Muốn Không?
2024-10-10 17:50:47
Đây không phải là lần đầu tiên Tang Trúc nhận nhầm người.
Vào ngày thứ hai sau khi kết hôn với Lộ Hành Giang, cô dậy từ sớm, định làm bữa sáng cho bố mẹ chồng, thể hiện chút lòng hiếu thảo.
Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, Lộ Hành Giang và em trai Lộ Hành Châu cũng vừa chạy bộ buổi sáng trở về, cả hai đều mặc đồ thể thao, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai người sóng vai dựa vào nhau thay giày, vừa nói vừa cười, nhìn từ xa, hai khuôn mặt giống nhau như đúc.
Vì chạy bộ nên Lộ Hành Châu không đeo kính, nhìn thoáng qua, Tang Trúc không thể nhận ra ai là ai, nhưng cô nhớ Lộ Hành Châu là người ít cười, nên bước tới, đưa tờ khăn giấy trong tay cho người đàn ông đang mỉm cười.
Khuôn mặt người đàn ông góc cạnh rõ ràng, lông mày rậm, phần xương mày cao tạo nên đôi lông mày vô cùng thu hút. Anh có đôi mắt hai mí sâu, khóe mắt sắc bén, đuôi mắt xếch lên, sống mũi cao thẳng, những giọt mồ hôi theo lông mày chảy xuống mí mắt mỏng manh, anh khẽ chớp mắt, giọt mồ hôi theo đó lăn xuống, rơi thẳng xuống cằm sắc nét.
Anh đưa tay lên, dùng ngón tay cái lau giọt nước, động tác ngẩng đầu khiến cả khuôn mặt toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ.
Anh dừng động tác trên tay, nhìn về phía Tang Trúc, ánh mắt mang theo vài phần khó hiểu.
Thấy anh không nhận khăn giấy, Tang Trúc định tiến lên giúp anh lau mồ hôi, thì thấy người đàn ông lấy từ trong túi ra một chiếc kính, sau khi ung dung đeo lên, anh gọi cô: "Chị dâu."
Sau đó, anh bước qua cô, đi vào trong.
Trước khi kết hôn, Lộ Hành Giang đã nói với Tang Trúc rằng em trai sinh đôi của anh rất giống anh, đến nỗi đôi khi bố mẹ anh cũng khó lòng phân biệt được, anh còn nói đùa rằng cô đừng nhận nhầm người.
Tang Trúc không tin, nói anh em sinh đôi dù có giống nhau đến đâu cũng có điểm khác biệt, nói rằng cô tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Tuy nhiên, sau khi gặp Lộ Hành Châu, cô mới phát hiện, cô chỉ có thể dựa vào chiếc kính để phán đoán anh là ai.
May mắn là không lâu sau khi kết hôn, cô và Lộ Hành Giang đã chuyển ra ngoài, sống trong căn nhà nhỏ của riêng mình, vì mọi người đều bận rộn với công việc và cuộc sống, ít có thời gian gặp gỡ, nên hai anh em nhà họ Lộ đã sắp xếp bữa tiệc tối gia đình vào cuối tuần, trước đây họ sẽ về nhà ăn cơm cùng bố mẹ, nhưng gần đây bố mẹ Lộ đi du lịch nước ngoài, nên họ chuyển bữa cơm gia đình sang nhà của nhau.
Không quá trang trọng, nhưng yêu cầu mọi người đều phải có mặt, coi như là sự tôn trọng, cũng coi như một loại nghi thức.
Ngoại trừ khoảng thời gian Lộ Hành Giang đi công tác và tuần cô bay sang Paris chụp ảnh, tính ra thì bữa tiệc gia đình của hai anh em nhà họ Lộ đã bị gián đoạn cả tháng nay, tối nay cô lại vì Kaiser mời cơm mà không thể tham gia, trong lòng cảm thấy rất có lỗi.
Vợ chồng Lộ Hành Châu cũng không tỏ ra khó chịu, em dâu Lâm Tiểu Uyển còn đứng dậy ôm cô nói: "Không sao đâu chị, chị về vừa lúc lắm, anh Châu làm món salad rau củ mà chị thích ăn đấy, anh ấy nói chị đang dự tiệc chắc chắn là ăn không ngon."
Tang Trúc mỉm cười nói: "Ừm, chị ăn qua loa một chút, không ăn được nhiều."
Tang Trúc là người mẫu, chế độ ăn uống hằng ngày đều được kiểm soát rất nghiêm ngặt, cô không ăn tinh bột, không uống nước ngọt, càng không thể ăn quá nhiều món ngon, vì vậy, mỗi bữa tiệc của công ty đối với cô mà nói, đều là một cực hình chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Cô còn chưa kịp rửa tay, đã cầm nĩa ăn vài miếng salad rau củ, lúc vào toilet rửa tay, tiện thể tắm rửa thay quần áo, sau đó mới ra ngoài ngồi vào bàn ăn, trò chuyện với Lâm Tiểu Uyển.
Hai anh em nhà họ Lộ đang dọn dẹp bát đĩa trong bếp, hai người cao bằng nhau, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen giống hệt nhau, đều có bờ vai rộng, eo thon, chân dài, ngay cả kiểu tóc sau gáy cũng giống nhau, chỉ nhìn bóng lưng thì không thể phân biệt được ai là ai.
Tang Trúc buồn ngủ đến mức hai mí mắt sắp dính vào nhau, cô chống cằm lên bàn, nhìn về phía nhà bếp, mí mắt khẽ khép hờ.
"Trông chị có vẻ mệt, hay là chị đi nghỉ ngơi trước đi?" Lâm Tiểu Uyển hỏi.
Tang Trúc hơi ngại ngùng, đã không tham gia bữa tiệc gia đình rồi, lại còn không trò chuyện sau bữa ăn, cô xoa xoa mặt, muốn cố gắng thêm một lúc nữa, có lẽ Lộ Hành Giang nghe thấy tiếng động, nhìn thấy cô buồn ngủ không chịu nổi, lau tay rồi đi tới, khẽ hỏi: "Buồn ngủ à?"
Tang Trúc gật đầu: "Hôm nay em đứng tám tiếng đồng hồ."
Lộ Hành Giang cúi người bế cô lên, nói với em trai: "Hay là để ngày mai ăn xong chúng ta nói chuyện tiếp, hôm nay anh đưa chị dâu em đi ngủ trước, cô ấy mệt lắm rồi."
"Vâng." Lộ Hành Châu cũng đi ra khỏi bếp, ngón tay anh dính nước, đang chậm rãi lấy khăn giấy lau, rõ ràng là đôi mắt giống hệt Lộ Hành Giang, nhưng lại bị lớp kính ngăn cách tạo nên cảm giác xa cách, khí chất quanh người cũng lạnh lùng hơn.
Tang Trúc chợt cảm thấy, hai người này rõ ràng rất dễ phân biệt, tại sao cô lại nhận nhầm, có lẽ là do quá mệt mỏi.
Lúc được Lộ Hành Giang bế lên giường, cô đã không thể mở nổi mắt, anh ấy đóng cửa lại, lấy máy massage ra xoa bóp từ bắp chân đến lòng bàn chân cho cô, cô thoải mái đến mức rên rỉ, hai chân bị anh xoa nắn, rất nhanh đã ướt át.
Lộ Hành Giang nhìn thấy vết nước trên quần lót của cô, cúi người xuống giường, dùng ngón tay miết nhẹ vào giữa quần lót, hỏi: "Em có muốn không?"
Vào ngày thứ hai sau khi kết hôn với Lộ Hành Giang, cô dậy từ sớm, định làm bữa sáng cho bố mẹ chồng, thể hiện chút lòng hiếu thảo.
Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, Lộ Hành Giang và em trai Lộ Hành Châu cũng vừa chạy bộ buổi sáng trở về, cả hai đều mặc đồ thể thao, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai người sóng vai dựa vào nhau thay giày, vừa nói vừa cười, nhìn từ xa, hai khuôn mặt giống nhau như đúc.
Vì chạy bộ nên Lộ Hành Châu không đeo kính, nhìn thoáng qua, Tang Trúc không thể nhận ra ai là ai, nhưng cô nhớ Lộ Hành Châu là người ít cười, nên bước tới, đưa tờ khăn giấy trong tay cho người đàn ông đang mỉm cười.
Khuôn mặt người đàn ông góc cạnh rõ ràng, lông mày rậm, phần xương mày cao tạo nên đôi lông mày vô cùng thu hút. Anh có đôi mắt hai mí sâu, khóe mắt sắc bén, đuôi mắt xếch lên, sống mũi cao thẳng, những giọt mồ hôi theo lông mày chảy xuống mí mắt mỏng manh, anh khẽ chớp mắt, giọt mồ hôi theo đó lăn xuống, rơi thẳng xuống cằm sắc nét.
Anh đưa tay lên, dùng ngón tay cái lau giọt nước, động tác ngẩng đầu khiến cả khuôn mặt toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ.
Anh dừng động tác trên tay, nhìn về phía Tang Trúc, ánh mắt mang theo vài phần khó hiểu.
Thấy anh không nhận khăn giấy, Tang Trúc định tiến lên giúp anh lau mồ hôi, thì thấy người đàn ông lấy từ trong túi ra một chiếc kính, sau khi ung dung đeo lên, anh gọi cô: "Chị dâu."
Sau đó, anh bước qua cô, đi vào trong.
Trước khi kết hôn, Lộ Hành Giang đã nói với Tang Trúc rằng em trai sinh đôi của anh rất giống anh, đến nỗi đôi khi bố mẹ anh cũng khó lòng phân biệt được, anh còn nói đùa rằng cô đừng nhận nhầm người.
Tang Trúc không tin, nói anh em sinh đôi dù có giống nhau đến đâu cũng có điểm khác biệt, nói rằng cô tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Tuy nhiên, sau khi gặp Lộ Hành Châu, cô mới phát hiện, cô chỉ có thể dựa vào chiếc kính để phán đoán anh là ai.
May mắn là không lâu sau khi kết hôn, cô và Lộ Hành Giang đã chuyển ra ngoài, sống trong căn nhà nhỏ của riêng mình, vì mọi người đều bận rộn với công việc và cuộc sống, ít có thời gian gặp gỡ, nên hai anh em nhà họ Lộ đã sắp xếp bữa tiệc tối gia đình vào cuối tuần, trước đây họ sẽ về nhà ăn cơm cùng bố mẹ, nhưng gần đây bố mẹ Lộ đi du lịch nước ngoài, nên họ chuyển bữa cơm gia đình sang nhà của nhau.
Không quá trang trọng, nhưng yêu cầu mọi người đều phải có mặt, coi như là sự tôn trọng, cũng coi như một loại nghi thức.
Ngoại trừ khoảng thời gian Lộ Hành Giang đi công tác và tuần cô bay sang Paris chụp ảnh, tính ra thì bữa tiệc gia đình của hai anh em nhà họ Lộ đã bị gián đoạn cả tháng nay, tối nay cô lại vì Kaiser mời cơm mà không thể tham gia, trong lòng cảm thấy rất có lỗi.
Vợ chồng Lộ Hành Châu cũng không tỏ ra khó chịu, em dâu Lâm Tiểu Uyển còn đứng dậy ôm cô nói: "Không sao đâu chị, chị về vừa lúc lắm, anh Châu làm món salad rau củ mà chị thích ăn đấy, anh ấy nói chị đang dự tiệc chắc chắn là ăn không ngon."
Tang Trúc mỉm cười nói: "Ừm, chị ăn qua loa một chút, không ăn được nhiều."
Tang Trúc là người mẫu, chế độ ăn uống hằng ngày đều được kiểm soát rất nghiêm ngặt, cô không ăn tinh bột, không uống nước ngọt, càng không thể ăn quá nhiều món ngon, vì vậy, mỗi bữa tiệc của công ty đối với cô mà nói, đều là một cực hình chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Cô còn chưa kịp rửa tay, đã cầm nĩa ăn vài miếng salad rau củ, lúc vào toilet rửa tay, tiện thể tắm rửa thay quần áo, sau đó mới ra ngoài ngồi vào bàn ăn, trò chuyện với Lâm Tiểu Uyển.
Hai anh em nhà họ Lộ đang dọn dẹp bát đĩa trong bếp, hai người cao bằng nhau, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen giống hệt nhau, đều có bờ vai rộng, eo thon, chân dài, ngay cả kiểu tóc sau gáy cũng giống nhau, chỉ nhìn bóng lưng thì không thể phân biệt được ai là ai.
Tang Trúc buồn ngủ đến mức hai mí mắt sắp dính vào nhau, cô chống cằm lên bàn, nhìn về phía nhà bếp, mí mắt khẽ khép hờ.
"Trông chị có vẻ mệt, hay là chị đi nghỉ ngơi trước đi?" Lâm Tiểu Uyển hỏi.
Tang Trúc hơi ngại ngùng, đã không tham gia bữa tiệc gia đình rồi, lại còn không trò chuyện sau bữa ăn, cô xoa xoa mặt, muốn cố gắng thêm một lúc nữa, có lẽ Lộ Hành Giang nghe thấy tiếng động, nhìn thấy cô buồn ngủ không chịu nổi, lau tay rồi đi tới, khẽ hỏi: "Buồn ngủ à?"
Tang Trúc gật đầu: "Hôm nay em đứng tám tiếng đồng hồ."
Lộ Hành Giang cúi người bế cô lên, nói với em trai: "Hay là để ngày mai ăn xong chúng ta nói chuyện tiếp, hôm nay anh đưa chị dâu em đi ngủ trước, cô ấy mệt lắm rồi."
"Vâng." Lộ Hành Châu cũng đi ra khỏi bếp, ngón tay anh dính nước, đang chậm rãi lấy khăn giấy lau, rõ ràng là đôi mắt giống hệt Lộ Hành Giang, nhưng lại bị lớp kính ngăn cách tạo nên cảm giác xa cách, khí chất quanh người cũng lạnh lùng hơn.
Tang Trúc chợt cảm thấy, hai người này rõ ràng rất dễ phân biệt, tại sao cô lại nhận nhầm, có lẽ là do quá mệt mỏi.
Lúc được Lộ Hành Giang bế lên giường, cô đã không thể mở nổi mắt, anh ấy đóng cửa lại, lấy máy massage ra xoa bóp từ bắp chân đến lòng bàn chân cho cô, cô thoải mái đến mức rên rỉ, hai chân bị anh xoa nắn, rất nhanh đã ướt át.
Lộ Hành Giang nhìn thấy vết nước trên quần lót của cô, cúi người xuống giường, dùng ngón tay miết nhẹ vào giữa quần lót, hỏi: "Em có muốn không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro