Đồng Tâm

Chương 13

Nghê Đa Hỉ

2024-11-21 12:00:05

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào trên chiếc giường rộng lớn. Thu Đồng Tâm lười nhác trở mình, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn gương mặt tuấn tú bên cạnh.

Tối hôm qua cô làm xong là ngủ liền?

Đoạn sau như thế nào quả thật là cô không có nhiều ấn tượng, chỉ biết tinh lực người đàn ông này tràn đầy đến đáng sợ. Hai người quấn nhau kịch liệt trong phòng tắm như vậy với cô xưa nay chưa từng có.

Cúi đầu nhìn xuống, Thu Đồng Tâm mới phát hiện trước ngực toàn là dấu vết sâu cạn khác nhau. Khi giãy giụa đứng dậy, cô càng cảm giác mỗi một khối cơ bắp toàn thân vừa ê ẩm vừa đau nhức.

Thật đúng là túng dục quá độ*.

(*) Túng dục quá độ: phóng túng, buông thả dục vọng, lòng ham muốn.

Bất quá mặc dù cô không mặc gì cả nhưng trên người lại sạch sẽ. Xem ra cuối cùng người đàn ông này lại tắm rửa cho cô lần nữa.

Thật là người bạn giường chu đáo khó kiếm!

Tối hôm qua người đàn ông đại khái chắc cũng mệt muốn chết rồi, nên hiện giờ ngủ say thật sự.

Đoán chừng hiện giờ đã không còn sớm, cô không báo một tiếng mà không xuất hiện như vậy anh hai chắc chắn sẽ rất tức giận.

Quả nhiên, lấy điện thoại từ trong túi xách nằm trên mặt đất ra, đã hơn 10 giờ sáng, bảy tám cuộc gọi nhỡ của anh hai, còn có một đống tin nhắn trên WeChat.

Trả lời tin nhắn một cách tuỳ tiện, Thu Đồng Tâm nhét điện thoại vào lại trong túi xách, vậy mà phát hiện bên trong có một xấp tiền mặt.

Từ trước tới nay cô không có thói quen mang tiền mặt. Cố gắng nhớ lại nửa ngày, mới nhớ ra ngày hôm qua thư ký của anh hai lấy tiền giúp cô, tối nay cô đi tham dự hôn lễ của bạn học.

Ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngủ say trên giường, Thu Đồng Tâm đi trở về mép giường tò mò nhặt chiếc áo thun trắng trên mặt đất lên để xác nhận một chút, cảm xúc chất liệu vải đặc biệt kém, loại quần áo này đoán chừng chỉ cần 30 tệ là có thể mua một cái.

Người này thật sự nghèo như vậy sao?

Nghĩ lại đêm qua khách sạn là cô chọn, thuê phòng tốt nhất, nhưng cuối cùng lại là người đàn ông này dùng điện thoại thanh toán. Cô cảm thấy mình có chút không phúc hậu.

Loại phòng này ở nột đêm cũng đủ cho anh bán sỉ một đống quần áo. Nếu anh yêu cầu tiền, nếu anh đi quá bar là vì câu phú bà, mà cô đem anh ngủ như vậy chắc cũng nên chịu một chút trách nhiệm đi?

Thu Đồng Tâm vẫn luôn cảm thấy mình là người rất hào phóng cũng là một cô gái thấu hiểu lòng người. Vì vậy cô không chút do dự đem tiền để trên đầu giường.

Tiền mặt chỉ có 3 ngàn, người có dáng vẻ hay gương mặt đều cực phẩm như anh, ngay cả kỹ thuật cũng thuộc hàng nhất đẳng mà cả đêm chỉ đưa như vậy thì có chút không ổn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


6

Trong lúc vô tình liếc thấy giấy bút trên bàn, cô đột nhiên linh động, viết mấy chữ to lên giấy: [Tiền mặt không đủ, lần sau bù thêm. Hẹn tối mai gặp ở quán bar Thợ Săn.]

1

Lúc trước Thu Đồng Tâm cũng trải qua chuyện chơi đùa tình một đêm vài lần, nhưng đều là ngủ xong thì tự tan, không có giao dịch tiền bạc, cũng không giữ lại phương thức liên hệ làm gì. Hai bên cũng không chuẩn bị gặp lại lần hai.

Nhưng người đàn ông này kỹ thuật giỏi như vậy, ngủ thêm một lần nữa cũng không phải không thể. Nói không chừng chờ cô xong đợt công tác bận rộn này còn có thể thoả mãn anh bao dưỡng anh lâu dài.

Lấy điều khiển từ xa đè lên tờ giấy trên xấp tiền mặt màu đỏ, lúc này Thu Đồng Tâm mới cảm thấy mỹ mãn mà rời khỏi khách sạn.

Thu đại ca bên kia thúc giục mãi, cô cũng không có thời gian về nhà thay quần áo. Đến bãi đỗ xe quán bar, khởi động xe xong vội vàng chạy đến công ty.

Chờ đến lúc Thu Đồng Tâm đến, hội nghị quan trọng kia đã sớm tan.

Nhìn thư ký Tiểu Trương đang sửa sang lại văn kiện, Thu Đồng Tâm cười nhẹ nhàng mà đi tới:

"Chị Trương, lát nữa có thể thuận tiện lấy giúp em thêm 3 ngàn nữa không?"

Dựa vào gương mặt tươi cười hiền lành và vô hại này cô đã sớm hoà đồng với mấy nàng thư ký của Thu lão đại. Tiểu Trương tất nhiên cũng không có khả năng cự tuyệt cô, dứt khoát đồng ý:

"Hai ngày nay Thu tiểu thư tham gia rất nhiều hôn lễ phải không?"

"Thật ra không phải, tiền mặt hôm qua chị lấy dùm em ấy, em đi mua trai bao rồi."

Nhìn vẻ mặt đứng hình ngơ ngác của Tiểu Trương, Thu Đồng Tâm cười ngọt ngào với cô ấy rồi chuẩn bị đi đến văn phòng Thu Dật Mặc. Ai ngờ vừa quay người lại đã thấy một bóng hình quen thuộc.

Nhiếp Thành vẫn mặc một thân tây trang đen như cũ, biểu tình cao lãnh tự phụ trước sau như một, con ngươi màu đen không có chút ý cười, thậm chí cho người ta một loại cảm giác tối tăm.

Nhìn chằm chằm dấu vết xanh tím trên cổ Thu Đồng Tâm vài giây, anh mới đột nhiên nhếch miệng cười: "Trai bao?"

Kiểu tươi cười này không hiểu vì sao mang theo chút tà khí.

Thu Đồng Tâm thật sự không rõ, rõ ràng người đàn ông lạnh như băng này khi cười rộ lên cũng rất ôn nhu, nhưng vì sao mỗi lần ở trước mặt cô, lại luôn cười đến âm dương quái khí.

"Thầy Nhiếp, à không, Nhiếp đại luật sư." Thu Đồng Tâm cũng cười chào hỏi anh, "Sớm a~"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đến thời gian ăn trưa rồi, rất sớm."

Ánh mắt Nhiếp Thành vẫn cứ ở trên cổ cô: "Trai bao cũng đụng vào, em thật đúng là không kén ăn."

"Vừa đẹp trai dáng người cao lớn, kỹ thuật giỏi lại ôn nhu, vì sao lại không cần đây?"

Thu Đồng Tâm vẻ mặt vô tội nhìn anh nhún vai rồi đi vào văn phòng tổng giám đốc.

Vừa thấy bộ dáng này của Thu Đồng Tâm, Thu Dật Mặc biết ngay tối hôm qua cô làm gì. Lại thấy Nhiếp Thành đi vào cùng cô, anh càng thêm hiểu rõ.

Thu Đồng Tâm quá hiểu vị đại ca nhà mình, biết anh nghĩ sai, cô bước nhanh qua cười hì hì giải thích:

"Tối hôm qua em chi ba ngàn chơi trai bao, không phải anh ấy đâu, anh đừng nghĩ nhiều."

Sắc mặt Nhiếp Thanh xanh mét, đôi mắt đen lạnh đến khiếp người, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đưa văn kiện trong tay cho Thu Dật Mặc:

"Đây là hợp đồng định ra bước đầu."

Ánh mắt Thu Đông Tâm quét qua quét lại trên người hai người đàn ông mấy lần: "Cho nên ngày hôm qua hai người đã thoả thuận xong việc hợp tác rồi?"

Nhận hợp đồng Thu Dật Mặc ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Em là tổng giám đốc tương lai, có ý kiến gì có thể đề xuất."

"Em thì có thể có ý kiến gì? Dù sao bản lĩnh của thầy Nhiếp, à không, Nhiếp đại luật sư, 5 năm trước em đã được chứng kiến rồi. Về sau có thể có Nhiếp đại luật sư hỗ trợ, đó là may mắn của công ty."

5 năm trước, vụ kiện trị giá hai trăm vạn kia làm tài năng mới xuất hiện Nhiếp Thành một trận thành danh. Từ đó ở trong ngành hô mưa gọi gió. Những việc này Thu Đồng Tâm ít nhiều cũng có biết.

Không thể không nói, trên năng lực nghiệp vụ cô xác thật không có bất cứ hoài nghi gì với Nhiếp Thành. Dù sao vụ kiện năm đó tất cả đoàn đội luật sự đều bó tay không có cách, vậy mà từ trên tay anh chuyển bại thành thắng đủ để chứng minh thực lực của anh không thể khinh thường.

Nhưng chuyện làm Thu Đồng Tâm nén giận lâu nay đó là phí luật sư năm đó, tập đoàn Thu thị hoàn toàn không phải trả. Theo lời nói của Nhiếp Thành lúc đó, đó là tiền bán mình của cô.

"Tối hôm qua anh nói chuyện với mẹ mới biết chuyện 5 năm trước, thì ra lúc ấy mẹ đã đề nghị Nhiếp luật sư làm cố vấn pháp luật của tập đoàn. Chỉ là không nghĩ tới Nhiếp luật sư vậy mà chạy đến trường đại học dạy học."

Thu Dật Mặc như là suy tư gì đó mà nhìn một nam một nữ đối diện: "Hơn nữa vụ kiện 5 năm trước, Nhiếp luật sư không lấy một xu, việc này thật là rất thú vị."

Thú vị cái đầu quỷ của anh đó!

Thu Đồng Tâm hung hăng mà trừng mắt nhìn vị đại ca không chê náo nhiệt này, còn chưa kịp nói gì đã nghe Nhiếp Thành lạnh lùng mà ném ra một câu: "Hai trăm vạn một lần 'chơi', so với ba ngàn 'chơi' một đêm thì thú vị hơn nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đồng Tâm

Số ký tự: 0