Đông Cung Tàng Kiều

Liệp cung phong vân (12)

Vĩ Chước Vấn Thiên

2024-07-21 16:52:03

Khi Thái tử đang đột phá vòng vây, đã kinh động đến toàn bộ Liệp cung. Hoàng đế vừa giúp Quý phi uống thuốc xong, sau khi nhìn bà nghỉ ngơi, mới bước ra khỏi điện, nhíu mày hỏi: “Kẻ nào đang gây náo loạn bên ngoài, không biết Thái y đã dặn dò là Quý phi phải tĩnh dưỡng sao?”

Tổng quản Đại nội Lương Kim vội vã tới bẩm báo: “Bệ hạ, hình như cửa đông của Liệp cung xảy ra biến loạn, bệ hạ có cho triệu kiến Vương Thống lĩnh?”

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Liệp cung được xây dựng lên để phục vụ cho việc săn thú mùa thu, vì vậy thiết kế của cung điện đều phù hợp cho việc thuận lợi cưỡi ngựa, nhưng nơi này gần chính điện của Hoàng đế, thường ngày không một ai dám phóng ngựa qua.

Người này cưỡi ngựa xông thẳng đến chính điện, mang theo sát khí ngút trời, máu thấm đẫm áo giáp, vừa nhìn là đã biết vừa trải qua một trận chém giết.

Lương Kim rùng mình, vội vàng ngăn ở trước người Hoàng đế: “Hộ giá, hộ giá.”

Thị vệ Đại nội xông ra từ hai bên, tầng tầng lớp lớp bảo vệ trước người hoàng đế.

Người tới thấy vậy, vội vàng kìm dây cương, tung người xuống ngựa, quỳ một chân trên mặt đất hành lễ nói: ‘Phụ hoàng, nhi thần tới chậm, mong phụ hoàng thứ tội.”

Khi người này ngẩng đầu lên, mọi người đều kinh hoàng phát hiện người này là Thái tử điện tử.

Hoàng đế chớp mắt, lập tức nhận ra có chuyện không ổn.

Ông ta nghe xong Thái tử kể lại, lập tức cho người đi gọi Thái y khám nghiệm tử thi tới, sau khi biết được Thái y đã treo cổ tự sát, lập tức hiểu ra chân tướng mọi chuyện.

“Đám môn phiệt thế gia quá không để hoàng quyền ở trong mắt, cũng tại trẫm ngày thường quá nuông chiều bọn họ.” Hoàng đế cả giận nói: “Trẫm muốn tận mặt hỏi đám nghịch thần tặc tử này, rốt cuộc kẻ nào cho bọn họ cái lá gan ngay cả Thái tử của một nước cũng dám ám hại.”

Lương Kim lập tức nói: “Bệ hạ bớt giận, thần lập tức cho kiểm kê nhân mã, bảo hộ bệ hạ đột phá vòng vây ra ngoài.”

“Không thể.” Thái tử lên tiếng ngăn cản.

Lương Kim nhìn về phía Thái tử, ánh mắt khó hiểu.

Hoàng đế dò hỏi: “Thái tử có ý gì?”

Vẻ mặt của Thái tử ngưng trọng: “Bây giờ địch mạnh ta yếu, nếu chúng ta cố thủ trong Liệp cung, còn có thể chống đỡ một thời gian. Nếu chúng ta đột phát vòng vây để ra ngoài, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, phụ hoàng có thể xảy ra bất kỳ sơ suất nào, chúng ta không thể đánh cuộc.”

Hoàng đế cau mày nói: “Vậy theo ý của Thái tử, hiện tại nên làm thế nào cho phải?”

Thái tử quyết định thật nhanh nói: “Kế dùng được trước mắt, chỉ có thể cố thủ trong Liệp cung, đợi viện quân tới.”

Viện quân? Còn viện quân cái gì nữa?

Hiện tại chỉ sợ Liệp cung ngay cả con ruồi cũng khó lọt qua.

Hoàng đế thoáng nhìn qua Thái tử, trầm giọng nói: “Thái tử có chắc là có viện quân tới cứu giá?”

Thái tử quay đầu, ánh mắt xuyên qua cửa cung, nhìn về một hướng, chậm rãi nói: “Nhi thần tin tưởng, sẽ có viện quân.”

*****

Vệ Chiêu ép người trên lưng ngựa, giữ chặt tín vật cất trong ngực, không ngừng giục ngựa lao về phía trước.

Cảnh sắc trước mắt không ngừng biến hóa, truy binh sau lưng cũng càng lúc càng gần.

Có người cưỡi ngựa vượt lên từ bên cạnh rồi chặn ngang trước mặt nàng. Vệ Chiêu cả kinh, vô thức ghìm chặt dây cường, khiến con ngựa hí một tiếng, dựng cao thân lên, cũng khiến nàng ngã khỏi ngựa.

Nàng rơi xuống đất, lăn vài vòng. Nàng bất chấp đau đớn, đứng dậy chạy như điên về một hướng khác.

Nhưng làm sao người có hai chân lại có thể chạy vượt qua ngựa có bốn chân?

Rất nhanh nàng đã bị truy binh phía sau đuổi kịp.

Đám người đuổi theo nàng không có ý tốt, cưỡi ngựa vòng quanh nàng, nhìn gương mặt hoảng sợ của Vệ Chiêu, cất tiếng cười to.

Có người còn lộ ra ánh mắt dâm tà, “Con ả này dù sao cũng phải chết, không bằng trước khi chết làm cho huynh đệ chúng ta thoải mái một chút, để xem cung nữ trong cung có điểm gì khác biệt hay không?”

Vệ Chiêu nghe được những ô ngôn uế ngữ đó, cắn chặt môi dưới, kìm chế không cho nước mắt tràn ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dưới sự bức bách của đối phương, nàng chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.

Nàng cứ thế lui về phía sau, thẳng đến khi chân đạp hụt một cái, lăn từ trên sườn núi xuống.

Các truy binh lập tức xuống ngựa kiểm tra, lại phát hiện nơi Vệ Chiêu ngã xuống địa thế vô cùng hiểm trở. Ngựa không thể từ nơi này xuống được, chỉ đành chửi thề mấy câu, rồi đi nơi khác tìm đường xuống.

Sau khi Vệ Chiêu lăn xuống dưới đáy dốc, nàng ngất đi không biết bao lâu mới tỉnh dậy. Nàng nhìn thấy một hồ nước nhỏ ở cách đấy không xa.

Đúng lúc này, truy binh rốt cuộc cũng tìm được đường xuống dưới, đang hướng về phía bên này thăm dò.

Vệ Chiêu nghe thấy có tiếng vó ngựa tới gần, sợ bị người khác phát hiên, không dám đứng dậy, vì vậy cắn răng lẩn mình trong bụi cỏ, bò từng chút một đến bên bờ hồ.

Nàng mang theo thân thể đầy thương tích, hai tay be bét máu thịt, nhưng mấy lần không kiên trì được nữa, chỉ cần vuốt tín vật trong ngực, cả người lại như có một nguồn sức lực nào đó.

Vệ Chiêu tự nhủ với bản thân không được khóc. Thái tử vẫn đang chờ nàng dẫn viện quân đến cứu.

Nàng vừa nuốt lệ vào trong, vừa cổ vũ bản thân.

Rốt cuộc, hai tay của nàng chạm vào được nước hồ lạnh như băng.

Truy binh càng lúc càng gần, tựa như chỉ gần trong gang tấc.

Vệ Chiêu ngẩng đầu, hít một hơi sâu, lặng lẽ không tiếng động chìm xuống nước.

Truy binh thăm dò hồi lâu không có kết quả, cuối cùng cũng bỏ đi nơi khác.

Vệ Chiêu lại đợi một lát, đợi đến khi hết sạch dưỡng khí, không thể chịu nổi nữa, nàng mới ngoi lên mặt nước, thở hổn hển.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, các truy binh thực sự đã rời xa nơi này.

Nàng bơi tới bên bở, nghỉ ngơi lấy sức một hồi, lại tiếp tục lại bò lên bờ lảo đảo tiếp tục cuộc hành trình.

Không biết bao lâu, rốt cuộc cũng lên được quan đạo. Nàng đi dọc theo con đường một lát thì phát hiện phía trước có một trạm dịch.

Khi Vệ Chiêu đến trước cửa trạm dịch, trùng hợp cũng có một đám quan binh cưỡi ngựa từ phía trong đi ra, nàng vội vàng tránh ra một bên, đợi cho đám quan binh đi qua.

Đám người kia ăn mặc cẩm y, khoác áo choàng đỏ thẫm, khi cưỡi ngựa vượt qua nàng, đột nhiên dừng lại, quay đầu ngựa, đi về phía nàng.

Vệ Chiêu thấy mục tiêu của họ là nàng, hoảng sở, xoay người bỏ chạy.

Khi bị bắt lấy, nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Chẳng lẽ ý trời đã định trước là nàng không thể hoàn thành sứ mệnh Thái tử giao phó sao?

Đã như vậy, nàng sẽ không cho đám người kia có bất cứ cơ hội ra tay trước nào.

Trong mắt của Vệ Chiêu ánh lên sự tuyệt vọng, thừa dịp một người trong đó chưa chuẩn bị, cướp lấy đao bên hôn của đối phương, hoành trên cổ của nàng.

“Keng” một tiếng, đao bị đánh bay, cắm thẳng xuống mặt đất.

Đang phong rung rung, chiếu ra một gương mặt trắng bệch.

Vệ Chiêu ngã ngồi trên mặt đất như một con rối, hai mắt nàng nhắm nghiền.

Mãi cho đến khi nàng nghe được một giọng nói quen thuộc “Chiêu tỷ tỷ”, nàng mới cảm giác bản thân như sống lại.

Nàng ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy được Đặng Trung trong đám người, nhất thời vừa khóc vừa cười.

“Tiểu Đặng tử, thì ra là ngươi…”

Đặng Trung tung người xuống ngựa, nừa quỳ trước người nàng, “Chiêu tỷ tỷ, tại sao tỷ lại ở đây?”

Liêu Đông đại thắng, hắn hồi cung phục mệnh, không ngờ lại gặp được Vệ Chiêu ở chỗ này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không phải lúc này nàng nên ở trong cung sao?

Hắn nhíu mày nhìn Vệ Chiêu một thân chật vật, nâng nàng dậy, hòa nhã nói: “Chiêu tỷ tỷ, tỷ đến trạm dịch nghỉ ngơi, thay y phục trước đã.”

Vệ Chiêu lại bắt lấy tay hắn, lo lắng nói: “Không còn kịp rồi, Vương gia tạo phản, Thái tử bảo ta đến đại doanh Tây Sơn tìm viện binh.”

Đặng Trung cả kinh: “Tạo phản? Làm sao mà Vương gia có thể tạo phản được?”

Vệ Chiêu lắc đầu, nàng cũng không biết vì sao, thế nhưng việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng đi tìm viện binh.

Nàng vội vàng lấy ra ngọc bội và huyết thư của Thái tử, “Ngươi xem, đây chính là tín vật Thái tử bảo ta giao cho Thống lĩnh Dương Toàn.”

Đặng Trung tiếp nhận huyết thư, mở ra nhìn một cái, chân mày trong nháy mắt nhăn lại.

Hắn liếc nhìn Vệ Chiêu, muốn nói lại thôi.

Vệ Chiêu không hiểu vì sao, “Làm sao vậy?”

Sắc mặt của Đặng Trung nặng nề, đưa bức huyết thư cho Vệ Chiêu, ý bảo nàng tự xem.

Vệ Chiêu tiếp nhận bức huyết thư, vừa nhìn đã cảm thấy trời đất tối sầm, chỉ nhìn thấy bức huyết thư bị ngấm nước nên đã phai mờ hết chữ, không thể phân biệt được rõ nội dung trên đó.

Huyết sắc trên mặt của nàng bị rút hết. Nàng lảo đảo, tựa như sắp ngất đến nơi.

Đặng Trung vội vàng đỡ nàng.

Vệ Chiêu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hoảng sợ, “Làm sao bây giờ Tiểu Đặng Tử, làm sao bây giờ? Đều là tại ta, nếu ta không nhảy vào trong hồ lẩn trốn, chiếu thư của điện hạ sẽ không bị như vậy, bây giờ làm sao có thể điều động binh mã của đại doanh Tây Sơn đây?”

Ánh mắt của Đặng Trung trầm trọng, nhưng mở miệng vẫn không quên an ủi nàng nói: “Không sao đâu, tỷ làm được đến thế này là đã rất giỏi rồi.”

Hắn trầm ngâm trong chốc lát, lại nói: “Cũng may là ngọc bội của Thái tử còn ở, ta với Dương Thống lĩnh lại là chỗ quen biết cũ, tỷ đưa ngọc bội cho ta, ta thay tỷ đến đại doanh Tây Sơn.”

Vệ Chiêu vừa nghe hắn nói vậy, trong lòng lại một lần nữa dấy lên hy vọng: “Thật sự có thể sao?”

Đặng Trung gật đầu, “Tỷ yên tâm, dù thế nào ta cũng là Đốc công của Thượng Loan Đài, mặc dù không có bút tín của Thái tử, nhưng cũng không đến mức Dương Thống lĩnh sẽ không tin lời của ta.”

Tảng đá trong lòng của Vệ Chiêu rốt cuộc cũng rơi xuống.

Cũng may, Đặng Trung cũng có địa vị trong triều, đương nhiên lời nói cũng có trọng lượng hơn một tiểu cung nữ như nàng rất nhiều.

“Ta theo ngươi đến đại doanh Tây Sơn.”

“Cũng tốt.” Đặng Trung gật đầu, rồi lại chần chừ nói: “Chỉ là đại doanh Tây Sơn cách nơi này tận ba trăm dặm, mặc dù trên đường ta luân phiên thay ngựa, không ngủ không nghỉ cũng phải ba ngày mới có thể đến nơi. Chiêu tỷ tỷ, thân thể của tỷ lại đang suy yếu, không bằng cứ ở trạm dịch nghỉ ngơi, đợi tin của ta cũng được.”

“Còn hơn ba trăm dặm.” Vệ Chiêu kêu lên một tiếng, “Nhưng Thái tử nói với ta đại doanh Tây Sơn chỉ cách Liệp cung có hơn hai trăm dặm.”

Đặng Trung cười khổ nói: “Chiêu tỷ tỷ, đại khái là do tỷ đi lầm đường.”

Hóa ra Vệ Chiêu một đường bị người ta đuổi giết, nên sớm đã đi chệch lộ tuyến ban đầu, cách đại doanh Tây Sơn càng lúc càng xa.

“Vậy bây giờ phải làm sao bây giờ?” Nàng lo lắng bắt lấy tay của Đặng Trung, “Thái tử và mọi người sẽ không chống đỡ được quá lâu, bọn họ không đợi kịp.”

Đặng Trung trầm tư trong chốc lát rồi mở miệng: “Không bằng như vậy, chúng ta chia thành hai đường, ta sẽ ngày đêm khởi hành đến đại doanh Tây Sơn, còn tỷ ngay lập tức lên đường trở về Liệp cung, nghĩ cách truyền tin tức về viện binh đến cho Thái tử, bảo mọi người cố gắng chờ đợi.”

Thủ thành trong cuộc chiến quan trọng nhất là kiên trì duy trì lòng tin. Trong lịch sử cũng không phải không có tiền lệ về việc lấy ít thắng nhiều, chỉ cần cấm quân bảo vệ trong Liệp cung biết được viện quân sẽ ngay lập tức tới, như vậy dù phải liều mạng đến người cuối cùng, cũng sẽ bảo vệ cửa cung chặt chẽ.

Vệ Chiêu gật đầu: “Được, ta nhất định sẽ truyền tin cho Thái tử.”

Hai người tách ra thành hai nhóm.

Lúc chia tay, Đặng Trung nhìn Vệ Chiêu, trong lòng vô cùng chua xót, trải qua tử biệt lần này, hai người không biết còn có cơ hội gặp lại nữa không.

Hắn cố nén bất an trong lòng, nắm chặt lấy dây cương, cố gắng nở một nụ cười nói: “Chiêu tỷ tỷ, ta nhất định sẽ mau chóng dẫn viện quân tới cứu giá, tỷ bảo trọng.”

“Ngươi cũng bảo trọng.” Vệ Chiêu nói lời từ biệt với hắn, rồi quay đầu, phi ngựa về phía Liệp cung.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Cung Tàng Kiều

Số ký tự: 0