Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh
Nguy Rồi
Vũ Hạ Đích Hảo Đại
2024-10-02 08:28:52
“Những linh sủng này thiếu mất linh trí, khó kiểm soát không phải là điều đương nhiên sao? Vả lại…”
Thập Nhị Tịnh Đường, Khương Khâu của Xà Đường nhìn Minh Nam Sở và Hàn Tô cười khẩy:
“Vả lại, Thánh Tử là của Ma Đạo bọn ta, có gì bất lợi với bọn ta chứ? Ta thấy là nguy hiểm với các ngươi ấy chứ?”
“Buồn cười.”
Minh Nam Sở lạnh lùng nói:
“Các ngươi để linh thú của mình đến gần thành p này, không phải là đang khiêu khích quyền uy của Thánh Tử sao? Ai mới là người nguy hiểm hơn, lẽ nào trong lòng ngươi không rõ sao?”
Họ không muốn ra tay, nhưng nếu cần phải ra tay thì bọn cũng không ngại.
Người của Thập Nhị Tịnh Đường đang làm càn, vị Thánh Tử kia lại không có tin tức gì, lại dám thăm dò như vậy.
Không biết sống chết.
Khương Khâu vốn định tiếp tục nói, nhưng đột nhiên có một cuộc gọi đến.
Là cuộc gọi của Bạch Cẩm.
“Hai người các ngươi đã làm gì?”
Là giọng nói có phần tức giận của Bạch Cẩm.
Cuộc gọi như một tia sáng rơi bên cạnh Khương Khâu.
Hắn là một người đàn ông có đôi môi sẫm màu, bên cạnh hắn là một người đàn ông ốm yếu với sắc mặt nhợt nhạt.
“Không làm gì cả.”
Bạch Phong sắc mặt tái nhợt mở miệng nói.
“Không làm gì?” Bạch Cẩm lạnh nhạt nói:
“Ta đã nói với các ngươi rồi, đừng để Hắc Thử và Độc Xà tới gần Thanh Thành, các ngươi nghe không hiểu à?”
“Chỉ tới gần một chút thì có thể thể xảy ra chuyện gì được?”
Khương Khâu có chút không phục.
Trong cuộc gọi Bạch Cẩm tức giận cười khẩy:
“Có thể xảy ra chuyện gì? Các ngươi tự cảm nhận linh sủng của mình đi, rồi sau đó đến nói với ta có thể xảy ra chuyện gì.”
Hai người kinh ngạc, sau đó thử triệu hồi linh sủng.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt của hai người liền thay đổi.
Tất cả linh sủng được đem theo đều đã bị tiêu diệt.
Chuyện này, sao có thể?
…
Sau khi biết tình hình, trong lòng Bạch Phong và Khương Khâu đều khiếp sợ.
Tất cả linh sủng được đưa đến đều bị tiêu diệt?
Tuy rằng linh sủng không mạnh, nhưng cũng không dễ dàng bị giết như vậy.
Lúc này mới được bao lâu thời gian, mà đã bị tiêu diệt toàn bộ như vậy?
“Sao có thể? Không thể nào.”
Khương Khâu vẫn không thể tin nổi.
“Không thể nào?”
Bạch Cẩm ở bên phía truyền tin bật cười, giọng cười có chút lạnh lùng:
“Có gì mà không thể nào? Các ngươi vốn không biết mình đã chọc vào ai. Các ngươi chờ chết đi. Đợi hắn tìm được các ngươi, thì nói với hắn không thể nào đi.”
Bạch Cẩm vừa dứt lời, trực tiếp kết thúc truyền tin.
Hào quang biến mất.
Lúc này, Bạch Phong và Khương Khâu đều hoảng loạn.
Họ quay sang nhìn nhau, đều phát hiện vẻ hoảng sợ trong ánh mắt của đối phương.
Trước đây Bạch Cẩm đã cảnh cáo họ, không được tới gần Thanh Thành, đặc biệt là linh sủng.
Tất nhiên họ không tin, muốn lập công.
Nhưng…Ai có thể ngờ lại gặp phải họa sát thân.
Trốn.
Chưa từng nói ra, họ bắt đầu toàn lực thoát chạy khỏi Thanh Thành.
Đối phương còn chưa phát hiện ra họ, bây giờ bỏ chạy còn có hy vọng.
Chỉ cần không bị tìm được thì sẽ không phải chết ở nơi này.
Trong phút chốc, họ cảm thấy mình đang chạy đua với thời gian.
Một khi thất bại, điều chào đón họ có thể là một việc đáng sợ.
Thấy họ tháo chạy với vẻ hoảng loạn, Hàn Tô và Minh Nam Sở đều có chút kinh ngạc, họ có thể nghe được lời truyền tin vừa nãy.
Đối phương công khai truyền tin.
“Tất cả chuột đen và rắn độc đều đã chết?”
Hàn Tô có chút khiếp sợ.
Hơn nữa từ lời nói của đối phương có thể biết, có người nhúng tay vào chuyện ở nơi này.
Là loại người vô cùng không dễ chọc vào.
“Nguy rồi.”
Minh Nam Sở quay đầu nhìn về hướng lúc đến đây.
Hàn Tô cũng nhớ ra.
Họ để Tô Thi ở lại đối phó với chuột đen và rắn độc.
Bây giờ chuột đen và rắn độc bị người ta đánh chết, vậy thì Tô Thi...
Lành ít dữ nhiều.
“Đi thôi.”
Minh Nam Sở lập tức chạy trở về.
Hàn Tô cũng đuổi theo.
Họ hô gọi một lúc đã ngửi thấy mùi máu tanh.
Tiếp đó, lọt vào trong tầm mắt chính là xác chết của chuột đen.
Ánh trăng chiếu sáng trên bầu trời, đám mây trắng vốn che khuất mặt trăng đã trôi đi.
Lúc này Minh Nam Sở nhìn rất rõ ràng, tất cả chuột đen rắn độc bị chết đều không phải chết vì vũ khí sắc bén.
Như giết bằng tay không.
Có chút tàn bạo.
“Ở phía trước.”
Hàn Tô chỉ về phía trước.
Tốc độ của Minh Nam Sở nhanh hơn, hắn trực tiếp đi về phía trước.
Nhưng chỉ qua mấy hơi thở, hắn đã thấy một bóng hình đứng ở sườn dốc.
Đúng là Tô Thi, trên người không thấy có thương tích, hơi thở bình thường.
Điều khiến hắn bất ngờ là, lúc này Tô Thi đứng với tư thế hai tay chống vào kiếm, nhìn về phía trước, dưới kiếm có một con chuột đen.
Như là giết sạch tất cả tung tích dấu vết của chuột đen.
Việc này không bình thường.
Rất nhanh hắn đến bên cạnh Tô Thi, giọng nói không tính là đột ngột:
“Ngươi đang làm gì?”
Lúc này, Tô Thi mới quay đầu nhìn sang Minh Nam Sở bên cạnh, đôi mắt nàng hơi ướt, cơ thể run run.
Sau đó nàng không còn sức lực ngã ngồi xuống đất.
Thập Nhị Tịnh Đường, Khương Khâu của Xà Đường nhìn Minh Nam Sở và Hàn Tô cười khẩy:
“Vả lại, Thánh Tử là của Ma Đạo bọn ta, có gì bất lợi với bọn ta chứ? Ta thấy là nguy hiểm với các ngươi ấy chứ?”
“Buồn cười.”
Minh Nam Sở lạnh lùng nói:
“Các ngươi để linh thú của mình đến gần thành p này, không phải là đang khiêu khích quyền uy của Thánh Tử sao? Ai mới là người nguy hiểm hơn, lẽ nào trong lòng ngươi không rõ sao?”
Họ không muốn ra tay, nhưng nếu cần phải ra tay thì bọn cũng không ngại.
Người của Thập Nhị Tịnh Đường đang làm càn, vị Thánh Tử kia lại không có tin tức gì, lại dám thăm dò như vậy.
Không biết sống chết.
Khương Khâu vốn định tiếp tục nói, nhưng đột nhiên có một cuộc gọi đến.
Là cuộc gọi của Bạch Cẩm.
“Hai người các ngươi đã làm gì?”
Là giọng nói có phần tức giận của Bạch Cẩm.
Cuộc gọi như một tia sáng rơi bên cạnh Khương Khâu.
Hắn là một người đàn ông có đôi môi sẫm màu, bên cạnh hắn là một người đàn ông ốm yếu với sắc mặt nhợt nhạt.
“Không làm gì cả.”
Bạch Phong sắc mặt tái nhợt mở miệng nói.
“Không làm gì?” Bạch Cẩm lạnh nhạt nói:
“Ta đã nói với các ngươi rồi, đừng để Hắc Thử và Độc Xà tới gần Thanh Thành, các ngươi nghe không hiểu à?”
“Chỉ tới gần một chút thì có thể thể xảy ra chuyện gì được?”
Khương Khâu có chút không phục.
Trong cuộc gọi Bạch Cẩm tức giận cười khẩy:
“Có thể xảy ra chuyện gì? Các ngươi tự cảm nhận linh sủng của mình đi, rồi sau đó đến nói với ta có thể xảy ra chuyện gì.”
Hai người kinh ngạc, sau đó thử triệu hồi linh sủng.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt của hai người liền thay đổi.
Tất cả linh sủng được đem theo đều đã bị tiêu diệt.
Chuyện này, sao có thể?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Sau khi biết tình hình, trong lòng Bạch Phong và Khương Khâu đều khiếp sợ.
Tất cả linh sủng được đưa đến đều bị tiêu diệt?
Tuy rằng linh sủng không mạnh, nhưng cũng không dễ dàng bị giết như vậy.
Lúc này mới được bao lâu thời gian, mà đã bị tiêu diệt toàn bộ như vậy?
“Sao có thể? Không thể nào.”
Khương Khâu vẫn không thể tin nổi.
“Không thể nào?”
Bạch Cẩm ở bên phía truyền tin bật cười, giọng cười có chút lạnh lùng:
“Có gì mà không thể nào? Các ngươi vốn không biết mình đã chọc vào ai. Các ngươi chờ chết đi. Đợi hắn tìm được các ngươi, thì nói với hắn không thể nào đi.”
Bạch Cẩm vừa dứt lời, trực tiếp kết thúc truyền tin.
Hào quang biến mất.
Lúc này, Bạch Phong và Khương Khâu đều hoảng loạn.
Họ quay sang nhìn nhau, đều phát hiện vẻ hoảng sợ trong ánh mắt của đối phương.
Trước đây Bạch Cẩm đã cảnh cáo họ, không được tới gần Thanh Thành, đặc biệt là linh sủng.
Tất nhiên họ không tin, muốn lập công.
Nhưng…Ai có thể ngờ lại gặp phải họa sát thân.
Trốn.
Chưa từng nói ra, họ bắt đầu toàn lực thoát chạy khỏi Thanh Thành.
Đối phương còn chưa phát hiện ra họ, bây giờ bỏ chạy còn có hy vọng.
Chỉ cần không bị tìm được thì sẽ không phải chết ở nơi này.
Trong phút chốc, họ cảm thấy mình đang chạy đua với thời gian.
Một khi thất bại, điều chào đón họ có thể là một việc đáng sợ.
Thấy họ tháo chạy với vẻ hoảng loạn, Hàn Tô và Minh Nam Sở đều có chút kinh ngạc, họ có thể nghe được lời truyền tin vừa nãy.
Đối phương công khai truyền tin.
“Tất cả chuột đen và rắn độc đều đã chết?”
Hàn Tô có chút khiếp sợ.
Hơn nữa từ lời nói của đối phương có thể biết, có người nhúng tay vào chuyện ở nơi này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là loại người vô cùng không dễ chọc vào.
“Nguy rồi.”
Minh Nam Sở quay đầu nhìn về hướng lúc đến đây.
Hàn Tô cũng nhớ ra.
Họ để Tô Thi ở lại đối phó với chuột đen và rắn độc.
Bây giờ chuột đen và rắn độc bị người ta đánh chết, vậy thì Tô Thi...
Lành ít dữ nhiều.
“Đi thôi.”
Minh Nam Sở lập tức chạy trở về.
Hàn Tô cũng đuổi theo.
Họ hô gọi một lúc đã ngửi thấy mùi máu tanh.
Tiếp đó, lọt vào trong tầm mắt chính là xác chết của chuột đen.
Ánh trăng chiếu sáng trên bầu trời, đám mây trắng vốn che khuất mặt trăng đã trôi đi.
Lúc này Minh Nam Sở nhìn rất rõ ràng, tất cả chuột đen rắn độc bị chết đều không phải chết vì vũ khí sắc bén.
Như giết bằng tay không.
Có chút tàn bạo.
“Ở phía trước.”
Hàn Tô chỉ về phía trước.
Tốc độ của Minh Nam Sở nhanh hơn, hắn trực tiếp đi về phía trước.
Nhưng chỉ qua mấy hơi thở, hắn đã thấy một bóng hình đứng ở sườn dốc.
Đúng là Tô Thi, trên người không thấy có thương tích, hơi thở bình thường.
Điều khiến hắn bất ngờ là, lúc này Tô Thi đứng với tư thế hai tay chống vào kiếm, nhìn về phía trước, dưới kiếm có một con chuột đen.
Như là giết sạch tất cả tung tích dấu vết của chuột đen.
Việc này không bình thường.
Rất nhanh hắn đến bên cạnh Tô Thi, giọng nói không tính là đột ngột:
“Ngươi đang làm gì?”
Lúc này, Tô Thi mới quay đầu nhìn sang Minh Nam Sở bên cạnh, đôi mắt nàng hơi ướt, cơ thể run run.
Sau đó nàng không còn sức lực ngã ngồi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro