Đổi Vợ 2

Cả Đêm

2024-10-10 17:50:47

Lộ Hành Giang hơi thất thần, Lâm Tiểu Uyển nhận túi hoa quả trong tay anh, anh mới nhớ ra, anh vừa mới quên đặt hoa quả xuống.

Lâm Tiểu Uyển đem hoa quả nhắc tới trong nhà, đóng kỹ cửa đi ra, bàn tay nhỏ mềm mại ôm lấy cánh tay của anh, ngửa mặt nhìn anh: "Anh thật sự không có việc gì sao?"

"Thật sự không có việc gì." Lộ Hành Giang lộ ra nụ cười.

Lâm Tiểu Uyển nhìn anh một hồi nói: "Anh như vậy, thật giống anh cả."

Lộ Hành Giang: "..."

Anh ho nhẹ một tiếng nói: "Thật sao."

Trong lòng có một đám hư ảo.

Sau khi xuống thang máy, anh bắt chước biểu cảm của Lộ Hành Châu, hơi nheo mắt lại, lại mím môi, làm xong những chuyện này lại cảm thấy mình thật ngốc, bởi vì Lộ Hành Châu sẽ không cố ý bắt chước anh, mà anh cũng không muốn giả vờ thành hắn, anh cũng muốn làm chính mình trước mặt Lâm Tiểu Uyển.

"Em cảm thấy anh cả thế nào?" Anh thuận miệng hỏi, chỉ đơn thuần muốn biết trong lòng Lâm Tiểu Uyển đánh giá anh như thế nào.

Lâm Tiểu Uyển nhìn chằm chằm thùng rác phía trước, không chút nghĩ ngợi nói: "Là một người rất tốt, chính trực, thiện lương, rộng lượng, hào phóng, đối với cuộc sống tràn ngập nhiệt tình, rất biết chăm sóc người khác, tâm tư tinh tế, ôn nhu lại lịch thiệp."

Nghe cô khen như vậy, khóe miệng Lộ Hành Giang còn khó ép hơn AK.

Lâm Tiểu Uyển nói đến Lộ Hành Giang, không biết nghĩ đến cái gì, miệng nhỏ mím lại, dáng vẻ có chút xấu hổ, giọng nói cũng nhỏ hơn lúc trước vài phần: "Chị dâu nói với em, tuy rằng tính tình anh cả tương đối thành thật, nhưng anh ấy... Phương diện kia rất giỏi."

"...Phương diện kia?" Lộ Hành Giang không quá chắc chắn, những gì anh nghe được và anh nghĩ có phải là một chuyện hay không.

"Chính là cái đó." Cô đỏ mặt đẩy cánh tay của anh, lại thẹn thùng nhìn mặt đất, thanh âm giống như muỗi, "Anh ấy rất biết...liếm."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lộ Hành Giang: "..."

Tay trái anh chống môi, ho một tiếng: "... Hai người bình thường đều tán gẫu cái này?"

"Không phải..." Tai Lâm Tiểu Uyển lại đỏ lên: "Lần trước chị ấy nhìn thấy dấu vết trên người em, hỏi em, sau đó... Nói cho em biết."

Lộ Hành Giang: "..."

Lộ Hành Châu đáng chết, Lộ Hành Giang nghĩ đến dấu vết trên người Tang Trúc, lửa giận trong lồng ngực bốc lên, tên khốn kiếp này, tốt nhất đêm nay hắn ôn nhu với vợ anh một chút, bằng không, anh...

Cánh tay bỗng nhiên bị người ôm lấy, Lộ Hành Giang nghiêng đầu, liền nhìn thấy lỗ tai Lâm Tiểu Uyển phiếm hồng, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh đêm nay... Có thể ôn nhu một chút không?"

Lộ Hành Giang: "..."

Cổ họng anh lăn một vòng, nhớ tới Lộ Hành Châu, thứ không phải người này nói Lâm Tiểu Uyển bị hắnlàm cho bị thương, theo bản năng liền hỏi một câu: "Em... Không đau nữa?"

Lâm Tiểu Uyển có chút ngượng ngùng, "Ừ" một tiếng, liền không nói gì nữa.

Lộ Hành Giang thấy dáng vẻ nhỏ bé cúi đầu xấu hổ của cô, không nhịn được mà sờ lên đầu cô.

Nhỏ nhắn quá.

Bị lòng bàn tay anh đè ép, lộ ra càng nhỏ xinh lung linh.

Lâm Tiểu Uyển nghiêng đầu nhìn anh một cái, làn da cô trắng, mặt đỏ lên dị thường rõ ràng, trên khuôn mặt to bằng bàn tay nở nụ cười ngượng ngùng, khóe miệng hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ, tuy nói cô và Lộ Hành Châu đã kết hôn hơn ba năm, nhưng cô vừa chạm đến chuyện giường chiếu, liền sẽ luôn có vẻ thẹn thùng lại ngây thơ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh sờ đầu cô xong, lại nhịn không được trượt tay xuống, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Hình như cô gầy đi, không biết có phải vì ăn không ngon miệng hay không, hay là Lộ Hành Châu ngược đãi cô, cằm trông nhọn hẳn. 

Lộ Hành Giang rụt tay lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hỏi cô muốn ăn gì, lát nữa anh sẽ về làm cho cô.

Số lần Lộ Hành Châu xuống bếp cũng không nhiều, bởi vì Lâm Tiểu Uyển rất ít khi về nhà ăn cơm, phần lớn thời gian cô đều ở bảo tàng ăn, chỉ có cuối tuần, cần về nhà báo cáo, cô mới có thể ăn đồ ăn Lộ Hành Châu làm.

Đương nhiên, những lúc hứng chí, hắn cũng sẽ xuống bếp làm chút đồ ăn cho Lâm Tiểu Uyển ăn cho đỡ đói.

Điều kiện tiên quyết là, cô phải đồng ý với hắn, cho phép hắn thao cô cả đêm.

Lâm Tiểu Uyển chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Ngày mai... em còn phải đi làm."

Lộ Hành Giang không hiểu, anh nhướng mày: "Muốn anh đưa đi?"

"Không phải." Mặt Lâm Tiểu Uyển lại bắt đầu nóng bừng, "Em... Không muốn làm cả đêm, được không?"

Lộ Hành Giang: "..."

Lộ Hành Giang: "???"

Lộ Hành Giang: "!"

Cả đêm.

Lộ Hành Châu, mẹ kiếp, chú đúng không phải là người!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đổi Vợ 2

Số ký tự: 0