Đông Cung Mị

Yên Bạc Ngựa Tr...

2024-10-03 08:12:36

Vương phi bưng chén trà, cùng lão phu nhân cười nói về việc nhà: "Lúc còn trẻ ta cũng là người thích thơ từ ca phú, Tứ thư Ngũ kinh, sách sử binh pháp, đều thích nhìn chơi, sau này gả cho người, trong vương phủ có nhiều việc, quanh năm suốt tháng bận rộn không có lấy nửa ngày nhàn rỗi, lâu dần thì bỏ luôn."

Vương phi cảm thấy đọc sách tốt? Hay là không tốt đây?

Lời này nghe kín kẽ như vậy, khiến Triệu Tích Vi có chút không rõ ý đồ thật sự của bà ấy.

"Cũng không phải sao!" Lão phu nhân là một người thông minh, tiếp nhận đề tài nói: "Nữ hài tử chỉ có mấy năm an nhàn, một khi gả cho người liền bận rộn tối ngày, nào có thời gian ngắm hoa nghe kịch? Cho nên lão thân thường hay nói với nhóm con dâu, đừng quá câu nệ với bọn trẻ, để chúng thích làm gì thì làm."

Nói rồi chỉ tay vào Triệu Thừa Yến, cười cười: "Nói không xa, đích tôn nữ của lão thân đây chỉ luôn thích đọc sách. Cũng không biết có phải học theo phụ thân nó không!"

"Ồ?" thanh âm của Vương phi có mấy phần hào hứng, nhìn sang Triệu Thừa Yến: "Vị này chính là đích nữ của Triệu thừa tướng sao?"

Triệu Thừa Yến vội vàng đứng dậy, nhẹ giọng chậm rãi trả lời: "Thần nữ Triệu Thừa Yến tham kiến Vương phi. ”

"Đứa trẻ ngoan, tới gần một chút." Vương phi nắm tay Triệu Thừa Yến, vẫn là bộ dáng uyển chuyển nói cười, ngắm nghía tán thưởng khuôn mặt Triệu Thừa Yến, so với trước đó khen Triệu Thừa Vũ còn nhiều hơn.

Triệu Thừa Vũ đứng ở một bên, hai gò má đột nhiên mất đi nhan sắc đỏ thắm!

"Thật đúng là một đứa trẻ đoan trang! Không thể tưởng tượng được lại hiếu học như vậy, vậy đã đọc được những cuốn sách gì rồi? Vương phi thân thiết hỏi.

"Bẩm Vương phi, mấy năm trước đọc tứ thư ngũ kinh, còn có nửa bộ sử ký, nhạc phủ thi tập, đáng tiếc thần nữ ngu dốt, lại không quá tiến bộ, ở bên ngoài cũng không dám nói hiếu học, chỉ sợ mất mặt phụ thân."

"Xem đi, lão phu nhân ngài thật có phúc khí, bọn nhỏ đứa nào cũng nhu thuận hiểu chuyện!"

Vương phi thoải mái nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn nữ tử trước mắt, nói: "Phụ thân ngươi là thừa tướng đương triều, năm đó ở trong đám con cháu tiến sĩ chính là tài tuấn vạn dặm mới chọn được một người, đừng nói một nữ tử khuê các như ngươi, cho dù là triều đình Đại Ngụy, cũng khó có người thứ hai có thể sánh với hắn."

Triệu Thừa Yến đúng lúc đó đỏ mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vương phi càng nhìn càng thêm thích, lại hỏi: "Năm nay bao nhiêu tuổi? Sinh nhật tháng mấy?"

Biết được Triệu Thừa Yến tháng trước mới qua sinh nhật mười sáu tuổi, vội vàng cởi một vòng Dương Chi Ngọc từ trên cổ tay, cười nói: "Đây cũng là ta không phải, không chuẩn bị lễ vật gì cho ngươi. ”

Triệu Thừa Yến chối từ không nhận, Vương phi cũng không đồng ý, mấy hồi từ chối qua lại, lão phu nhân cùng Đại phu nhân đều cười nói: "Yến nhi, đây là tấm lòng thành của Vương phi, con mau nhận đi."

Triệu Thừa Yến lúc này mới đưa hai tay tiếp nhận, lại uốn gối theo quy cũ hành lễ: "Đa tạ Vương phi yêu mến, thần nữ hổ thẹn xin nhận."

Vương phi liên tục gật đầu, trông rất vui vẻ.

Cùng lão phu nhân tán gẫu những chuyện mắt thấy tai nghe suốt quãng đường lên phía bắc, thậm chí còn nói về Vương thế tử: "Hắn từ nhỏ lớn lên ở Giang Hạ, tính tình bộc phát, mấy ngày này hồi kinh làm hắn buồn bực muốn xỉu, cũng vì thế mà hiện giờ đang cùng thái tử điện hạ đi săn bắn ở phía tây ngoại ô."

Lão phu nhân liền cười nói: "Lão thân đã từng gặp qua thế tử gia. Năm đó Giang Hạ vương mang theo thế tử gia hồi kinh lĩnh thưởng, tiêu sái biết bao."

"Đúng vậy." Vương phi thở dài: "Năm đó nghịch tặc ở Giang Hạ làm loạn, Vương gia bị tám ngàn nghịch tặc vây khốn ở Hạ Khẩu, nếu không phải có đứa nhỏ này, ta sợ là cũng không thể trở về kinh thành được nữa. ”

Nói xong mắt liền ngấn nước.

Một người đối chọi với tám ngàn, chỉ ngẫm thôi đã biết hung hiểm cỡ nào!

Ngay cả Triệu Thừa Diệu còn nhỏ nghe xong cũng bị mê hoặc, tò mò truy hỏi: "Thật sao?! Thế tử gia một người đánh bại tám ngàn nghịch tặc? Như vậy có phải lợi hại hơn cha và ca ca của con không?"

Tam phu nhân ôn nhu sờ đầu nữ nhi.

Triệu Tích Vi không khỏi có chút hiếu kỳ, nghiêng tai tinh tế nghe.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ta nhớ rất rõ, đó là tháng sáu Giang Nam, đang vào mùa hè nóng bức, nghịch tặc cắt đứt nguồn nước của Hạ Khẩu, tướng sĩ vây khốn trong thành vô cùng khổ sở, vì cổ vũ quân tâm, một giếng còn lại toàn bộ ưu tiên cho binh lính uống, ta cùng Vương gia ngay cả tắm rửa cũng là cả một vấn đề..."

"Vương gia khẩn cấp cầu viện, nhưng thành Giang Lăng cách Hạ Khẩu gần nhất cũng một con sông, trong thành lúc đó không ai có thể đột phá tám ngàn vòng vây. Thế tử cầu xin Vương gia đi thử. Vương gia vừa nghe liền nổi giận nói tướng sĩ thủ hạ của ta đều bảo khó có thể đột phá, con chỉ là một tiểu tử chưa từng ra trận, lấy đâu ra tự tin dám một mình ra khỏi thành? Ta cũng rất sốt ruột, lão phu nhân ngài biết đấy, ta tìm y vấn dược cầu thần bái Phật mới mang thai hắn, tổng cộng chỉ có một đứa con là hắn, sao có thể để cho hắn mạo hiểm như vậy? ”

"Nhưng Thế tử gia ngược lại an ủi ta nói: "Chúng ta thân là dòng họ hoàng thất, hưởng thụ ân trạch vạn dân cung phụng bệ hạ, tại thời khắc nguy nan như thế sao có thể rụt rè không tiến lên được? Hiện tại các tướng sĩ không dám phá vòng vây, ta càng phải là một tấm gương cổ vũ sĩ khí mới đúng. Nếu như ta cũng lựa chọn lùi bước, tùy ý để cho nghịch tặc ngày càng càn rỡ, không chỉ cô phụ dân chúng thiên hạ cùng bệ hạ, mà còn phu công ơn dưỡng dục của cha mẹ. ”

"Vương gia nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng đồng ý để hắn đi thử."

Vương phi nước mắt lưng tròng, thị nữ bên cạnh vội vàng đưa khăn tay tới.

Vương phi lau nước mắt, tiếp tục chậm rãi nói: "Ngày đó trời còn chưa sáng, hắn liền mang theo túi đựng tên, mang theo một cây cung, cưỡi một con ngựa, ta và Vương gia tự mình mở cửa thành. Hắn vừa cưỡi ngựa bay ra, tặc nhân bên ngoài lập tức lấy ra binh khí. Ta sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu, trong lòng không ngừng cầu khẩn thần linh, chỉ cần có thể phù hộ hắn bình an trở về, coi như lấy của ta ba mươi năm thọ mệnh cũng được.”

"Ta mới cầu nguyện xong, bên ngoài bỗng nhiên một trận rối loạn nổi lên, mưa tên đầy trời hỗn loạn mà đến, ta gắt gao túm lấy ống tay áo Vương gia, lúc này mới không ngã xuống. Ta không dám nhìn, nhưng lại không thể không nhìn, đã thấy hắn bay qua trùng vây, quay đầu lấy tên, dây cung chấn động, vài tiếng vù vù ở bên tai như sấm chớp, ta khẩn trương nhắm mắt , chờ đến lúc nhìn lại, chỉ thấy mấy tên nghịch tặc cầm đầu đều đã ngã xuống đất. Còn dư lại đạo chích đều sợ hãi, trong lúc nhất thời không kẻ nào dám tiếp tục cử động..."

"Ta vốn chỉ biết tướng sĩ chiến đấu vì để đem lại vinh quang cho đất nước, nhưng trải qua lần này mới hiểu được, những huynh đệ mẫu thân thê tử của tướng sĩ ấy có bao nhiêu lo lắng!" Vương phi nói đến đây, nước mắt đã như trân châu đổ xuống.

 Một tiếng khóc này làm cho tất cả mọi người đều có chút chua xót, không thể tưởng tượng Vương Phi nương nương cao cao tại thượng cũng có lòng hiền mẫu như vậy.

 Tam phu nhân nhớ tới trượng phu cùng nhi tử ở bên ngoài chinh chiến, che mặt nhỏ giọng khóc nức nở.

 Nhị phu nhân mím môi, thần sắc nghiêm túc mà tịch mịch.

 Đại phu nhân từ nhỏ đã được cưng chiều, nghe thấy Vương phi khóc lóc kể lể như vậy, lại nghĩ đến mình.

Bà ta mặc dù không giống như những nữ nhân khác trải nghiệm nỗi khổ sinh ly tử biệt, nhưng có thể bên cạnh mà không thể chiếm được trái tim của hắn. Rốt cuộc thì cái nào đau khổ hơn?

===.==== Đọc đến đây xin để lại bình luận để tui có động lực ra chương =))

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Cung Mị

Số ký tự: 0