Ngang Ngược
2024-10-03 08:12:36
Triệu Thừa Vũ cũng nghĩ đến điểm này.
Nàng ta không chút hoảng hốt, nói:"Tống ma ma cũng đừng khuyên nữa, Đại phu nhân không thể nào đi xin lỗi một thứ nữ được, nhưng không xin lỗi tướng gia liền sẽ tức giận, sẽ lại cãi cọ không ai nhường ai, còn không bằng..."
Triệu Tích Vi lạnh lùng liếc nàng ta một cái.
Chẳng biết tại sao, Triệu Thừa Vũ đột nhiên cảm thấy như đang đối mặt với áp lực lớn của kẻ thù, nàng ta kéo tay Triệu Thừa Yến, nói: "Yến tỷ, tỷ cảm thấy thế nào?"
Tống ma ma liền nhìn về phía Triệu Thừa Yến bằng ánh mắt cầu cứu.
Triệu Thừa Yến khổ sở xoắn khăn tay, lo lắng trầm mặc.
Nói một cách lý trí, nàng ta biết rõ cân nhắc thiệt hơn, hậu quả của cảnh Từ thị náo loạn hôm nay, chắc chắn sẽ khiến phụ thân từ đây càng thêm lạnh nhạt với bà ấy.
Thế nhưng trên phương diện tình cảm, nàng ta cũng đồng ý với Triệu Thừa Vũ.
Muốn mẫu thân xin lỗi dã nha đầu kia? Chẳng khác nào bảo từ này mẫu nữ hai người phải cúi đầu trước Triệu Tích Vi?
Không, tuyệt đối không thể!
Nàng ta mới là đích tiểu thư đường đường chính chính của Triệu phủ, tuyệt đối không thể để người khác đoạt vinh quang của mình!
Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nàng ta không thể vì chuyện nhỏ này mà từ bỏ quyền lợi mà nàng ta đáng được hưởng!
Triệu Thừa Yến nghĩ tới đây, ánh mắt bỗng nhiên trở nên kiên định, đoan trang mà nói: "Tống ma ma, ta đi gặp mẫu thân trước."
"Ai!" Tống ma ma bất đắc dĩ.
Triệu Tích Vi đứng dưới hiên, một cơn gió bắc thổi qua sảnh, làm rung chuyển một vài bông hoa màu bạc trong sân, đèn lồng màu đỏ cam nhẹ nhàng đung đưa theo gió, tạo ra một vầng hào quang nhàn nhạt trên khuôn mặt nàng.
Nàng chợt hiểu tại sao cha nàng lại tức giận như vậy, với tính cách luôn hỗn láo hung hãn của Từ thị, chuyện hôm nay chẳng qua chỉ là một mồi dẫn mà thôi.
Mà Triệu Thừa Yến, chỉ vì muốn tranh sủng ái với nàng mà có thể đẩy mẫu thân ra chịu sóng gió, cũng có thể thấy được, nàng ta không chỉ có tâm cơ, còn cực kỳ ích kỷ.
Hiện tại trong triều đang là thời buổi rối loạn, nếu như sự tình nháo đến triều đình, phụ thân tất nhiên sẽ bị người ta vạch tội.
Triệu Thừa Yến có thể yên tâm thoải mái khoanh tay đứng nhìn, nhưng nàng không làm được.
Suy nghĩ một chút, Triệu Tích Vi liền gọi Tống ma ma: "Hãy đi đóng tất cả các cổng góc trong hoa viên trước, đêm nay không ai được phép ra ngoài."
"Vâng." Tống ma ma trong lòng run lên, vừa nghe đã hiểu đóng cửa cũng chính là bịt miệng mấy kẻ lắm chuyện.
Triệu Tích Vi lại chuyển hướng đến đám đầy tớ trong sân, lạnh giọng ra lệnh: "Chuyện hôm nay, không cho phép lan truyền tin đồn thất thiệt ra ngoài, nếu như kẻ nào làm trái, bản tiểu thư nhất định lột da các ngươi trước, sau đó báo thừa tướng đuổi các ngươi đi! Các ngươi rõ cả chưa?"
Đám người toàn thân run lên, đồng thanh đáp: "Vâng."
Tràng cảnh của Đinh ma ma vừa rồi, bọn hắn ở bên ngoài đều thấy rõ ràng, một ma ma quản sự ngày thường uy phong đến thế, vậy mà tóc tai bù xù bị bắt ném ra ngoài.
Lại nhìn dáng vẻ đứng ngược gió của Triệu Tích Vi, không tự chủ liền rụt cổ một cái.
Vị tiểu thư này không phải hạng người dễ trêu chọc, nàng nói được sẽ làm được, hơn nữa tướng gia vì nàng mà ngay cả mặt mũi của Đại phu nhân cũng không giữ lại, bản thân chẳng qua chỉ là một đầy tớ già nho nhỏ, sao dám không nghe theo nàng?
Sắc mặt Tống ma ma hòa hoãn một chút, mặc dù Đại phu nhân lần lượt dặn dò bà ta không được xem trọng thứ tiểu thư này, nhưng lúc này bà ta không khỏi có chút kính nể.
Từ thị lại náo loạn muốn hòa ly, lại muốn về nhà ngoại, cái này nếu truyền đến chỗ Triệu lão phu nhân, lão nhân gia nhất định sẽ bênh vực con trai mình.
Mà đại công chúa từ trước đến nay sủng ái nữ nhi này nhất, đến lúc đó Triệu phủ cùng Từ phủ tranh đấu lẫn nhau, từ thông gia trở thành thù địch, thực sự sẽ không có hồi kết.
Vì vậy, Tống ma ma hạ tay xuống, khom người đáp: "Tam tiểu thư nói rất đúng."
Triệu Thừa Vũ mắng thầm: "Dã nha đầu này thật không biết xấu hổ, ngay tại chính phòng của đích mẫu, nàng ta chẳng lẽ muốn thị uy sao?" Bỗng nhiên lại cảm giác được ánh mắt gai góc lạnh lẽo quăng tới, nàng ta bất an ngẩng đầu, liền thấy Triệu Tích Vi đang hờ hững nhìn mình.
Nàng ta cảnh giác mở to hai mắt: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Triệu Tích Vi nhếch miện, lộ ra nụ cười mỉa mai.
Triệu Thừa Vũ vội vàng lui về phía sau một bước, nhưng khí thế cũng không muốn thua một thứ nữ, hừ lạnh nói: "Ta cảnh cáo ngươi, bản cô nương là đích tiểu thư của Nhị phòng, ngươi đừng thị uy trước mặt ta! Ta muốn nói gì, làm gì, còn chưa tới lượt một thứ nữ như ngươi quản!"
"Ta đương nhiên không quản được ngươi." Triệu Tích Vi tiến về phía trước một bước, đôi mắt quả hạnh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo,Triệu Thừa Vũ không tự giác liền lui một bước.
"Ngươi biết thì tốt!" Triệu Thừa Vũ không phục ưỡn ngực: "Đích thứ khác biệt, ngươi phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình!"
"Không sai. Xem ra Triệu Ngũ tiểu thư rất hiểu bản phận là như thế nào." Triệu Tích Vi nhàn nhạt mỉm cười, bỗng nhiên đưa tay, nhanh chóng kéo cổ tay Triệu Thừa Vũ!
Nàng kéo Triệu Thừa Vũ đi xuống bậc thang: "Giờ chúng ta đi gặp Nhị phu nhân, ở trước mặt bà ấy thỉnh giáo một phen thật tốt, như thế nào là tôn ti, như thế nào là bản phận!"
"Ngươi, ngươi, dã nha đầu nhà ngươi! Ngươi thả ta ra!" Triệu Thừa Vũ cuối cùng lấy lại tinh thần, dã nha đầu này, náo loạn Đại phòng xong, còn muốn đi náo loạn Nhị phòng!
Triệu Thừa Vũ dùng sức giãy giụa, cảm giác xương cốt đều như bị bóp nát, đau đến hét lên: "Người đâu! Mau giúp ta bỏ nàng ta ra!"
Tất cả những người hầu đưa mắt nhìn nhau, có người sợ hãi trốn sau cây cột, có người do dự ngăn cản, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Triệu Tích Vi liền thu tay về.
Triệu Thừa Vũ tức giận đến mức không ngừng khóc nhưng không thể làm gì được.
Triệu Tích Vi ngoảnh mặt làm ngơ, kéo Triệu Thừa Vũ đi thẳng ra khỏi viện tử.
Minh Nguyệt hiên.
Phu nhân Viên thị Nhị phòng mới dùng qua bữa tối, đang lấy bàn tính thẩm tra đối chiếu sổ sách, đột nhiên từ hành lang phía xa truyền đến tiếng kêu khóc: "Nương! Nương! Mau tới cứu con!"
Thanh âm sắc nhọn mà phẫn nộ, rung động gào thét trong gió, Viên thị nghe được rất rõ, là nữ nhi của bà ấy!
Trái tim bà ta đột nhiên ngừng đập, cổ tay khẽ rung, bàn tính rơi xuống "cạch" một tiếng khiến tách trà rung chuyển, một tiếng cạch, toàn bộ trà đều văng tung tóe trên sổ sách.
Bà ây căn bản không để ý được nhiều như vậy, vén vạt áo lao ra ngoài: "Là Vũ nhi đang khóc!"
Lại đụng phải nha hoàn đối diện: "Phu nhân, Vi nhi đến rồi!"
Nàng ta không chút hoảng hốt, nói:"Tống ma ma cũng đừng khuyên nữa, Đại phu nhân không thể nào đi xin lỗi một thứ nữ được, nhưng không xin lỗi tướng gia liền sẽ tức giận, sẽ lại cãi cọ không ai nhường ai, còn không bằng..."
Triệu Tích Vi lạnh lùng liếc nàng ta một cái.
Chẳng biết tại sao, Triệu Thừa Vũ đột nhiên cảm thấy như đang đối mặt với áp lực lớn của kẻ thù, nàng ta kéo tay Triệu Thừa Yến, nói: "Yến tỷ, tỷ cảm thấy thế nào?"
Tống ma ma liền nhìn về phía Triệu Thừa Yến bằng ánh mắt cầu cứu.
Triệu Thừa Yến khổ sở xoắn khăn tay, lo lắng trầm mặc.
Nói một cách lý trí, nàng ta biết rõ cân nhắc thiệt hơn, hậu quả của cảnh Từ thị náo loạn hôm nay, chắc chắn sẽ khiến phụ thân từ đây càng thêm lạnh nhạt với bà ấy.
Thế nhưng trên phương diện tình cảm, nàng ta cũng đồng ý với Triệu Thừa Vũ.
Muốn mẫu thân xin lỗi dã nha đầu kia? Chẳng khác nào bảo từ này mẫu nữ hai người phải cúi đầu trước Triệu Tích Vi?
Không, tuyệt đối không thể!
Nàng ta mới là đích tiểu thư đường đường chính chính của Triệu phủ, tuyệt đối không thể để người khác đoạt vinh quang của mình!
Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nàng ta không thể vì chuyện nhỏ này mà từ bỏ quyền lợi mà nàng ta đáng được hưởng!
Triệu Thừa Yến nghĩ tới đây, ánh mắt bỗng nhiên trở nên kiên định, đoan trang mà nói: "Tống ma ma, ta đi gặp mẫu thân trước."
"Ai!" Tống ma ma bất đắc dĩ.
Triệu Tích Vi đứng dưới hiên, một cơn gió bắc thổi qua sảnh, làm rung chuyển một vài bông hoa màu bạc trong sân, đèn lồng màu đỏ cam nhẹ nhàng đung đưa theo gió, tạo ra một vầng hào quang nhàn nhạt trên khuôn mặt nàng.
Nàng chợt hiểu tại sao cha nàng lại tức giận như vậy, với tính cách luôn hỗn láo hung hãn của Từ thị, chuyện hôm nay chẳng qua chỉ là một mồi dẫn mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Triệu Thừa Yến, chỉ vì muốn tranh sủng ái với nàng mà có thể đẩy mẫu thân ra chịu sóng gió, cũng có thể thấy được, nàng ta không chỉ có tâm cơ, còn cực kỳ ích kỷ.
Hiện tại trong triều đang là thời buổi rối loạn, nếu như sự tình nháo đến triều đình, phụ thân tất nhiên sẽ bị người ta vạch tội.
Triệu Thừa Yến có thể yên tâm thoải mái khoanh tay đứng nhìn, nhưng nàng không làm được.
Suy nghĩ một chút, Triệu Tích Vi liền gọi Tống ma ma: "Hãy đi đóng tất cả các cổng góc trong hoa viên trước, đêm nay không ai được phép ra ngoài."
"Vâng." Tống ma ma trong lòng run lên, vừa nghe đã hiểu đóng cửa cũng chính là bịt miệng mấy kẻ lắm chuyện.
Triệu Tích Vi lại chuyển hướng đến đám đầy tớ trong sân, lạnh giọng ra lệnh: "Chuyện hôm nay, không cho phép lan truyền tin đồn thất thiệt ra ngoài, nếu như kẻ nào làm trái, bản tiểu thư nhất định lột da các ngươi trước, sau đó báo thừa tướng đuổi các ngươi đi! Các ngươi rõ cả chưa?"
Đám người toàn thân run lên, đồng thanh đáp: "Vâng."
Tràng cảnh của Đinh ma ma vừa rồi, bọn hắn ở bên ngoài đều thấy rõ ràng, một ma ma quản sự ngày thường uy phong đến thế, vậy mà tóc tai bù xù bị bắt ném ra ngoài.
Lại nhìn dáng vẻ đứng ngược gió của Triệu Tích Vi, không tự chủ liền rụt cổ một cái.
Vị tiểu thư này không phải hạng người dễ trêu chọc, nàng nói được sẽ làm được, hơn nữa tướng gia vì nàng mà ngay cả mặt mũi của Đại phu nhân cũng không giữ lại, bản thân chẳng qua chỉ là một đầy tớ già nho nhỏ, sao dám không nghe theo nàng?
Sắc mặt Tống ma ma hòa hoãn một chút, mặc dù Đại phu nhân lần lượt dặn dò bà ta không được xem trọng thứ tiểu thư này, nhưng lúc này bà ta không khỏi có chút kính nể.
Từ thị lại náo loạn muốn hòa ly, lại muốn về nhà ngoại, cái này nếu truyền đến chỗ Triệu lão phu nhân, lão nhân gia nhất định sẽ bênh vực con trai mình.
Mà đại công chúa từ trước đến nay sủng ái nữ nhi này nhất, đến lúc đó Triệu phủ cùng Từ phủ tranh đấu lẫn nhau, từ thông gia trở thành thù địch, thực sự sẽ không có hồi kết.
Vì vậy, Tống ma ma hạ tay xuống, khom người đáp: "Tam tiểu thư nói rất đúng."
Triệu Thừa Vũ mắng thầm: "Dã nha đầu này thật không biết xấu hổ, ngay tại chính phòng của đích mẫu, nàng ta chẳng lẽ muốn thị uy sao?" Bỗng nhiên lại cảm giác được ánh mắt gai góc lạnh lẽo quăng tới, nàng ta bất an ngẩng đầu, liền thấy Triệu Tích Vi đang hờ hững nhìn mình.
Nàng ta cảnh giác mở to hai mắt: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Triệu Tích Vi nhếch miện, lộ ra nụ cười mỉa mai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Thừa Vũ vội vàng lui về phía sau một bước, nhưng khí thế cũng không muốn thua một thứ nữ, hừ lạnh nói: "Ta cảnh cáo ngươi, bản cô nương là đích tiểu thư của Nhị phòng, ngươi đừng thị uy trước mặt ta! Ta muốn nói gì, làm gì, còn chưa tới lượt một thứ nữ như ngươi quản!"
"Ta đương nhiên không quản được ngươi." Triệu Tích Vi tiến về phía trước một bước, đôi mắt quả hạnh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo,Triệu Thừa Vũ không tự giác liền lui một bước.
"Ngươi biết thì tốt!" Triệu Thừa Vũ không phục ưỡn ngực: "Đích thứ khác biệt, ngươi phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình!"
"Không sai. Xem ra Triệu Ngũ tiểu thư rất hiểu bản phận là như thế nào." Triệu Tích Vi nhàn nhạt mỉm cười, bỗng nhiên đưa tay, nhanh chóng kéo cổ tay Triệu Thừa Vũ!
Nàng kéo Triệu Thừa Vũ đi xuống bậc thang: "Giờ chúng ta đi gặp Nhị phu nhân, ở trước mặt bà ấy thỉnh giáo một phen thật tốt, như thế nào là tôn ti, như thế nào là bản phận!"
"Ngươi, ngươi, dã nha đầu nhà ngươi! Ngươi thả ta ra!" Triệu Thừa Vũ cuối cùng lấy lại tinh thần, dã nha đầu này, náo loạn Đại phòng xong, còn muốn đi náo loạn Nhị phòng!
Triệu Thừa Vũ dùng sức giãy giụa, cảm giác xương cốt đều như bị bóp nát, đau đến hét lên: "Người đâu! Mau giúp ta bỏ nàng ta ra!"
Tất cả những người hầu đưa mắt nhìn nhau, có người sợ hãi trốn sau cây cột, có người do dự ngăn cản, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Triệu Tích Vi liền thu tay về.
Triệu Thừa Vũ tức giận đến mức không ngừng khóc nhưng không thể làm gì được.
Triệu Tích Vi ngoảnh mặt làm ngơ, kéo Triệu Thừa Vũ đi thẳng ra khỏi viện tử.
Minh Nguyệt hiên.
Phu nhân Viên thị Nhị phòng mới dùng qua bữa tối, đang lấy bàn tính thẩm tra đối chiếu sổ sách, đột nhiên từ hành lang phía xa truyền đến tiếng kêu khóc: "Nương! Nương! Mau tới cứu con!"
Thanh âm sắc nhọn mà phẫn nộ, rung động gào thét trong gió, Viên thị nghe được rất rõ, là nữ nhi của bà ấy!
Trái tim bà ta đột nhiên ngừng đập, cổ tay khẽ rung, bàn tính rơi xuống "cạch" một tiếng khiến tách trà rung chuyển, một tiếng cạch, toàn bộ trà đều văng tung tóe trên sổ sách.
Bà ây căn bản không để ý được nhiều như vậy, vén vạt áo lao ra ngoài: "Là Vũ nhi đang khóc!"
Lại đụng phải nha hoàn đối diện: "Phu nhân, Vi nhi đến rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro