Đông Cung Mị

Lần Đầu Tiên Là...

2024-10-03 08:12:36

Triệu Tích Vi không hề biết nhân duyên của mình đã bị định đoạt sẵn, nàng vẫn còn đang đứng ở cửa sân.

Một cánh cửa gỗ sơn son thếp vàng, trên cửa có thêu những vòng đồng xanh.

Các bức tường được bao phủ bởi dây leo, lá rụng ào ào, thỉnh thoảng có tiếng chim sẻ hót líu lo.

Đây chính là nhà mới của nàng...

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng vẫn khiến nàng bất ngờ.

Vừa rồi dạo qua hoa viên, thấy khóm hoa, non xanh nước biếc, cảnh giàu sang phú quý, ai ngờ lại tồn tại một viện tử hoang tàn như vậy?

"Kẹt kẹt" một tiếng, Tống ma ma dùng sức đẩy, cửa gỗ kia lung lay sắp đổ, một đám bụi mù mịt rơi tứ tung.

Tống ma ma hiển nhiên không chuẩn bị trước, bị sặc ho khan mấy tiếng, lấy khăn tay ra vẫy vẫy vài cái, gượng cười, bất đắc dĩ nói: "Viện này nhìn cũ một chút, chỉ vì đã lâu không có người ở mà thôi. Khi mùa xuân tới, cỏ dại sẽ được nhổ sạch, hoa khắp tường sẽ hồng tươi non nớt, bướm ong bay lượn, tiểu thư nhất định sẽ thích.."

"..." Triệu Tích Vi không nói gì.

Ánh mắt rơi vào cách đó không xa.

Lão phu nhân cũng không hoàn toàn chiếu lệ, ít nhất trong viện này thật sự có hai vườn rau.

Mấy luống bắp cải, mấy luống củ cải, còn có mấy luống cải muối xanh mướt, đều là rau không sợ lạnh.

Xem ra, nàng muốn ở lại phủ Thừa tướng, phải vượt qua khoảng thời gian điền viên trồng rau tưới hoa, tự cung tự cấp rồi.

Tống ma ma thấy nàng không có phản ứng gì lớn, trong lòng âm thầm gật đầu.

Tiểu thư mới tới này, hóa ra cũng dễ nói chuyện. Nếu đổi lại thành cô nương nhà khác, bị đối đãi như vậy, không khóc náo một phen thì cũng hất mặt.

Bà ta cười hướng ngoài cửa viện kêu: "Tất cả vào đi."

"Vâng." Mấy nha hoàn bà tử đi tới gần, vẻ không tình nguyện đều hiện đầy trên mặt mỗi người.

Tống ma ma nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, khiển trách: "Từ nay về sau, Tam tiểu thư chính là chủ tử chính thức của các ngươi. Mấy người các ngươi phải hầu hạ cho thật tốt, nhất định không được phạm một lỗi nhỏ nào. Nếu dám có suy nghĩ Tam tiểu thư là người mới đến, mà trộm gian dùng mánh lới, hoặc bàn lộng thị phi, thì sẽ bị đuổi ra khỏi phủ, vĩnh viễn không được phép quay trở lại nữa, có nghe rõ không?"

Mí mắt mấy người rủ xuống, càng thêm ủ rũ, nhàn nhạt đáp: "Vâng..."

Triệu Tích Vi nhíu mày một cái.

Người hầu trong phủ đều nâng cao giẫm thấp, Tống ma ma thấy vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, càng không đáng vì một tiểu thư mới tới mà đắc tội với mọi người, liền làm như không thấy phản ứng vừa rồi của bọn họ, sẵng giọng: "Còn thất thần cái gì, không mau tới làm lễ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Vâng..." Tiếng đáp lại thưa thớt, trong lúc do dự, có bốn người trong số họ đã chủ động tiến lên một bước.

"Nô tỳ Cẩm Tú, Trân Châu, Ngọc Lan, Ngân Bảo, bái kiến Tam tiểu thư."

Triệu Tích Vi nhẹ gật đầu.

Thấy phản ứng của nàng ôn hòa trầm tĩnh, mấy kẻ còn lại mới bắt đầu hướng đến, hành lễ vấn an: "Nô tỳ bái kiến Tam tiểu thư."

Trong đó có một người phụ nữ tuổi tác khá lớn, ăn mặc đơn giản vừa vặn, Triệu Tích Vi liền nhìn kỹ hơn.

Tống ma ma tinh ý nhận ra, liền chủ động giải thích: "Vị này chính là Liễu ma ma, do Tam phu nhân phái tới chăm sóc cho ngài. Tam phu nhân nói, Liễu ma ma trước kia ở nông thôn, rất giỏi làm ruộng nhổ cỏ, nhất định sẽ giữ gìn viện tử sạch sẽ ngăn nắp."

Tam phu nhân thật sự giúp đỡ rất nhiều.

Trong viện tử này đâu đâu cũng có dây leo và cỏ dại, nếu như không có lão ma ma đắc lực giúp đỡ, đêm nay nàng nhất định không thể ngủ ngon rồi.

Triệu Tích Vi lộ ra nụ cười có mấy phần cảm kích: "Làm khó Tam thẩm nương có lòng như vậy, sau này ta chắc chắn sẽ tự mình đến nhà nói lời cảm tạ."

Chờ Tống ma ma giao phó xong, Triệu Tích Vi xoay người, ý cười trên môi khép lại, thần sắc trở nên có chút lạnh lùng.

Vừa mới đến, nếu không lấy ra chút uy nghiêm, sợ là không thể sai khiến được ai.

Ánh mắt chậm rãi quét qua trên mặt mấy người, cho đến khi bọn họ đều cúi đầu áy náy, Triệu Tích Vi mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nàng dù sao cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, những người hầu này nhỏ tuổi nhất ước chừng mười bốn mười lăm, lớn tuổi nhất thì ít cũng phải ba mươi, nếu vừa tới đã bảo nàng khống chế lòng người, nàng thật sự có chút không biết.

May mắn thay, một số ít này không đặc biệt khó trị.

Nàng suy nghĩ một chút, liền quyết định nói thẳng.

"Lời khách sáo ta cũng sẽ không nói, Tống ma ma vừa rồi đã bàn giao rất rõ ràng, từ nay về sau, ta chính là chủ tử của các ngươi. Ta đối với các ngươi cũng không có yêu cầu gì lớn, chỉ cần cần cù chăm chỉ làm việc, làm người thành thật là được..." Dừng một chút, nàng chậm rãi nói, "Trái lại, nếu trộm gian dùng mánh lới, bàn lộng thị phi, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ."

"Vâng." Mấy câu vừa rồi cơ bản cũng có tác dụng, giọng điệu mấy người so với trước kia chỉnh tề hơn chút.

Đúng vậy, chủ tử dù có kém cỏi ra sao thì cũng là chủ tử, cũng là người nắm quyền sinh sát trong tay, nếu không hài lòng, đem bọn hắn bán ra ngoài cũng có thể.

Triệu Tích Vi nhàn nhạt gật đầu: "Tâm so với tâm, bị đưa tới đây chịu khổ, ta có thể hiểu được trong lòng ngươi có oán hận, nhưng là —— "

Khóe môi nàng lại nở nụ cười, thần sắc bình tĩnh thoải mái: "Nhân sinh do con người tạo ra, không ai bỗng dưng sinh ra được ăn ngon mặc đẹp, cũng không ai đến lúc chết đi còn chịu khổ. Sau này muốn sống cuộc sống như thế nào, phụ thuộc hoàn toàn vào bản thân chúng ta." Nàng nhìn qua đám người, nhàn nhạt hỏi: "Không biết các ngươi có lòng tin này không?"

Đám người ai nấy đều nhìn nha, không dám trả lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vốn hạ quyết định ăn no chờ chết, vậy mà chủ tử mới hiện tại lại chủ động nói rõ...

Sau một hồi do dự, Triệu Tích Vi liền vừa cười vừa nói: "Nếu không có lòng tin, cũng có thể nói thẳng cho ta biết, ta sẽ đem các ngươi trở về."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Cứ bị đuổi về thế này, có kết quả gì tốt chờ đợi bọn họ đây?

Dăm ba câu đã khiến mọi người tỉnh táo lại.

Chuyện xui xẻo này, làm cũng được mà không làm cũng chẳng xong!

Vì vậy, mấy người gật đầu nói: "Nô tỳ nguyện ý hầu hạ tiểu thư thật tốt."

Triệu Tích Vi gật đầu, ánh mắt bình tĩnh quét qua trên mặt mọi người: "Đã quyết định như vậy thì không cần nghĩ nữa. Dù khó khăn hay mệt nhọc, cuộc sống này tốt xấu gì cũng là của chúng ta, chỉ cần các ngươi chăm chỉ nỗ lực, chủ tử ta đây cũng sẽ không để các ngươi chịu thiệt thòi."

Giọng điệu trả lời của đám người đã có lực hơn so với trước kia: "Nô tỳ hết thảy đều nghe tiểu thư."

Triệu Tích Vi triệt để yên lòng.

Lòng trung thành chỉ đến khi bọ họ có niềm tin vào nàng.

Nhưng đối với nàng bây giờ mà nói, nô tỳ thông minh hay tài giỏi không quan trọng, quan trọng nhất chính là lòng trung thành.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói của nàng, sau khi những người giúp việc đi xuống, đã làm việc rất chăm chỉ.

Đến giờ ăn tối, khu vườn hoang vắng và đổ nát đã được dọn dẹp từ trong ra ngoài.

Những dây leo chết khô và cỏ dại bên tường đều đã được nhổ bỏ, rêu mốc khó coi trên bậc thang cũng biến mất, vườn rau tràn đầy sức sống xanh tươi khiến lòng người thư thái.

Triệu Tích Vi ngồi xuống bên bàn trang điểm, Ngân Bảo tới chải tóc cho nàng.

Thấy trên lỗ tai Triệu Tích Vi không có vật gì, liền lấy một chiếc khuyên tai màu trắng bạc, vừa cười vừa khoa tay múa chân nói: "Da tiểu thư trắng, phối thêm hạt ngọc này sẽ rất đẹp mắt, sáng mai nô tỳ sẽ búi tóc phù dung cho ngài, cam đoan ngài sẽ thích."

Triệu Tích Vi ngắm mình trong gương đồng, cười nói: "Nghĩ không ra ngươi tuổi nhỏ như vậy, lại có thể khéo tay đến thế."

Ngân Bảo lộ vẻ kiêu ngạo: "Đó là đương nhiên, tay nghề của nô tỳ là do tỷ tỷ lúc chưa tiến cung dạy cho!"

Triệu Tích Vi kinh ngạc: "Tỷ tỷ ngươi tiến cung?"

"Tiểu thư có chỗ không biết, Tứ cô nãi nãi của phủ chúng ta tiến cung làm Thục phi nương nương. Mà tỷ tỷ nô tỳ trước kia là đại nha hoàn của Thục phi nương nương, sau khi Thục phi nương nương vào cung, tỷ ấy cũng đi theo vào cung hầu hạ."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Cung Mị

Số ký tự: 0