Đồng Tâm

Chương 55

Nghê Đa Hỉ

2024-11-21 12:00:05

"Bên Internet marketing vẫn là dựa theo phương án vốn có tiến hành, vừa phải thôi, không cần thiết chỉ vì cái lợi trước mắt. Phải biết rằng mấy năm nay lưu lượng online cũng không quá tốt, quá sức rất dễ mang kết quả ngược lại."

Thu Đồng Tâm đang ở văn phòng nói chuyện chính sự với hai người phụ trách bộ phận marketing, điện thoại trên bàn truyền đến âm thanh nhắc nhở cô cũng không để ý tới. Cho đến khi nói chuyện công việc xong, hai người phụ trách rời đi, cô mới mở WeChat.

Đồng Ninh: [Tội lỗi không muốn.]

Bốn chữ ngắn ngủn, lại làm Thu Đồng Tâm nhịn không được nhướng mày.

Đây là tên bộ phim người lớn tối hôm qua cô mở.

Đồng Ninh có thể phân biệt được là thanh âm của phim mà không phải là cô đang làm tình với đàn ông, điểm này cô ngược lại cũng không giật mình. Nhưng không nghĩ tới cậu ta vậy mà ngay cả phim nào cũng có thể nhận ra được.

Thu Đồng Tâm: [Thì ra cũng là một tay chơi có kinh nghiệm, xem ra là tôi đã xem nhẹ cậu.]

Đồng Ninh: [Em rất ngây thơ mà, chỉ là ghi âm lại để bạn giúp em tìm thôi.]

Thu Đồng Tâm: [Ghi âm?]

Đồng Ninh: [Chị yên tâm, không có lọt tiếng của chị vào đâu.]

Thu Đồng Tâm: [Ghi lại cũng chẳng sao cả.]

Đồng Ninh: [Vậy cũng không được, em không thể để cho người khác nghe được giọng của chị.]

Đồng Ninh: [Thanh âm của chị thật dễ nghe, làm em cứng hết cả lên] *chọc người ta ngượng ngùng*

3

(Giữa hai dấu * là biểu tượng meme nha)

Thu Đồng Tâm: [Cậu đây là đang tán tỉnh tôi sao? Em trai à, cậu một chút cũng không ngây thơ nhé.]

Đồng Ninh: *Ngoài miệng đen tối, là vì che dấu nội tâm chính trực*

Thu Đồng Tâm: *ha hả*

Đồng Ninh: [Bị chị làm hại cả đêm qua cũng chưa ngủ ngon, còn nằm mơ một giấc mơ xấu hổ nữa] *mặt bầu bĩnh đỏ lên*

Thu Đồng Tâm: *Đàn ông, ngươi đùa với lửa*

Đồng Ninh: *tắm rửa sạch sẽ* *ngoan ngoãn chờ*

2

Thu Đồng Tâm: Bình chữa cháy.jpg, khối băng.jpg

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thu Đồng Tâm: [Từ từ dùng không cần cảm ơn.]

Đồng Ninh: [Chị thật nhẫn tâm] *đáng thương*

Thu Đồng Tâm: *xem thường*

Đồng Ninh: [Ngày mai đoàn phim làm tiệc sinh nhật cho anh Cao Hạ, chị sẽ đến chứ?]

Thu Đồng Tâm: [Nhớ tôi?]

Đồng Ninh: [Muốn chị cho em cái khen thưởng. Em thông minh như vậy, nhìn thấu quỷ kế tối qua của chị, hẳn là có khen thưởng.]

Thu Đồng Tâm: [Muốn khen thưởng cái gì? Thân thể của tôi?]

Đồng Ninh: [Mới không có] *mặt đỏ* [ngày mai chị dạy em diễn yêu đương như thế nào được không?]

Thu Đồng Tâm: [Không bằng cậu nói thẳng ra bảo tôi ngày mai yêu đương với cậu là được rồi.]

Đồng Ninh: [Vậy ngày mai chị với em yêu đương đi.]

2

Tên nhóc này...

Rõ ràng lúc đối mặt không động gì cũng đỏ mặt, không nghĩ tới cách màn hình lá gan ngược lại rất lớn. Chẳng qua đây cũng có thể xem là chút lạc thú trong công việc buồn tẻ của cô.

Cho nên Thu Đồng Tâm nghĩ nghĩ, gửi trả lời một cái meme: *Chuẩn tấu*

1

Sinh nhật Cao Hạ vào ngày 15 tháng 10 hôm nay, đoàn phim sắp xếp truyền thông và fans vào thăm, thuận tiện tiến hành tuyên truyền quy mô lớn.

Thời điểm Thu Đồng Tâm đến, truyền thông đã xuống sân khấu, Cao Hạ đang ở ngoài bãi cỏ bị các fan vây quanh chụp ảnh chung. Còn lại một mình Đồng Ninh an tĩnh ngồi trong biệt thự, từ xa nhìn tới, thân ảnh cao dài mảnh khảnh kia giống như một hình ảnh tuyệt đẹp trong bức hoạ cuộn tròn, có chút mờ mịt cùng hư ảo.

Nhìn Thu Đồng Tâm tới, cậu ta đầu tiên là vội vàng từ trên ghế đứng lên, sau đó dường như nghĩ đến cái gì khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, hai tay siết quần áo, có vẻ không biết làm sao.

4

Thu Đồng Tâm thật đúng là không cách nào tưởng tượng được, người thiếu niên không dính bụi trần thẹn thùng trước mắt này, vậy mà chính là người đàn ông phóng đãng lớn mật trêu chọc cô trên WeChat.

"Như thế nào? Bây giờ biết đỏ mặt rồi?" Thu Đồng Tâm đi qua buồn cười mà nhìn cậu ta, "Trên WeChat không phải rất không biết xấu hổ sao? Nghe được thanh âm của chị người ta đều cứng hết cả lên, đây không phải cậu nói à?"

Thu Đông Tâm cố ý kéo giọng nói dáng vẻ kệch cỡm nói câu kia ra, ánh mắt Đồng Ninh nhìn cô càng thêm né tránh, nhưng vẫn thấp giọng nói: "Em chỉ là đang trần thuật sự thật thôi."

1

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Sự thật? À, cậu cứng thật, thì đó cũng là do nghe phim cấm kia mà cứng, có quan hệ gì với tôi?"

"Ai nói? Nghe cái loại âm thanh này em cũng chưa có cảm giác, rõ ràng là giọng nói của chị..." Đồng Ninh hơi ngượng ngùng, thanh âm cũng càng nhỏ, "Chính là nghe giọng nói của chị rồi mới có phản ứng."

"Cho nên? Cậu hiện tại muốn làm sao?" Thu Đồng Tâm cười xấu xa dựa sát vào cậu ấy, cố ý nhẹ nhàng thổi khí bên tai, "Muốn tôi giúp cậu dập tắt lửa sao?"

Đồng Ninh xê dịch ra phía sau, nghiêm mặt nói: "Ngày đó chị dạy em diễn ái muội, em đã học xong rồi. Chị có muốn đối diễn với em thử xem sao không?"

Thu Đồng Tâm nhướng mày: "Cậu xác định?"

Đồng Ninh liếc trái liếc phải, đột nhiên nắm lấy cổ tay Thu Đồng Tâm vào thang máy, ấn nút lên lầu 5.

Thu Đồng Tâm không nói một lời mà đi theo cậu ấy, muốn nhìn một chút cậu thiếu niên bộ dáng như một người đàn ông này đến tột cùng có thể to gan đến mức nào.

Thang máy từ từ đi lên, trong không gian bịt kín cực kỳ an tĩnh, hai người đều không nói lời nào, thậm chí cũng chưa đối diện nhau.

Nhưng bàn tay Đồng Ninh đang nắm cổ tay cô lại chậm rãi di động, từ từ nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của cô, sau đó căng ra một chút, giao mười ngón tay với cô, trong miệng còn nghiêm túc giải thích: "Tối qua chị đồng ý hôm nay yêu đương với em rồi, coi như giúp em đối diễn là được."

1

Thu Đồng Tâm buồn cười xuyên thấu trên vách tường thang máy nhìn trên mặt cậu ta, trấn tĩnh, thong dong. Nếu không phải cô có thể rõ ràng nhìn thấy ngực cậu ta phập phồng đến chịu không nổi, thì cô chắc cũng đã tin tưởng người này thật sự bình tĩnh như vậy.

"Phòng nghỉ này vốn dĩ em không thể nào tới, bởi vì Thu đạo thường xuyên ở bên trong..." Nói đến đây, khuôn mặt non nớt tuấn tú kia lại đỏ lên, "Chẳng qua gần đây đều có thể lên đây rồi, bên trong không có ai."

Thu Đồng Tâm đương nhiên hiểu rõ ý tứ cậu ta, còn không phải hiện tại anh ba kia của cô đã chia tay với Tả Ninh, nên không có đến nơi này bạch bạch bạch sao.

"Cậu không phải sẽ chạy tới nơi này nhìn lén chứ?"

"Ai nhìn lén? Em chỉ là... chỉ là có một ngày không cẩn thận đi qua nghe được, sau đó em cũng chưa đến đây lại."

Đồng Ninh đỡ vai cô để cô ngồi vào trên sôpha, nghiêm túc nói: "Mấy cảnh này Thu đạo bảo em với nữ diễn viên tự do phát huy, đến lúc đó lại quyết định có giữ lại hay không. Cho nên em chuẩn bị dựa vào những bước chị dạy em ngày đó."

Ánh mắt Thu Đồng Tâm nghiền ngẫm: "Những bước nào?"

Đồng Ninh ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay nắm vai cô một lần nữa, thân mình chậm rãi gần sát vào, đè cô dựa ra phía sau một chút.

Cơ thể hai người dán chặt bên nhau, cách hai lớp vải Thu Đồng Tâm đều có thể cảm giác được nhiệt độ cực nóng trên cơ ngực của cậu ấy, cùng với nhịp tim đập ngày càng nhanh.

Môi Đồng Ninh nhấp thành một đường cong rất đẹp, theo khuôn mặt tuấn tú tới gần, đôi môi khẽ nhếch, thanh âm trầm thấp mà mê người: "Em muốn hôn chị."

Cậu ta không phải nói lời kịch ngày đó của cô "Tôi muốn hôn cậu có thể chứ", nhưng lại câu người giống hệt vậy, đồng thời còn mang theo vài phần khí thế không thể kháng cự.

Thu Đồng Tâm cắn cắn môi, một bộ dáng e lệ ngượng ngùng nhìn chằm chằm cậu ấy, một câu cũng không nói.

Bàn tay to đỡ bả vai cô rồi trượt xuống trên eo, một tay kia hướng lên trên nâng đầu cô, cánh môi cứ như vậy thong thả mà mềm nhẹ ấn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đồng Tâm

Số ký tự: 0