Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh
Tôi Muốn Cảm Th...
Vũ Hạ Đích Hảo Đại
2024-10-02 08:28:52
"Thập Nhị Tịnh Đường cũng là ma tu, sao lại không thể tới nơi này? Thần nữ đại nhân thấy tôi đến liền trực tiếp động thủ với tôi, có phải không phù hợp với quy củ hay không? Hay là nói Thử Đường chúng ta đắc tội thần nữ đại nhân? Hoặc là..."
Bạch Cẩm nhìn Thu Thiển mang theo ý cười: "Hoặc là thần nữ đại nhân, là lo lắng bọn tôi ở chỗ này phát hiện cái gì sao? Nghe nói vị được xưng là thánh tử ma đạo kia, cũng ở thành phố này.”
“Nghe nói?” Thu Thiển nhìn Bạch Cẩm nhẹ giọng nói: "Không phải đều xác định rồi sao? Cô tới tìm hắn?"
“Nào dám.” Bạch Cẩm phất phất tay cười tủm tỉm nói: "Đó là người của thần nữ đại nhân, những tiểu nhân vật như chúng ta làm sao có thể dám tới gần thánh tử đại nhân chứ?
Chỉ là đại nhân vật mà, ít nhiều có chút hiếu kỳ, nhất là nghe được một ít tin đồn. Có người nói thánh tử tu luyện ma thể có thể xảy ra chút tình huống, không biết là thật hay giả?"
“Giả.” Thu Thiển lạnh lùng trả lời.
Đúng là giả, còn chưa bắt đầu tu luyện thì lấy đâu mà thất bại?
"Vậy tôi có thể gặp từ xa không? Cảm thụ một chút uy nghiêm của thánh tử." Bạch Cẩm cũng không thèm để ý đến sự lạnh lùng của Thu Thiển.
Thu Thiển chưa từng mở miệng, trực tiếp vung hồng lĩnh lên.
Chỉ là hồng lĩnh vừa mới được phất lên, liền trực tiếp rụt trở lại trong cổ tay cô.
"Hử?"
Pháp bảo không cách nào sử dụng.
"Giờ mới phát hiện?" Bạch Cẩm nhìn Thu Thiển cười nói: "Biết tính tình thần nữ đại nhân không tốt lắm, nên tôi đến tự nhiên cần chuẩn bị một chút.Thật vất vả mới thuận lợi dẫn tới nơi này, hiện tại nơi này bị trận pháp bao trùm, linh khí không cách nào thúc giục, cảm giác mất đi tác dụng, đưa tay ra khó thấy năm ngón tay, cho dù có thể mơ hồ nhìn thấy tôi, cũng chỉ có thể động tay động chân.Như thế, thần nữ đại nhân còn có biện pháp giáo huấn tôi sao?"
“Cô là muốn dùng công phu tay chân cùng tôi sao?" Thu Thiển phát hiện bóng dáng Bạch Cẩm bắt đầu mơ hồ, quả thật không cách nào nhìn rõ: "Cô cảm thấy mình có phần thắng?"
"Một chọi một đương nhiên không có, nhưng mà..."
Giọng nói Bạch Cẩm hạ xuống, chung quanh xuất hiện tiếng xôn xao, càng có tiếng chít chít truyền ra.
Rất nhanh Thu Thiển đã nhìn thấy một ít ánh mắt đỏ thẫm.
"Nhưng tôi là người của Thử Đường Thập Nhị Tịnh Đường.Xung quanh tôi có rất nhiều chuột, như vậy chắc có thể làm cho thần nữ đại nhân chịu chút thiệt thòi chứ?" Giọng nói của Bạch Cẩm mang theo ý cười.
Dường như tất cả mọi thứ đã nằm trong tầm tay của cô ta.
"Ngu ngốc." Thu Thiển hừ lạnh mở miệng.
Lời còn chưa dứt, vụt một tiếng, trực tiếp đi tới trước mặt Bạch Cẩm, động thủ trước.
Bạch Cẩm kinh hãi, lập tức phòng ngự.
Chỉ cần cô ta kiên trì đủ lâu, đối phương nhất định không dễ chịu.
Quyền cước cộng lại, song phương không nhượng bộ lẫn nhau, xuất trảo động quyền.
Cô đánh tôi đỡ, không để đường lui.
Hai người động thủ, chuột đen chung quanh trong lúc nhất thời đều không tiện động thủ.
...
Chu Tự bật đèn điện thoại di động đến vùng ngoại ô không có người.
Ngay cả đèn đường cũng không có ở đây.
"Đêm nay thời tiết không tốt."
Ngẩng đầu nhìn trời, hắn phát hiện không có trăng, ánh trăng cũng ít đáng thương.
"Chít Chít."
Sau đó, tiếng kêu của con chuột bắt đầu lớn lên như thể nhìn thấy hy vọng.
"Xem ra sắp tới rồi."
Để không làm một tổ chuột sợ hãi, Chu Tự tắt đèn.
Thích ứng một chút, mới miễn cưỡng nhìn rõ đường.
Lại nói tiếp hắn có chút tò mò, tu chân giả có thể thấy rõ đường đêm sao?
Nếu như có thể, vậy tu chân giả quả thật mạnh hơn hắn.
Công lực ngàn năm mà không có năng lực nhìn đêm.
Hắn cũng thử ngưng tụ công lực ở chung quanh mắt, đáng tiếc không có bất kỳ tác dụng gì.
Cũng không thể bắn laser.
Chốc lát.
Hắn thấy một ngôi nhà tồi tàn, không biết nó đến từ đâu.
Trông có vẻ tối nhưng thực sự nghe thấy một số âm thanh bên trong đó.
- Chít!
Lúc này con chuột trong tay Chu Tự phi thường kích động, là nhìn thấy đồng bạn mà kích động.
Trước kia khi diệt cả một tổ cũng là như vậy.
"Xem ra chính là nơi này, hơn nữa bên trong có ánh sáng đỏ, hẳn là mắt chuột.
Chỉ là...
Sao lại cảm thấy có người ta? Có phải do con người gây ra không? Hay là có người bị sát hại?"
Không chút do dự, Chu Tự cất bước đi vào.
Bạch Cẩm nhìn Thu Thiển mang theo ý cười: "Hoặc là thần nữ đại nhân, là lo lắng bọn tôi ở chỗ này phát hiện cái gì sao? Nghe nói vị được xưng là thánh tử ma đạo kia, cũng ở thành phố này.”
“Nghe nói?” Thu Thiển nhìn Bạch Cẩm nhẹ giọng nói: "Không phải đều xác định rồi sao? Cô tới tìm hắn?"
“Nào dám.” Bạch Cẩm phất phất tay cười tủm tỉm nói: "Đó là người của thần nữ đại nhân, những tiểu nhân vật như chúng ta làm sao có thể dám tới gần thánh tử đại nhân chứ?
Chỉ là đại nhân vật mà, ít nhiều có chút hiếu kỳ, nhất là nghe được một ít tin đồn. Có người nói thánh tử tu luyện ma thể có thể xảy ra chút tình huống, không biết là thật hay giả?"
“Giả.” Thu Thiển lạnh lùng trả lời.
Đúng là giả, còn chưa bắt đầu tu luyện thì lấy đâu mà thất bại?
"Vậy tôi có thể gặp từ xa không? Cảm thụ một chút uy nghiêm của thánh tử." Bạch Cẩm cũng không thèm để ý đến sự lạnh lùng của Thu Thiển.
Thu Thiển chưa từng mở miệng, trực tiếp vung hồng lĩnh lên.
Chỉ là hồng lĩnh vừa mới được phất lên, liền trực tiếp rụt trở lại trong cổ tay cô.
"Hử?"
Pháp bảo không cách nào sử dụng.
"Giờ mới phát hiện?" Bạch Cẩm nhìn Thu Thiển cười nói: "Biết tính tình thần nữ đại nhân không tốt lắm, nên tôi đến tự nhiên cần chuẩn bị một chút.Thật vất vả mới thuận lợi dẫn tới nơi này, hiện tại nơi này bị trận pháp bao trùm, linh khí không cách nào thúc giục, cảm giác mất đi tác dụng, đưa tay ra khó thấy năm ngón tay, cho dù có thể mơ hồ nhìn thấy tôi, cũng chỉ có thể động tay động chân.Như thế, thần nữ đại nhân còn có biện pháp giáo huấn tôi sao?"
“Cô là muốn dùng công phu tay chân cùng tôi sao?" Thu Thiển phát hiện bóng dáng Bạch Cẩm bắt đầu mơ hồ, quả thật không cách nào nhìn rõ: "Cô cảm thấy mình có phần thắng?"
"Một chọi một đương nhiên không có, nhưng mà..."
Giọng nói Bạch Cẩm hạ xuống, chung quanh xuất hiện tiếng xôn xao, càng có tiếng chít chít truyền ra.
Rất nhanh Thu Thiển đã nhìn thấy một ít ánh mắt đỏ thẫm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng tôi là người của Thử Đường Thập Nhị Tịnh Đường.Xung quanh tôi có rất nhiều chuột, như vậy chắc có thể làm cho thần nữ đại nhân chịu chút thiệt thòi chứ?" Giọng nói của Bạch Cẩm mang theo ý cười.
Dường như tất cả mọi thứ đã nằm trong tầm tay của cô ta.
"Ngu ngốc." Thu Thiển hừ lạnh mở miệng.
Lời còn chưa dứt, vụt một tiếng, trực tiếp đi tới trước mặt Bạch Cẩm, động thủ trước.
Bạch Cẩm kinh hãi, lập tức phòng ngự.
Chỉ cần cô ta kiên trì đủ lâu, đối phương nhất định không dễ chịu.
Quyền cước cộng lại, song phương không nhượng bộ lẫn nhau, xuất trảo động quyền.
Cô đánh tôi đỡ, không để đường lui.
Hai người động thủ, chuột đen chung quanh trong lúc nhất thời đều không tiện động thủ.
...
Chu Tự bật đèn điện thoại di động đến vùng ngoại ô không có người.
Ngay cả đèn đường cũng không có ở đây.
"Đêm nay thời tiết không tốt."
Ngẩng đầu nhìn trời, hắn phát hiện không có trăng, ánh trăng cũng ít đáng thương.
"Chít Chít."
Sau đó, tiếng kêu của con chuột bắt đầu lớn lên như thể nhìn thấy hy vọng.
"Xem ra sắp tới rồi."
Để không làm một tổ chuột sợ hãi, Chu Tự tắt đèn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thích ứng một chút, mới miễn cưỡng nhìn rõ đường.
Lại nói tiếp hắn có chút tò mò, tu chân giả có thể thấy rõ đường đêm sao?
Nếu như có thể, vậy tu chân giả quả thật mạnh hơn hắn.
Công lực ngàn năm mà không có năng lực nhìn đêm.
Hắn cũng thử ngưng tụ công lực ở chung quanh mắt, đáng tiếc không có bất kỳ tác dụng gì.
Cũng không thể bắn laser.
Chốc lát.
Hắn thấy một ngôi nhà tồi tàn, không biết nó đến từ đâu.
Trông có vẻ tối nhưng thực sự nghe thấy một số âm thanh bên trong đó.
- Chít!
Lúc này con chuột trong tay Chu Tự phi thường kích động, là nhìn thấy đồng bạn mà kích động.
Trước kia khi diệt cả một tổ cũng là như vậy.
"Xem ra chính là nơi này, hơn nữa bên trong có ánh sáng đỏ, hẳn là mắt chuột.
Chỉ là...
Sao lại cảm thấy có người ta? Có phải do con người gây ra không? Hay là có người bị sát hại?"
Không chút do dự, Chu Tự cất bước đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro