Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh

Hóa Ra Mình Còn...

Vũ Hạ Đích Hảo Đại

2024-10-02 08:28:52

Tạch!   

Chu Tự bật đèn lên.   

Tìm thấy một cô bé đứng phía sau hắn.   

Mặc một chiếc váy trắng, hai búi tóc nhỏ trên đầu, lưng đeo túi nhỏ màu hồng.   

Đây là cô bé hỏi đường vào buổi chiều.   

Ngược lại rất đáng yêu, lớn tầm tuổi tám chín tuổi.   

"Làm sao cháu vào được đây?" Chu Tự tò mò hỏi.   

Hắn là ở tận tầng ba, tiến vào hẳn là không dễ dàng lắm mới đúng.   

Nhảy vào từ cửa sổ tầng ba cảm giác khá hấp dẫn chú ý của mọi người.   

"Chú không hỏi tôi là ai sao?" Tiểu cô nương nhìn táo tàu trong tay Chu Tự hỏi.   

Cúi đầu nhìn táo tàu trong tay một cái, Chu Tự đưa táo qua.   

Chờ táo tàu được đối phương tiếp nhận hắn mới nói: "Nói rồi mà, tôi cũng không biết cháu là ai.Cho nên làm sao cháu vào được?"

“Không biết tôi là ai, vậy cũng phải hỏi tôi vào có mục đích gì chứ? Mà táo của chú cũng không phải là loại mới." Cô bé cắn một miếng táo tàu, có chút ghét bỏ.   

Chu Tự: "..."   

Không hiểu tiếng người sao?   

"Cháu đi nhà khác đi, có thể có hoa quả tươi cho cháu đó." Chu Tự đi tới bên cửa, mở cửa, hạ lệnh trục khách.   

Cô bé đến cửa đóng cửa lại rồi nói, "Tôi đến nhà chú mà, tôi không thể rời đi trong thời gian này, cũng cần nói rõ một số điều với chú nữa. Trừ khi chú nói với tôi là chú không phải là người sống ở đây.”

“Tu chân giả?” Chu Tự nhìn cô bé hỏi.   

Chuyện ban ngày hắn nhớ rõ, cô bé này trước kia hắn cũng chưa từng thấy qua.   

Đột nhiên tới tìm hắn, hẳn là gần đây thân phận của hắn bị giới tu chân biết.   

Như vậy có thể nói rõ tiểu cô nương này, tám chín phần mười là tu chân giả.   

Thực lực cũng nói rõ ràng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thất phẩm Đấu Giả." Cô bé có chút tự hào nói cho Chu Tự nghe.   

Phẩm cao nhất trong ba phẩm hạ, mạnh hơn một phẩm so với Thu Thiển.   

Nhưng trông nhỏ hơn Thu Thiển.   

Là thiên phú sao?   

Cái này Chu Tự không hiểu, nhưng mà thất phẩm Đấu Giả có thể hủy hoại cả nhà hắn.   

Trong nhà có tu chân giả cũng thật phiền phức.   

Cô bé đến quầy bên cạnh nhìn vào bức ảnh phía trên nói: "Đây là chú và ba mẹ của chú?"   

Chu Tự nhìn qua, là ảnh chụp chung của hắn với ba mẹ.   

Này là được chụp khi còn nhỏ.   

Chắc là lúc bảy tám tuổi, đi đến công viên chụp trước một cái cây.   

Cái cây đó là được trồng cho hắn.   

Trong ảnh, hắn đứng trước mặt ba mẹ, cười có chút ngốc nghếch.   

Đằng sau hắn là một người đàn ông cường tráng, và một người phụ nữ ăn mặc đơn giản.   

Cả hai đều không xuất chúng.   

Nhìn thế nào cũng đều là nhà bình thường, đâu ra mà là cự phách ma đạo gì đó chứ?   

"Là ba mẹ tôi." Chu Tự gật đầu.   

Từ nãy đến nay hắn hoàn toàn không biết làm thế nào mà cô bé này đi vào được nhà hắn.   

Nhìn xung quanh, cửa sổ không bị hỏng, bức tường cũng vẫn còn nguyên.   

Cô bé cúi đầu tìm kiếm trong túi xách nhỏ của mình, sau đó lấy ra một bức ảnh có kích thước bằng cái quầy của nhà Chu Tự.   

Sau đó đặt nó lên.   

Làm sao cô bé này lấy nó ra được vậy?

Chu Tự liếc mắt nhìn túi xách một cái, có chút nghi hoặc.   

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng mà tu chân giả mà, không có gì đáng ngạc nhiên.   

Hắn nhìn vào bức ảnh, trên đó cũng có ba người.   

Ở giữa là cô bé với một nụ cười ngây thơ.   

Mà phía sau cô bé này có một nam một nữ đang đứng, nam mặc quần áo màu đen, uy vũ bất phàm, không giận tự uy.   

Nữ một bộ quần áo trắng, dáng người trác tuyệt, dung nhan tuyệt thế, vuốt đầu tiểu cô nương trước người, trong mắt mang theo ý cười.   

Đằng sau họ cũng là một cái cây lớn.   

"Đây là ba mẹ tôi." Cô bé chỉ vào bức ảnh của mình, chỉ người đàn ông và phụ nữ nói.   

Chu Tự: "...cháu là người đánh ba mẹ tôi sao?"   

Hắn nhất định sẽ tìm một cơ hội để ném bức ảnh này vào thùng rác.   

Báo thù cho ba mẹ hắn.

Cô bé nhìn vào Chu Tự, sau đó chỉ vào đứa trẻ trong bức ảnh của Chu Tự nói:

"Chú, Chu Tự."   

"Ờ, đây là tôi." Chu Tự gật đầu.   

Biết tên của mình nên hắn cũng không tò mò.   

Thu Thiển cũng biết.

Sau đó, cô bé chỉ vào bức ảnh bên cạnh mình nói: "Tôi, Chu Ngưng Nguyệt."   

Thấy Chu Tự không hiểu, cô bé chỉ chỉ người đàn ông trong ảnh của mình nói: "Ba tôi, ba chú."   

"Mẹ tôi, mẹ chú."

Nói xong cô bé lại chỉ chỉ người phụ nữ chụp ảnh với Chu Tự.   

Chu Tự sửng sốt một chút.   

Sau đó, không thể tin được chỉ vào hai bức ảnh: "Ý cháu là, ba tôi là ba cháu, mẹ tôi là mẹ cháu?"   

Chu Ngưng Nguyệt gật đầu.   

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh

Số ký tự: 0