Dấu Tay
2024-10-10 17:50:47
Lúc Lộ Hành Giang từ phòng đi ra, chỉ thấy Lộ Hành Châu đứng bên tường ngoài cửa, không biết đã nghe lén bao lâu, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt sau cặp kính thường híp lại, khớp xương ngón tay siết chặt, trong thoáng chốc muốn bóp cổ Lộ Hành Giang, Lộ Hành Giang cũng siết chặt lấy hắn, còn ấn hắn vào tường: "Chú muốn làm gì?! Muốn đánh nhau sao?!"
Lộ Hành Châu xoay cổ tay anh, trở tay ấn anh vào tường: "Được, đến đây."
Lộ Hành Giang lại ấn hắn ngược trở lại, hai người giằng co một hồi, ai cũng không chiếm được lợi thế, ngược lại đều ngửi thấy mùi đàn hương nồng nặc trên người đối phương, cổ Lộ Hành Châu còn bị cào một vết máu, còn toàn bộ lưng Lộ Hành Giang bị cào ra bốn dấu tay thon dài.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu, mỗi người vào phòng xem vợ mình.
Trên người Lâm Tiểu Uyển ngoại trừ dấu hôn trên cổ ra, thì không còn dấu vết nào khác, Lộ Hành Châu vén chăn lên kiểm tra, chỉ thấy hoa huyệt bị thao có chút sưng lên, nghĩ đến Lộ Hành Giang làm thời gian không ngắn, số lần không ít.
Bên kia, Lộ Hành Giang rón rén trở về phòng, anh không dám bật đèn, cầm điện thoại soi sáng nhìn Tang Trúc, cô đang đắp chăn ngủ say, liếc mắt nhìn, liền thấy khóe miệng cô đã bị trầy xước, lại vén chăn lên nhìn, trên người Tang Trúc chi chít vết bầm tím, tất cả đều là dấu tay và dấu răng.
Lộ Hành Giang: "..."
Mẹ kiếp, anh thực sự muốn giết chết tên khốn Lộ Hành Châu này.
Anh đi ra liền đi thẳng đến phòng khách, tên Lộ Hành Châu này không ở đây, anh lại đi vào phòng tắm, thì thấy cái tên súc sinh kia đang tắm.
Lộ Hành Giang tiến lên đấm cho hắn một phát: "Chú làm cô ấy thành thế này, ngày mai cô ấy đi làm thế nào?!"
Lộ Hành Châu nghiêng đầu né tránh, đưa tay bọc lấy nắm đấm của anh: "Cô ấy nói thích."
Lộ Hành Giang: "???"
Anh bị chọc tức đến bật cười, cười lạnh nói: "Không thể nào."
Lộ Hành Châu cũng cười, nụ cười mang theo chút giễu cợt: "Lúc chơi bóng anh cũng nói không thể nào."
Lộ Hành Giang: "..."
Nhắc tới chuyện này, Lộ Hành Giang tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, anh nhớ tới phản ứng của Lâm Tiểu Uyển trên giường, liền cười lạnh nói: "Em dâu cũng thích anh."
Lộ Hành Châu khựng lại, híp mắt quan sát Lộ Hành Giang, sau đó đưa ra kết luận: "Anh, là anh thích cô ấy."
Lộ Hành Giang suýt nữa thì nghẹn họng, anh quay đầu, bỗng nhiên cảm thấy cũng chẳng có gì to tát, liền thoải mái thừa nhận: "Đúng, anh thừa nhận, vậy còn em? Có phải em cũng thích chị dâu của mình hay không?"
Lộ Hành Châu nhướng mày, nhưng không trả lời.
Nói đến chuyện này, lần đầu tiên Tang Trúc nhận nhầm người, là khi cô và Lộ Hành Giang còn chưa kết hôn, lúc đó Lộ Hành Châu đang hẹn hò với Lâm Tiểu Uyển, hai người đều khá bận rộn, tính tình Lâm Tiểu Uyển dịu dàng lịch sự, bình thường rất ít khi ra ngoài, Lộ Hành Châu thỉnh thoảng sẽ đến dưới lầu công ty Lộ Hành Giang tìm anh ăn cơm.
Hôm đó, hắn đeo kính râm còn chưa đi đến dưới lầu công ty của Lộ Hành Giang, đã thấy Tang Trúc mặc váy đỏ chạy về phía hắn, cô nhào vào lòng hắn, cười hỏi: "Sao anh biết em đến tìm anh ăn cơm?"
Đó không phải là lần đầu tiên Lộ Hành Châu bị người ta nhận nhầm thành Lộ Hành Giang.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp Tang Trúc.
Có lẽ cô vừa từ sàn diễn xuống, lớp trang điểm trên mặt vẫn chưa tẩy, là một cô gái xinh đẹp vô cùng rực rỡ, thân hình cao gầy, đôi chân dài thẳng tắp đẹp đẽ, cô mặc một chiếc váy đỏ, hai tay ôm lấy hắn, hương nước hoa quanh người tràn vào, hắn ngửi thấy mùi thơm của người phụ nữ trưởng thành từ mái tóc dài đen nhánh phất phơ trong gió nhẹ.
Đây không phải lần đầu tiên hắn giả làm Lộ Hành Giang, xuất phát từ sự tò mò hoặc sở thích xấu xa nào đó, hắn không vạch trần Tang Trúc, muốn xem khi nào đối phương mới phát hiện ra hắn là Lộ Hành Giang giả, bèn để mặc đối phương kéo hắn đến một nhà hàng.
Tang Trúc và Lâm Tiểu Uyển không giống nhau, cô rất hay nói, hơn nữa lúc nói chuyện mặt mày luôn không tự chủ được mà mang theo chút phong tình câu người, kết hợp với chiếc váy đỏ kia, khí chất vừa quyến rũ lại động lòng người.
Cô nói về công việc hôm nay, rất may là thương vụ đã thành công tốt đẹp, vì để chúc mừng thành công, lúc này cô mới muốn cho ‘anh’ một bất ngờ, sau đó cô xé bánh mì kẹp thịt gà, đưa đến bên miệng hắn, bảo hắn ăn một miếng món cô thích nhất.
Lộ Hành Châu khẽ nhíu mày, nhưng vẫn dựa theo tính cách của Lộ Hành Giang, há miệng nhận miếng bánh nướng kia.
Sau đó, hắn thấy Tang Trúc thu tay lại, đặt ngón tay cái lên môi, há miệng mút, cười hỏi: "Có phải rất ngon không?"
Cô như đang quyến rũ hắn.
Lộ Hành Châu nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, theo bản năng híp mắt: "Ừ."
Gậy thịt dưới quần tây không hiểu sao lại có phản ứng, dục vọng trong cơ thể nói cho hắn biết, hắn muốn nhét "nó" vào trong miệng người phụ nữ trước mặt này.
Người phụ nữ này, tương lai có lẽ sẽ trở thành vợ của anh trai hắn.
"Có phải hay không?" Lộ Hành Giang thấy hắn không nói lời nào, cầm khăn mặt đập lên đầu Lộ Hành Châu.
Lộ Hành Châu nhận lấy chiếc khăn, nói: "Không phải."
Hắn chỉ là đối với cơ thể của cô có dục vọng, không có nghĩa là, hắn thích cô.
Lộ Hành Châu xoay cổ tay anh, trở tay ấn anh vào tường: "Được, đến đây."
Lộ Hành Giang lại ấn hắn ngược trở lại, hai người giằng co một hồi, ai cũng không chiếm được lợi thế, ngược lại đều ngửi thấy mùi đàn hương nồng nặc trên người đối phương, cổ Lộ Hành Châu còn bị cào một vết máu, còn toàn bộ lưng Lộ Hành Giang bị cào ra bốn dấu tay thon dài.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu, mỗi người vào phòng xem vợ mình.
Trên người Lâm Tiểu Uyển ngoại trừ dấu hôn trên cổ ra, thì không còn dấu vết nào khác, Lộ Hành Châu vén chăn lên kiểm tra, chỉ thấy hoa huyệt bị thao có chút sưng lên, nghĩ đến Lộ Hành Giang làm thời gian không ngắn, số lần không ít.
Bên kia, Lộ Hành Giang rón rén trở về phòng, anh không dám bật đèn, cầm điện thoại soi sáng nhìn Tang Trúc, cô đang đắp chăn ngủ say, liếc mắt nhìn, liền thấy khóe miệng cô đã bị trầy xước, lại vén chăn lên nhìn, trên người Tang Trúc chi chít vết bầm tím, tất cả đều là dấu tay và dấu răng.
Lộ Hành Giang: "..."
Mẹ kiếp, anh thực sự muốn giết chết tên khốn Lộ Hành Châu này.
Anh đi ra liền đi thẳng đến phòng khách, tên Lộ Hành Châu này không ở đây, anh lại đi vào phòng tắm, thì thấy cái tên súc sinh kia đang tắm.
Lộ Hành Giang tiến lên đấm cho hắn một phát: "Chú làm cô ấy thành thế này, ngày mai cô ấy đi làm thế nào?!"
Lộ Hành Châu nghiêng đầu né tránh, đưa tay bọc lấy nắm đấm của anh: "Cô ấy nói thích."
Lộ Hành Giang: "???"
Anh bị chọc tức đến bật cười, cười lạnh nói: "Không thể nào."
Lộ Hành Châu cũng cười, nụ cười mang theo chút giễu cợt: "Lúc chơi bóng anh cũng nói không thể nào."
Lộ Hành Giang: "..."
Nhắc tới chuyện này, Lộ Hành Giang tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, anh nhớ tới phản ứng của Lâm Tiểu Uyển trên giường, liền cười lạnh nói: "Em dâu cũng thích anh."
Lộ Hành Châu khựng lại, híp mắt quan sát Lộ Hành Giang, sau đó đưa ra kết luận: "Anh, là anh thích cô ấy."
Lộ Hành Giang suýt nữa thì nghẹn họng, anh quay đầu, bỗng nhiên cảm thấy cũng chẳng có gì to tát, liền thoải mái thừa nhận: "Đúng, anh thừa nhận, vậy còn em? Có phải em cũng thích chị dâu của mình hay không?"
Lộ Hành Châu nhướng mày, nhưng không trả lời.
Nói đến chuyện này, lần đầu tiên Tang Trúc nhận nhầm người, là khi cô và Lộ Hành Giang còn chưa kết hôn, lúc đó Lộ Hành Châu đang hẹn hò với Lâm Tiểu Uyển, hai người đều khá bận rộn, tính tình Lâm Tiểu Uyển dịu dàng lịch sự, bình thường rất ít khi ra ngoài, Lộ Hành Châu thỉnh thoảng sẽ đến dưới lầu công ty Lộ Hành Giang tìm anh ăn cơm.
Hôm đó, hắn đeo kính râm còn chưa đi đến dưới lầu công ty của Lộ Hành Giang, đã thấy Tang Trúc mặc váy đỏ chạy về phía hắn, cô nhào vào lòng hắn, cười hỏi: "Sao anh biết em đến tìm anh ăn cơm?"
Đó không phải là lần đầu tiên Lộ Hành Châu bị người ta nhận nhầm thành Lộ Hành Giang.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp Tang Trúc.
Có lẽ cô vừa từ sàn diễn xuống, lớp trang điểm trên mặt vẫn chưa tẩy, là một cô gái xinh đẹp vô cùng rực rỡ, thân hình cao gầy, đôi chân dài thẳng tắp đẹp đẽ, cô mặc một chiếc váy đỏ, hai tay ôm lấy hắn, hương nước hoa quanh người tràn vào, hắn ngửi thấy mùi thơm của người phụ nữ trưởng thành từ mái tóc dài đen nhánh phất phơ trong gió nhẹ.
Đây không phải lần đầu tiên hắn giả làm Lộ Hành Giang, xuất phát từ sự tò mò hoặc sở thích xấu xa nào đó, hắn không vạch trần Tang Trúc, muốn xem khi nào đối phương mới phát hiện ra hắn là Lộ Hành Giang giả, bèn để mặc đối phương kéo hắn đến một nhà hàng.
Tang Trúc và Lâm Tiểu Uyển không giống nhau, cô rất hay nói, hơn nữa lúc nói chuyện mặt mày luôn không tự chủ được mà mang theo chút phong tình câu người, kết hợp với chiếc váy đỏ kia, khí chất vừa quyến rũ lại động lòng người.
Cô nói về công việc hôm nay, rất may là thương vụ đã thành công tốt đẹp, vì để chúc mừng thành công, lúc này cô mới muốn cho ‘anh’ một bất ngờ, sau đó cô xé bánh mì kẹp thịt gà, đưa đến bên miệng hắn, bảo hắn ăn một miếng món cô thích nhất.
Lộ Hành Châu khẽ nhíu mày, nhưng vẫn dựa theo tính cách của Lộ Hành Giang, há miệng nhận miếng bánh nướng kia.
Sau đó, hắn thấy Tang Trúc thu tay lại, đặt ngón tay cái lên môi, há miệng mút, cười hỏi: "Có phải rất ngon không?"
Cô như đang quyến rũ hắn.
Lộ Hành Châu nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, theo bản năng híp mắt: "Ừ."
Gậy thịt dưới quần tây không hiểu sao lại có phản ứng, dục vọng trong cơ thể nói cho hắn biết, hắn muốn nhét "nó" vào trong miệng người phụ nữ trước mặt này.
Người phụ nữ này, tương lai có lẽ sẽ trở thành vợ của anh trai hắn.
"Có phải hay không?" Lộ Hành Giang thấy hắn không nói lời nào, cầm khăn mặt đập lên đầu Lộ Hành Châu.
Lộ Hành Châu nhận lấy chiếc khăn, nói: "Không phải."
Hắn chỉ là đối với cơ thể của cô có dục vọng, không có nghĩa là, hắn thích cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro