Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh
Album
Vũ Hạ Đích Hảo Đại
2024-10-02 08:28:52
“Ngươi xem.”
Thu Thiển chuyển cuốn album qua đối diện với Chu Tự:
“Có Nguyệt tỷ.”
Chu Tự nhìn thấy trên album có thêm một gia đình ba người Nguyệt tỷ, có chút kinh ngạc.
Rõ ràng là một gia đình bốn người, cảm giác như biến thành một gia đình sáu người.
Còn Nguyệt tỷ cho bức ảnh vào album từ lúc nào, có lẽ là trước đây khi bày ảnh ra.
“Thu tỷ có album không?”
Chu Tự hỏi.
“Không có.”
Thu Thiển đặt album lên đầu gối, nói tiếp:
“Hoàn cảnh lớn lên của ta không nhàn hạ thoải mái như của ngươi, cho nên không có album, nhưng có một vài bức ảnh trong điện thoại.”
“Thu tỷ có thể gửi mấy bức cho ta xem không?”
Chu Tự quay người nói với Thu Thiển.
“Được.”
Thu Thiển đáp một tiếng, sau đó lấy điện thoại di động ra định gửi cho Chu Tự.
Chu Tự nhìn và vẫn giữ nụ cười.
Họ không có cách liên hệ của nhau, không gửi được
Nhìn thấy Thu Thiển như ngẩn người tại chỗ, tâm trạng của Chu Tự tốt lên không ít.
Tinh tinh!
Đột nhiên Di động rung lên.
Chu Tự có chút kinh ngạc, sau đó lấy điện thoại xem, bên trên hiện ra ảnh của Thu Thiển gửi đến.
Chu Tự:
“...”
Thêm bạn từ khi nào?
Nhìn thấy ánh mắt không hiểu nổi của Chu Tự, Thu Thiển giải thích nói:
“Hôm trước Nguyệt tỷ nói chúng ta không có cách liên lạc, nên nhân tiện giúp ngươi thêm ta vào danh sách bạn bè của ngươi.”
Bình tĩnh, Thu Thiển trong lòng nghĩ.
“Cho nên Thu tỷ mở xem điện thoại của ta?”
Chu Tự kinh ngạc.
Điện thoại của hắn không có mật khẩu, vậy bí mật trong điện thoại của hắn…
Được rồi, hắn không có bí mật.
Lập tức hắn cảm thấy cuộc sống của mình thực sự quá nhàm chán, điện thoại cũng không có bí…
Ấy, hình như có mấy bức ảnh quyến rũ thu hút trong bộ sưu tập, chắc không bị lật đến chứ?
Tìm thời gian xóa đi
“Ngươi cầm đi.”
Thu Thiển đưa điện thoại của mình cho Chu Tự:
“Nếu ngươi cảm thấy không công bằng, có thể xem của ta. Mật khẩu là 2580. Hôm nào thay đổi thì lại nói cho ngươi.”
Chu Tự:
“...”
Không từ chối.
Hắn nhận lấy điện thoại là liền mở album, hắn phát hiện hầu như đều là ảnh tự sướng của Thu Thiển.
Thỉnh thoảng còn có Nguyệt tỷ.
Nhưng quần áo ăn mặc đều rất kỳ lạ, rất thời thượng.
Có bức ăn mặc trang điểm như mở cửa lần trước, còn có một số bức ảnh ăn mặc trang điểm khá ngầu.
Mặc ít vải nhất…
Lại là chiếc váy mà bây giờ nàng đang mặc.
Nhìn cũng có vẻ thục nữ nhất, thuần khiết nhất.
Là bộ váy mặc khi xem mắt với hắn.
Sau đó hắn nhìn thấy một bức ảnh quán café, không phải ai khác, chính là hình ảnh hắn và cô gái mặc áo giáp màu đen bàn giá cả.
Chu Tự:
“...”
Lặng lẽ ấn xóa bỏ.
Thu Thiển ngồi ở một bên, nhìn bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc sang bên Chu Tự.
Lúc này Chu Tự xem qua nhóm bạn bè của Thu Thiển, hắn lại nhìn thấy mình trong đó.
Là bức ảnh mới xóa vừa nãy cùng với một câu: lần đầu tiên gặp mặt vợ chưa cưới, hắn lại bỏ chạy và bỏ ra năm trăm đồng dự định bàn chuyện chung sống một đêm với cô gái xa lạ.
Chỉ một người có thể nhìn thấy, là Nguyệt tỷ.
Chu Tự:
“...”
Cuối cùng hắn hiểu ra.
Thu Thiển thoạt nhìn thục nữ hiền lành, trên thực tế thích ăn mặc thời thượng, là cô gái không hiền lành.
Quan trọng nhất là, nàng thù dai.
Hiểu lầm vụ năm trăm đồng, nàng vẫn ghi nhớ trong lòng.
Cũng không biết sẽ ghi nhớ đến lúc nào.
Hắn trả điện thoại lại cho Thu Thiển, hắn quyết định vẫn nên ăn sáng trước.
…
“Nguyệt tỷ vẫn chưa ngủ dậy sao?”
Vệ sinh rửa mặt xong, Chu Tự ngồi bên bàn ăn.
Lần này hắn nhìn cháo trong nồi trước.
Không nhiều lắm.
Nếu không hắn sẽ phải đề phòng Thu Thiển, hắn luôn cảm thấy hôm qua nàng cố ý múc thêm cháo cho hắn.
“Tối hôm qua nàng đã vẽ rất nhiều trận pháp để giúp ngươi đột phá, bây giờ còn ôm gấu ngủ.”
Thu Thiển giải thích một câu.
Chu Tự cảm nhận linh khí, thực sự lớn mạnh hơn một chút, như vậy xem ra tiến vào bậc chín trước chủ nhật cũng không phải là việc không thể nào.
Nhưng hình như bậc bảy đã gần như là tận cuối rồi.
“Đúng rồi, tu chân sẽ trường thọ phải không?”
Chu Tự hỏi.
“Ùm.”
Thu Thiển gật đầu.
“Giới hạn của ta ở bậc bảy, chắc Thu tỷ không chỉ đến mức đó chứ?”
Chu Tự hỏi.
Hắn vẫn tính là người bình thường, nhưng có vẻ Thu Thiển có thể đi rất xa.
Nghĩ như vậy, cha mẹ là chuyên gia về Ma Đạo, có lẽ có thể sống rất lâu mới đúng.
Chẳng phải họ sẽ rơi vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?
Nghĩ kỹ một chút, vì vậy hắn sẽ không xảy ra chuyện con cái muốn nuôi dưỡng mà cha mẹ không đợi, thậm chí không cần dưỡng lão cho bố mẹ.
Nói khoa trương hơn một chút, cha mẹ còn phải dưỡng lão cho hắn?
Quá hời rồi?
“Tương lai ta sẽ dừng lại ở bậc sáu.”
Thu Thiển cầm thìa ăn cháo.
Trong lòng còn có một câu chưa nói ra, đến lúc vợ chồng không hợp, cũng là nhà ta bạo hành ngươi.
…
Gần tám giờ.
Chu Tự đi làm.
“Nhớ mua táo tàu nhé, Nguyệt tỷ thích ăn.”
Thu Thiển nhắc nhở một câu.
Thu Thiển chuyển cuốn album qua đối diện với Chu Tự:
“Có Nguyệt tỷ.”
Chu Tự nhìn thấy trên album có thêm một gia đình ba người Nguyệt tỷ, có chút kinh ngạc.
Rõ ràng là một gia đình bốn người, cảm giác như biến thành một gia đình sáu người.
Còn Nguyệt tỷ cho bức ảnh vào album từ lúc nào, có lẽ là trước đây khi bày ảnh ra.
“Thu tỷ có album không?”
Chu Tự hỏi.
“Không có.”
Thu Thiển đặt album lên đầu gối, nói tiếp:
“Hoàn cảnh lớn lên của ta không nhàn hạ thoải mái như của ngươi, cho nên không có album, nhưng có một vài bức ảnh trong điện thoại.”
“Thu tỷ có thể gửi mấy bức cho ta xem không?”
Chu Tự quay người nói với Thu Thiển.
“Được.”
Thu Thiển đáp một tiếng, sau đó lấy điện thoại di động ra định gửi cho Chu Tự.
Chu Tự nhìn và vẫn giữ nụ cười.
Họ không có cách liên hệ của nhau, không gửi được
Nhìn thấy Thu Thiển như ngẩn người tại chỗ, tâm trạng của Chu Tự tốt lên không ít.
Tinh tinh!
Đột nhiên Di động rung lên.
Chu Tự có chút kinh ngạc, sau đó lấy điện thoại xem, bên trên hiện ra ảnh của Thu Thiển gửi đến.
Chu Tự:
“...”
Thêm bạn từ khi nào?
Nhìn thấy ánh mắt không hiểu nổi của Chu Tự, Thu Thiển giải thích nói:
“Hôm trước Nguyệt tỷ nói chúng ta không có cách liên lạc, nên nhân tiện giúp ngươi thêm ta vào danh sách bạn bè của ngươi.”
Bình tĩnh, Thu Thiển trong lòng nghĩ.
“Cho nên Thu tỷ mở xem điện thoại của ta?”
Chu Tự kinh ngạc.
Điện thoại của hắn không có mật khẩu, vậy bí mật trong điện thoại của hắn…
Được rồi, hắn không có bí mật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lập tức hắn cảm thấy cuộc sống của mình thực sự quá nhàm chán, điện thoại cũng không có bí…
Ấy, hình như có mấy bức ảnh quyến rũ thu hút trong bộ sưu tập, chắc không bị lật đến chứ?
Tìm thời gian xóa đi
“Ngươi cầm đi.”
Thu Thiển đưa điện thoại của mình cho Chu Tự:
“Nếu ngươi cảm thấy không công bằng, có thể xem của ta. Mật khẩu là 2580. Hôm nào thay đổi thì lại nói cho ngươi.”
Chu Tự:
“...”
Không từ chối.
Hắn nhận lấy điện thoại là liền mở album, hắn phát hiện hầu như đều là ảnh tự sướng của Thu Thiển.
Thỉnh thoảng còn có Nguyệt tỷ.
Nhưng quần áo ăn mặc đều rất kỳ lạ, rất thời thượng.
Có bức ăn mặc trang điểm như mở cửa lần trước, còn có một số bức ảnh ăn mặc trang điểm khá ngầu.
Mặc ít vải nhất…
Lại là chiếc váy mà bây giờ nàng đang mặc.
Nhìn cũng có vẻ thục nữ nhất, thuần khiết nhất.
Là bộ váy mặc khi xem mắt với hắn.
Sau đó hắn nhìn thấy một bức ảnh quán café, không phải ai khác, chính là hình ảnh hắn và cô gái mặc áo giáp màu đen bàn giá cả.
Chu Tự:
“...”
Lặng lẽ ấn xóa bỏ.
Thu Thiển ngồi ở một bên, nhìn bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc sang bên Chu Tự.
Lúc này Chu Tự xem qua nhóm bạn bè của Thu Thiển, hắn lại nhìn thấy mình trong đó.
Là bức ảnh mới xóa vừa nãy cùng với một câu: lần đầu tiên gặp mặt vợ chưa cưới, hắn lại bỏ chạy và bỏ ra năm trăm đồng dự định bàn chuyện chung sống một đêm với cô gái xa lạ.
Chỉ một người có thể nhìn thấy, là Nguyệt tỷ.
Chu Tự:
“...”
Cuối cùng hắn hiểu ra.
Thu Thiển thoạt nhìn thục nữ hiền lành, trên thực tế thích ăn mặc thời thượng, là cô gái không hiền lành.
Quan trọng nhất là, nàng thù dai.
Hiểu lầm vụ năm trăm đồng, nàng vẫn ghi nhớ trong lòng.
Cũng không biết sẽ ghi nhớ đến lúc nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn trả điện thoại lại cho Thu Thiển, hắn quyết định vẫn nên ăn sáng trước.
…
“Nguyệt tỷ vẫn chưa ngủ dậy sao?”
Vệ sinh rửa mặt xong, Chu Tự ngồi bên bàn ăn.
Lần này hắn nhìn cháo trong nồi trước.
Không nhiều lắm.
Nếu không hắn sẽ phải đề phòng Thu Thiển, hắn luôn cảm thấy hôm qua nàng cố ý múc thêm cháo cho hắn.
“Tối hôm qua nàng đã vẽ rất nhiều trận pháp để giúp ngươi đột phá, bây giờ còn ôm gấu ngủ.”
Thu Thiển giải thích một câu.
Chu Tự cảm nhận linh khí, thực sự lớn mạnh hơn một chút, như vậy xem ra tiến vào bậc chín trước chủ nhật cũng không phải là việc không thể nào.
Nhưng hình như bậc bảy đã gần như là tận cuối rồi.
“Đúng rồi, tu chân sẽ trường thọ phải không?”
Chu Tự hỏi.
“Ùm.”
Thu Thiển gật đầu.
“Giới hạn của ta ở bậc bảy, chắc Thu tỷ không chỉ đến mức đó chứ?”
Chu Tự hỏi.
Hắn vẫn tính là người bình thường, nhưng có vẻ Thu Thiển có thể đi rất xa.
Nghĩ như vậy, cha mẹ là chuyên gia về Ma Đạo, có lẽ có thể sống rất lâu mới đúng.
Chẳng phải họ sẽ rơi vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?
Nghĩ kỹ một chút, vì vậy hắn sẽ không xảy ra chuyện con cái muốn nuôi dưỡng mà cha mẹ không đợi, thậm chí không cần dưỡng lão cho bố mẹ.
Nói khoa trương hơn một chút, cha mẹ còn phải dưỡng lão cho hắn?
Quá hời rồi?
“Tương lai ta sẽ dừng lại ở bậc sáu.”
Thu Thiển cầm thìa ăn cháo.
Trong lòng còn có một câu chưa nói ra, đến lúc vợ chồng không hợp, cũng là nhà ta bạo hành ngươi.
…
Gần tám giờ.
Chu Tự đi làm.
“Nhớ mua táo tàu nhé, Nguyệt tỷ thích ăn.”
Thu Thiển nhắc nhở một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro