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro