Dọn Sạch Cả Nhà, Ta Xuống Nông Thôn Được Chồng Xưởng Trưởng Bạo Sủng
Chương 33
Nguyệt Dạ Hồng Liên
2024-10-09 23:00:57
"Chuyện này có gì đâu, tôi còn nghe nói ở Tây Nam, Hương Cát lão nhị gia con dâu không sinh ra con trai."
“Đúng đúng, tôi cũng nghe nói, sau đó người kia kia chui vào ổ chăn của đại bá ca, sau đó mang thai con trai, lần này tốt rồi, rốt cuộc là ai sinh không ra con trai còn có cái gì không rõ ràng, ha ha.”
"Ai ai, còn có mẹ kế lão Tống kia, chậc chậc, ngày hôm qua lại đánh rau hẹ hoa, đứa nhỏ kia trên người không có một chỗ tốt tốt."
Làm mẹ kế sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ?
"Này này có cái gì, còn không phải là đem con của mình làm bảo bối, ghét bỏ rau hẹ chướng mắt sao?"
Khương Mạn Mạn ánh mắt sáng lấp lánh nghe các thím trên xe bò nói bát quái, ăn dưa rất vui.
Còn lấy ra một nắm hạt dưa đưa cho Đường Tiểu Mẫn.
Nụ cười của Đường Tiểu Mẫn không được tự nhiên lắm, nhận lấy hạt dưa của cô cắn nghe các bà cụ nói tiếp.
Chu Dã nghiêng đầu liền thấy cô cắn hạt dưa ăn dưa.
Đưa tay qua, Khương Mạn Mạn không hề nghĩ ngợi trực tiếp cầm một nắm hạt dưa, sau đó mới kịp phản ứng, tay này không phải tay Đường Tiểu Mẫn.
Nhìn chủ nhân của bàn tay một cái, trừng hắn một cái.
Ăn hạt dưa của mình, hắn lấy đâu ra mặt mũi?
Chu Dã há to miệng không tiếng động vui vẻ, quả nhiên lúc cô gái này ăn dưa thất thần, mình đưa tay cô cho mình một nắm hạt dưa.
Vui vẻ phát tài cho hắn.
Lập tức cũng cắn hạt dưa nghe các thím trên xe bò nói tám chuyện.
Đến thôn bọn họ bao lớn bao nhỏ trở về, thời gian còn sớm.
Khương Mạn Mạn đem nồi nhà cô huyển ra đặt ở lên, kín kẽ, mấy cái nồi này khớp quá vậy?
Sau đó còn lấy ra cả xẻng, bát đũa, gạo, muối, dầu, chiếu và hai cái ghế đẩu nhỏ.
"Cô Khương, cô mua những thứ này ở đâu vậy? Sao trông như đã dùng rồi vậy?"
Khương Mạn Mạn cười.
"Tôi nghĩ rằng chúng ta xuống nông thôn sẽ cần dùng tiền nhiều nên tôi đã mua một số đồ rẻ tiền ở chợ đen."
"Chợ đen!"
Đường Tiểu Mẫn vội che miệng, mở to mắt ngạc nhiên, những thứ này bọn họ dùng chung, không thể để người khác biết được.
"Cô thật là liều lĩnh, những thứ này bao nhiêu tiền?"
"Một tệ."
"Rẻ thế sao? Vậy, ở đó còn có đồ rẻ không?"
Khương Mạn Mạn liếc nhìn cô ấy
"Vừa rồi cô còn nói nguy hiểm, đừng nghĩ nữa, chỗ đó thực sự nguy hiểm, sau này tôi sẽ không đến nữa, cô cũng đừng có ý định đó."
Đường Tiểu Mẫn gật đầu vẻ tiếc nuối.
"Được rồi, cô vẫn là người biết cách chi tiêu, ôi! Cô cũng mua ổ khóa sao?"
Dù sao cũng là đồ lấy từ nhà họ Khươnh, dùng được thì dùng.
Mặc dù hàng rào có khóa cũng chỉ để đẹp mắt, nếu người ta thực sự muốn vào thì chỉ cần nhấc chân lên là được.
Xem ra phải xây một bức tường đất cho cái sân này mới an toàn hơn.
“Đúng đúng, tôi cũng nghe nói, sau đó người kia kia chui vào ổ chăn của đại bá ca, sau đó mang thai con trai, lần này tốt rồi, rốt cuộc là ai sinh không ra con trai còn có cái gì không rõ ràng, ha ha.”
"Ai ai, còn có mẹ kế lão Tống kia, chậc chậc, ngày hôm qua lại đánh rau hẹ hoa, đứa nhỏ kia trên người không có một chỗ tốt tốt."
Làm mẹ kế sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ?
"Này này có cái gì, còn không phải là đem con của mình làm bảo bối, ghét bỏ rau hẹ chướng mắt sao?"
Khương Mạn Mạn ánh mắt sáng lấp lánh nghe các thím trên xe bò nói bát quái, ăn dưa rất vui.
Còn lấy ra một nắm hạt dưa đưa cho Đường Tiểu Mẫn.
Nụ cười của Đường Tiểu Mẫn không được tự nhiên lắm, nhận lấy hạt dưa của cô cắn nghe các bà cụ nói tiếp.
Chu Dã nghiêng đầu liền thấy cô cắn hạt dưa ăn dưa.
Đưa tay qua, Khương Mạn Mạn không hề nghĩ ngợi trực tiếp cầm một nắm hạt dưa, sau đó mới kịp phản ứng, tay này không phải tay Đường Tiểu Mẫn.
Nhìn chủ nhân của bàn tay một cái, trừng hắn một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn hạt dưa của mình, hắn lấy đâu ra mặt mũi?
Chu Dã há to miệng không tiếng động vui vẻ, quả nhiên lúc cô gái này ăn dưa thất thần, mình đưa tay cô cho mình một nắm hạt dưa.
Vui vẻ phát tài cho hắn.
Lập tức cũng cắn hạt dưa nghe các thím trên xe bò nói tám chuyện.
Đến thôn bọn họ bao lớn bao nhỏ trở về, thời gian còn sớm.
Khương Mạn Mạn đem nồi nhà cô huyển ra đặt ở lên, kín kẽ, mấy cái nồi này khớp quá vậy?
Sau đó còn lấy ra cả xẻng, bát đũa, gạo, muối, dầu, chiếu và hai cái ghế đẩu nhỏ.
"Cô Khương, cô mua những thứ này ở đâu vậy? Sao trông như đã dùng rồi vậy?"
Khương Mạn Mạn cười.
"Tôi nghĩ rằng chúng ta xuống nông thôn sẽ cần dùng tiền nhiều nên tôi đã mua một số đồ rẻ tiền ở chợ đen."
"Chợ đen!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Tiểu Mẫn vội che miệng, mở to mắt ngạc nhiên, những thứ này bọn họ dùng chung, không thể để người khác biết được.
"Cô thật là liều lĩnh, những thứ này bao nhiêu tiền?"
"Một tệ."
"Rẻ thế sao? Vậy, ở đó còn có đồ rẻ không?"
Khương Mạn Mạn liếc nhìn cô ấy
"Vừa rồi cô còn nói nguy hiểm, đừng nghĩ nữa, chỗ đó thực sự nguy hiểm, sau này tôi sẽ không đến nữa, cô cũng đừng có ý định đó."
Đường Tiểu Mẫn gật đầu vẻ tiếc nuối.
"Được rồi, cô vẫn là người biết cách chi tiêu, ôi! Cô cũng mua ổ khóa sao?"
Dù sao cũng là đồ lấy từ nhà họ Khươnh, dùng được thì dùng.
Mặc dù hàng rào có khóa cũng chỉ để đẹp mắt, nếu người ta thực sự muốn vào thì chỉ cần nhấc chân lên là được.
Xem ra phải xây một bức tường đất cho cái sân này mới an toàn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro