Đồng Tâm

Chương 49

Nghê Đa Hỉ

2024-11-21 12:00:05

Bốn cánh môi lửa nóng dính sát vào nhau, cọ xát rồi mút vào, nước bọt luân phiên, hơi thở quấn quanh.

Hai tay Thu Đồng Tâm đã không màng xung quanh mà quấn lấy cổ người đàn ông. Bàn tay của Dương Cảnh Diệu cũng đã vững vàng chế trụ đầu cô, tay còn lại siết chặt eo cô, làm cơ thể hai người dán sát đến không chừa một khe hở.

Dần dần Thu Đồng Tâm mơ hồ cảm giác được bụng nhỏ bị đồ vật gì đó chống vào, xúc cảm không phải quá rõ ràng nhưng lại không cách nào bỏ qua.

Dương Cảnh Diệu chậm rãi buông cô ra, thấp giọng nói bên tai cô: "Tôi cứng, muốn làm em."

Giọng nói anh vốn đã rất có từ tính, hiện giờ lại mang theo chút khàn khàn, nghe vào trong tai quả thực gợi cảm chết người.

Thu Đồng Tâm bất giác kẹp chặt hai chân, cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể hư không vô cùng.

"Em cũng vậy." Trong nụ cười xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt của cô tất cả đều là câu dẫn trần trụi, "Quần lót người ta đều ướt rồi, làm sao bây giờ~"

"Thiếu làm." Dương Cảnh Diệu hung hăng bóp mông cô một cái, kéo tay cô đi về hướng thang máy, "Đến văn phòng tôi."

Nơi thang máy này phải đợi rất lâu, hai người liền đi thang cuốn xuống từng tầng một. Khi tới cửa lầu ba có một cửa hàng nội y, Dương Cảnh Diệu đột nhiên nâng cằm lên hướng về bên ấy: "Nhìn kìa."

Thu Đồng Tâm phóng tầm mắt nhìn lại, vừa vặn trông thấy một mỹ nữ trẻ tuổi dáng người cực kỳ nóng bỏng đứng trong cửa hàng, không khỏi trêu ghẹo nói: "Sao vậy? Coi trọng sao? Ngực tấn công mông phòng thủ, thanh tú trang nhã, ánh mắt không tồi nha."

Dương Cảnh Diệu buồn cười liếc nhìn cô một cái: "Ý tôi nói, nếu tôi đã làm quần lót em ướt, giờ đền mấy bộ được không."

"Thì ra không phải muốn làm cô ta à?" Thu Đồng Tâm biểu hiện tiếc nuối lắc đầu với anh, "Thật đáng tiếc, nếu anh có thể chịch được cô ta, em lập tức gọi anh là baba."

Dương Cảnh Diệu nhất thời không phản ứng lại được lời này của cô là có ý tứ gì, cứ trơ mắt nhìn gương mặt cô đầy tươi cười đi vào trong cửa hàng, gọi mỹ nữ trẻ tuổi ngọt ngào kia một câu: "Mẹ nhỏ..."

Dương Cảnh Diệu: "..."

Hắn chưa từng nghe tin tức Chủ tịch Thu ly hôn, làm sao vô duyên vô cớ Thu Đồng Tâm lại lòi ra một mẹ nhỏ?

Mỹ nữ trẻ trung kia vốn là đi với bạn tới, hai người chọn nội y sang chảnh giá cả đắt một chút. Mỹ nữ đang hô hào thể hiện muốn trả tiền cho bạn, nghe xong một câu của Thu Đồng Tâm tươi cười đắc ý trên mặt nháy mắt hóa thành hư ảo.

Thu Đồng Tâm giống như là không thấy mỹ nữ thay đổi sắc mặt, tiếp tục ngoan ngoãn mà cười nói: "Thật khéo nha mẹ nhỏ, không nghĩ tới lại gặp gỡ ở chỗ này."

Mỹ nữ lôi kéo khóe miệng cười cười: "Đúng vậy, thật trùng hợp, Thu tiểu thư vẫn nên trực tiếp gọi tôi là Âu Dương đi, rốt cuộc tuổi chúng ta cũng không khác nhau lắm."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Sao lại không khác nhau lắm? Rõ ràng cô còn nhỏ hơn tôi hai tuổi đấy." Vừa vặn Dương Cảnh Diệu đã tiến vào, Thu Đồng Tâm lập tức kéo cánh tay anh nhiệt tình mà cười nói, "Mau gọi mẹ nhỏ đi."

1

Dương Cảnh Diệu đè xuống nghi hoặc trong lòng, ngoan ngoãn nhấp môi cười với cô gái thoạt nhìn chỉ sợ nhỏ hơn mình tới mười tuổi, nghiêm túc gọi: "Mẹ nhỏ."

Chút khách khí giả vờ này cuối cùng Âu Dương cũng đã không cố được nữa, cả khuôn mặt khó coi tới cực điểm. Bạn của cô ta với hai nhân viên vẻ mặt đều là ngơ ngác.

Thu Đồng Tâm tiếp tục thân thiện cao giọng giới thiệu với Dương Cảnh Diệu: "Đừng nhìn Âu tiểu thư hiện giờ mới hơn hai mươi, dựa vào vai vế chúng ta phải gọi cô ấy là mẹ nhỏ đấy, ai bảo cô ấy gả cho người từ nhỏ em đã gọi là bác Bạch đây. Anh không biết đấy thôi, tình yêu của mẹ nhỏ với bác Bạch em rất đẹp nha. Mẹ nhỏ là nhất kiến chung tình với bác Bạch em, tuy rằng khi đó bác Bạch em cũng đã 60 tuổi rồi."

2

Những lời này cô nói cực kỳ cố tình, chỉ cần là người bình thường đều có thể nghe ra sự châm chọc trong đó. Ngay cả hai nhân viên cửa hàng đang ân cần hầu hạ Âu Dương, ánh mắt nhìn cô ta cũng lặng lẽ trở nên có vài phần một lời khó nói hết.

Sắc mặt Âu Dương xanh mét, cũng bất chấp ưu nhã cao quý, chỉ căm giận mà nhìn chằm chằm Thu Đồng Tâm: "Thu tiểu thư, tôi và cô hình như không thân? Cô cũng không cần luận vai vế gì với tôi, tôi nhận không nổi."

1

Thu Đồng Tâm vẻ mặt vô tội: "Vậy cô bắt Lão Bạch gọi cô là mẹ nhỏ thì sao, tôi đương nhiên cũng chỉ có thể gọi như vậy thôi! Quan hệ của tôi với Lão Bạch cô cũng biết đấy, bạn của anh ấy chính là bạn của tôi, kẻ địch của anh ấy càng là kẻ địch của tôi."

1

Nghe cô cố tình tăng thêm ngữ khí ở hai từ "kẻ địch", Âu Dương cười lạnh một tiếng: "Thu tiểu thư đừng quá cất nhắc người nào đó, tôi hiện giờ là nữ chủ nhân cưới hỏi đàng hoàng của Bạch gia, mà đứa con hoang danh không chính ngôn không thuận nào đó, còn không có tư cách trở thành kẻ địch của tôi."

"A, đúng, tôi sao lại có thể quên mất chuyện này chứ?" Bộ dáng Thu Đồng Tâm như vừa tỉnh ngộ, "Cô chính là phối ngẫu trên danh nghĩa của bác Bạch, nếu một ngày nào đó bác Bạch đột nhiên cưỡi hạc về trời, cô sẽ có quyền thừa kế, cũng không biết ngày này còn mất bao lâu nữa. Rốt cuộc bác Bạch còn có thể bị cô câu lên giường, chứng tỏ thân thể ông ấy vẫn còn tốt, vậy cô nhất định phải chờ rất vất vả rồi?"

"Cô nói bậy gì đó?" Âu Dương giơ tay lên, nhưng cuối cùng lại nhịn lửa giận xuống, hung tợn trừng mắt Thu Đồng Tâm một cái, dẫm lên giày cao gót nghênh ngang mà đi.

Xem diễn nửa ngày Dương Cảnh Diệu cũng coi như hiểu đại khái, cười nói: "Hả giận không?"

"Tạm được." Thu Đồng Tâm bĩu môi.

Dương Cảnh Diệu tò mò mà nhìn cô: "Chuyện nhà của người khác, em quan tâm như vậy sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hết cách rồi, đó là người rất thân với em, kẻ địch của anh ấy em nhất định giúp anh ấy tiêu diệt. Huống chi cô ta đã từng tính kế em, Lỗ Tấn* tiên sinh có nói, thù lớn không báo thì không phải là phụ nữ."

(*Lỗ Tấn là nhà văn TQ, tác giả của 'AQ chính truyện', chương trình cấp 3 ngày xưa ta học có tác phẩm của ông ấy, không biết chương trình cải cách giờ còn ko.)

"Không tệ đó, lời lẽ chí lý của Lỗ Tấn tiên sinh vậy mà em đều biết, lợi hại."

"Đương nhiên rồi."

Chờ hai người đi đến một chỗ khác bên trong, mới nghe được một nhân viên nhỏ giọng nói: "Lỗ Tấn có nói qua lời này sao? Sao tôi không nhớ rõ nhỉ?"

Thu Đồng Tâm nhịn không được cười ra tiếng, ngẩng đầu nhìn Dương Cảnh Diệu, hắn làm như có thật gật gật đầu: "Ừm, có khả năng không phải Lỗ Tấn, là Chu Thụ Nhân* nói."

(*Chu Thụ Nhân là tên thật của nhà văn Lỗ Tấn )

2

"Cũng có lẽ là Châu Tấn nói thì sao?"

Hai người cứ trêu ghẹo nhau như vậy kéo tay đi dạo một vòng. Dương Cảnh Diệu chỉ vào một bộ nội y cực kỳ có cảm giác tình thú nói: "Mua cái kia, em mặc cho tôi thao."

"Được nha."

Bởi vì cửa hàng nội y quá lớn, Dương Cảnh Diệu mới vừa rồi lại nói nhân viên không cần đi theo, cho nên góc này chỉ có hai người bọn họ.

Đi ra phía trước chọn thẳng một số đo, Dương Cảnh Diệu đưa cho Thu Đồng Tâm: "Đi vào thử xem?"

Nhìn ánh mắt anh tràn đầy thâm ý, Thu Đồng Tâm mị nhãn như tơ: "Có phải anh muốn nói, muốn vào giúp em thay?"

Dương Cảnh Diệu nhướng mày: "Em nói xem?"

"Sắc lang." Thu Đồng Tâm ra vẻ kiều mị mà liếc anh một cái, cúi đầu nhìn số đo nội y, "Rất chuẩn nha, người duyệt qua vô số phụ nữ đúng là lợi hại."

2

Dương Cảnh Diệu lại thuận tay đem thật nhiều bộ nội y quanh người tất cả đều chọn cùng một số đo, trực tiếp đẩy Thu Đồng Tâm vào phòng thử đồ: "Tôi phải tận mắt nhìn xem tôi chọn có thích hợp hay không."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đồng Tâm

Số ký tự: 0