Dọn Sạch Kho Lúa Để Trốn Hôn, Tiểu Thư Được Cưng Chiều Khắp Kinh Thành
.
Mân Côi Tinh Uẩn
2024-08-18 01:11:54
Trong xe còn có vài cái bánh bao nguội, cơm thì hết rồi, ngươi tạm ăn bánh bao đi." Tiểu Thiền vui mừng không thôi, "Cảm ơn quý nhân." Ngu Uyển nhẹ nhàng lắc đầu, "Ngươi không cần gọi ta là quý nhân, sau này cứ gọi ta là Uyển Uyển tỷ." "Dạ!" Cô bé cầm xương gà gặm ngay, dù chỉ còn chút ít thịt, nhưng cô bé ăn như đang thưởng thức sơn hào hải vị, thậm chí nhai luôn cả xương nuốt vào bụng.
Ngu Uyển từ trong xe ngựa lấy mấy cái bánh bao đưa cho cô bé, không quên nhắc nhở: "Từ từ ăn đi, coi chừng bị xương cốt làm nghẹn." Tiểu Thiền đỏ bừng mặt, thẹn thùng cười, sau đó quay lưng lại tiếp tục ăn.
Ngu Uyển biết cô bé thẹn thùng nên cũng không để ý thêm, tránh làm cô bé ngại ngùng hơn.
Cô quay sang Vân Khinh, thấy anh đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, vừa trong trẻo vừa khiến người ta khó đoán.
"Sao vậy?" Ngu Uyển hỏi, cô không phải là người thích đoán ý nghĩ của người khác, có gì muốn biết thì cô sẽ hỏi thẳng.
Vân Khinh thu hồi ánh mắt, "Ngươi đối với ai cũng tốt như vậy." "Hả?" Ngu Uyển nghe câu nói không đầu không đuôi của anh, cảm thấy khó hiểu.
"Không có gì, những đồng tiền này đều cho ngươi giữ, cần dùng vào việc gì thì tự ngươi sắp xếp." Vân Khinh nói rồi đưa cho Ngu Uyển vài đồng bạc.
Những ngày qua, Ngu Uyển cũng đã hiểu thêm một chút về thời đại này.
Những đồng bạc của Vân Khinh là một số tiền lớn, cô nhận ra mình đã cứu một công tử hào phóng.
Ngu Uyển cười nhận lấy, "Vân Khinh lo chúng ta thiếu lương thực sao?" Vân Khinh không đáp lời.
Ngu Uyển tiếp tục: "Ngươi yên tâm đi, ta dù hào phóng thế nào cũng không đem hết mọi thứ ra chia sẻ cho người khác.
Chúng ta sẽ không bị đói đâu." Vân Khinh nói: "Những thứ đó đều là của ngươi, ngươi muốn xử lý thế nào cũng được." "Ừ, ta biết ngươi sẽ không can thiệp vào quyết định của ta." Đó cũng là lý do cô rất thích Vân Khinh, anh không bao giờ can thiệp vào quyết định của cô, chỉ biết phối hợp.
"Nhưng ngươi vẫn nên giữ lấy số bạc này!" Ngu Uyển nói, đưa bạc lại cho Vân Khinh, sau đó anh lên xe ngựa.
Ngu Uyển cầm mấy đồng bạc, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Vân Khinh rời đi, không khỏi mỉm cười, xem ra Vân Khinh rất có tiềm năng trở thành một người đầy quyền lực! Chỉ là anh lại quá ôn nhu và đáng yêu.
Kinh thành.
Bà chủ của phủ Hầu, bà Tần, đang xem xét sổ sách của tháng vừa qua.
Do phủ Hầu đã chi ra một số tiền lớn để thêm vào của hồi môn cho Tô Uyển, cùng với việc Tô Uyển đã lấy hết lúa gạo trong kho của trang trại lớn nhất của phủ, tháng này phủ Hầu gặp rất nhiều khó khăn.
Không chỉ phải đối mặt với những tin đồn khắp kinh thành, mà còn phải giảm bớt một số chi phí hàng ngày.
Dù cho của hồi môn Tô Uyển mang đi không nhiều và cô cũng không mang theo tiền bạc, nhưng những vải vóc đẹp đẽ và gốm sứ tinh xảo kia cũng là một khoản chi phí không nhỏ.
Điều làm người ta đau đầu nhất là Tô Uyển đã mang đi toàn bộ số gạo thu hoạch được trong năm nay của phủ.
Vốn dĩ năm nay thời tiết không tốt, khắp nơi đều mất mùa, gần đây giá gạo ở kinh thành ngày một tăng cao.
Ngu Uyển từ trong xe ngựa lấy mấy cái bánh bao đưa cho cô bé, không quên nhắc nhở: "Từ từ ăn đi, coi chừng bị xương cốt làm nghẹn." Tiểu Thiền đỏ bừng mặt, thẹn thùng cười, sau đó quay lưng lại tiếp tục ăn.
Ngu Uyển biết cô bé thẹn thùng nên cũng không để ý thêm, tránh làm cô bé ngại ngùng hơn.
Cô quay sang Vân Khinh, thấy anh đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, vừa trong trẻo vừa khiến người ta khó đoán.
"Sao vậy?" Ngu Uyển hỏi, cô không phải là người thích đoán ý nghĩ của người khác, có gì muốn biết thì cô sẽ hỏi thẳng.
Vân Khinh thu hồi ánh mắt, "Ngươi đối với ai cũng tốt như vậy." "Hả?" Ngu Uyển nghe câu nói không đầu không đuôi của anh, cảm thấy khó hiểu.
"Không có gì, những đồng tiền này đều cho ngươi giữ, cần dùng vào việc gì thì tự ngươi sắp xếp." Vân Khinh nói rồi đưa cho Ngu Uyển vài đồng bạc.
Những ngày qua, Ngu Uyển cũng đã hiểu thêm một chút về thời đại này.
Những đồng bạc của Vân Khinh là một số tiền lớn, cô nhận ra mình đã cứu một công tử hào phóng.
Ngu Uyển cười nhận lấy, "Vân Khinh lo chúng ta thiếu lương thực sao?" Vân Khinh không đáp lời.
Ngu Uyển tiếp tục: "Ngươi yên tâm đi, ta dù hào phóng thế nào cũng không đem hết mọi thứ ra chia sẻ cho người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chúng ta sẽ không bị đói đâu." Vân Khinh nói: "Những thứ đó đều là của ngươi, ngươi muốn xử lý thế nào cũng được." "Ừ, ta biết ngươi sẽ không can thiệp vào quyết định của ta." Đó cũng là lý do cô rất thích Vân Khinh, anh không bao giờ can thiệp vào quyết định của cô, chỉ biết phối hợp.
"Nhưng ngươi vẫn nên giữ lấy số bạc này!" Ngu Uyển nói, đưa bạc lại cho Vân Khinh, sau đó anh lên xe ngựa.
Ngu Uyển cầm mấy đồng bạc, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Vân Khinh rời đi, không khỏi mỉm cười, xem ra Vân Khinh rất có tiềm năng trở thành một người đầy quyền lực! Chỉ là anh lại quá ôn nhu và đáng yêu.
Kinh thành.
Bà chủ của phủ Hầu, bà Tần, đang xem xét sổ sách của tháng vừa qua.
Do phủ Hầu đã chi ra một số tiền lớn để thêm vào của hồi môn cho Tô Uyển, cùng với việc Tô Uyển đã lấy hết lúa gạo trong kho của trang trại lớn nhất của phủ, tháng này phủ Hầu gặp rất nhiều khó khăn.
Không chỉ phải đối mặt với những tin đồn khắp kinh thành, mà còn phải giảm bớt một số chi phí hàng ngày.
Dù cho của hồi môn Tô Uyển mang đi không nhiều và cô cũng không mang theo tiền bạc, nhưng những vải vóc đẹp đẽ và gốm sứ tinh xảo kia cũng là một khoản chi phí không nhỏ.
Điều làm người ta đau đầu nhất là Tô Uyển đã mang đi toàn bộ số gạo thu hoạch được trong năm nay của phủ.
Vốn dĩ năm nay thời tiết không tốt, khắp nơi đều mất mùa, gần đây giá gạo ở kinh thành ngày một tăng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro