Trêu Xong Chạy
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
2024-08-08 12:33:34
Giữa tình yêu và lợi ích, Thu Đồng Tâm đương nhiên vẫn giống như mẹ cô kỳ vọng, chọn lợi ích. Tuy nhiên, cô và mẹ không giống nhau.
+
Cái mà mẹ cô gọi là lợi ích, đó là vẫn kết hôn, nhưng đoạn hôn nhân này chỉ tồn tại trên danh nghĩa, con cái không thể thiếu, đại khái nối dõi tông đường cũng coi như là một phần lợi ích.
Cho nên, lợi ích mà Thu Đồng Tâm chọn càng thêm thuần tuý, không đề cập đến bất kỳ cái gì gọi là hôn nhân hay là con cái.
Dùng lời lúc ấy cô đã nói với mẹ đó là: Tôi lựa chọn bản thân mình sướng là được rồi.
Cô có thể thoải mái quan hệ với đàn ông, khắp nơi đều là bạn giường, có thể dùng hết thảy thủ đoạn để thoả mãn nhu cầu sinh lý của mình.
Chỉ duy nhất không nói chuyện tình cảm, không nói chuyện hôn nhân.
Hơn nữa mấy năm qua, cô phát hiện những ngày trôi qua như vậy đặc biệt sảng khoái. Mẹ cô tự xưng là tiêu sái, nhưng cô cảm thấy mình còn tiêu sái hơn bà ấy gấp mười lần.
Rốt cuộc mẹ cô cần phải làm bộ làm tịch trước máy ảnh, còn cần duy trì hình tượng Thu phu nhân tốt đẹp trước công chúng. Thậm chí ngẫu nhiên còn phải làm bộ vợ chồng ân ái với Thu Quốc Bình, cho dù hai người đã sớm ghét nhau như chó với mèo rồi.
Mà Thu Đồng Tâm không cần diễn kịch. Cô không cần để ý đến ánh mắt và cái nhìn của người khác, cũng không cần dùng bất kỳ tiêu chuẩn đạo đức nào để quản thúc mình. Chỉ cần cô vui, muốn chơi như thế nào cũng được.
Cô như vậy cho nên đối với Nhiếp Thành, người muốn chịu trách nhiệm với cô, muốn cô toàn tâm toàn ý không phải là người một đường.
Chẳng qua sau này cô vào đại học, thân phận Nhiếp Thành trở thành giáo sư môn kinh tế của cô. Hắn nhiều lần làm bạn giường phát tiết nhu cầu sinh lý với cô. Nhưng bọn họ vẫn là người của hai thế giới.
Nếu cứng rắn hỏi cô có tình cảm gì với Nhiếp Thành hay không, thì cô đại khái có thể nói, đôi khi có chút hoài niệm thân thể hắn. Dù sao cũng là một người đàn ông cực phẩm như vậy, là người đã mở ra cánh cửa dục vọng của cô.
Còn khác nữa, thì dường như không có.
...
Nhìn về phía Sài Hân, người ngồi đối diện nãy giờ trên bàn cơm vẫn luôn dò hỏi, cô cười ngọt ngào vẻ mặt áy náy nói:
"Ngại quá, trí nhớ tôi không tốt, vừa rồi không nhớ được Nhiếp luật sư lại là giáo viên thời đại học của tôi, bởi vì tôi hay trốn học ấy. Đoán chừng thầy Nhiếp có thể nhớ rõ tôi cũng là vì mỗi lần điểm danh tôi đều không có mặt, có phải không, Thầy Nhiếp?"
"Đương nhiên." Nhiếp Thành cười như không cười mà nhìn cô, "Em tổng cộng trốn bao nhiêu buổi, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ. Rốt cuộc, em vẫn là học sinh đặc biệt nhất mà tôi đã từng dạy."
Hai chữ 'đặc biệt' giống như được hắn đặc biệt nhấn mạnh, nghe vào trong tai Thu Đồng Tâm cảm thấy ý vị sâu xa.
Nhưng mà cô mặc kệ hắn có ý vị gì, tiếp tục bình tĩnh ăn đồ ăn của mình là được rồi.
Cho đến lúc điện thoại vang lên, Thu Đồng Tâm mới từ trên chổ ngồi đứng dậy: "Tôi đi nhận điện thoại."
Vừa thấy là Bạch Tấn gọi tới, cô liền biết tên kia muốn làm gì, khẳng định là lại rãnh rỗi đến nhàm chán, la hét kêu cô đi chơi với hắn.
Thu Đồng Tâm: "Còn chưa chết sao? Không phải anh nhắc mãi em không đi chơi với anh anh liền ngẹn chết hay sao?"
"Lúc trước kêu em hẹn hò với anh em nói không có thời gian, hiện tại giờ cho dù em có thời gian cũng không nhìn thấy anh đâu." Ngữ khí Bạch Tấn giống như oán phụ trách chồng lâu lắm chưa về nhà ấy.
Thu Đồng Tâm: "Lại bay đi đâu à?"
Bạch Tấn: "Paris"
Thu Đồng Tâm: "Khi nào trở về?"
Bạch Tấn: "Ít nhất một tuần."
Thu Đồng Tâm: "Còn tốt mà, nháy mắt là qua ngay."
Bạch Tấn: "Không qua được mà, mỗi ngày nhớ em nhớ đến lửa dục đốt người, anh đây là cứng đến tận sân bay đấy."
Thu Đồng Tâm: "Phải không? Cứng lên bao nhiêu? Ba centimet, hay là năm centimet?"
Bạch Tấn: "Mỗi lần anh thao em đến nỗi em đều ngao ngao kêu, em nói xem bao nhiêu centimet?"
Thu Đồng Tâm: "Được mười centimet không? Hình như không tới đâu, anh chính là người đàn ông ngắn nhất mà em từng ngủ đó." (Chị phũ vl >.
+
Cái mà mẹ cô gọi là lợi ích, đó là vẫn kết hôn, nhưng đoạn hôn nhân này chỉ tồn tại trên danh nghĩa, con cái không thể thiếu, đại khái nối dõi tông đường cũng coi như là một phần lợi ích.
Cho nên, lợi ích mà Thu Đồng Tâm chọn càng thêm thuần tuý, không đề cập đến bất kỳ cái gì gọi là hôn nhân hay là con cái.
Dùng lời lúc ấy cô đã nói với mẹ đó là: Tôi lựa chọn bản thân mình sướng là được rồi.
Cô có thể thoải mái quan hệ với đàn ông, khắp nơi đều là bạn giường, có thể dùng hết thảy thủ đoạn để thoả mãn nhu cầu sinh lý của mình.
Chỉ duy nhất không nói chuyện tình cảm, không nói chuyện hôn nhân.
Hơn nữa mấy năm qua, cô phát hiện những ngày trôi qua như vậy đặc biệt sảng khoái. Mẹ cô tự xưng là tiêu sái, nhưng cô cảm thấy mình còn tiêu sái hơn bà ấy gấp mười lần.
Rốt cuộc mẹ cô cần phải làm bộ làm tịch trước máy ảnh, còn cần duy trì hình tượng Thu phu nhân tốt đẹp trước công chúng. Thậm chí ngẫu nhiên còn phải làm bộ vợ chồng ân ái với Thu Quốc Bình, cho dù hai người đã sớm ghét nhau như chó với mèo rồi.
Mà Thu Đồng Tâm không cần diễn kịch. Cô không cần để ý đến ánh mắt và cái nhìn của người khác, cũng không cần dùng bất kỳ tiêu chuẩn đạo đức nào để quản thúc mình. Chỉ cần cô vui, muốn chơi như thế nào cũng được.
Cô như vậy cho nên đối với Nhiếp Thành, người muốn chịu trách nhiệm với cô, muốn cô toàn tâm toàn ý không phải là người một đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua sau này cô vào đại học, thân phận Nhiếp Thành trở thành giáo sư môn kinh tế của cô. Hắn nhiều lần làm bạn giường phát tiết nhu cầu sinh lý với cô. Nhưng bọn họ vẫn là người của hai thế giới.
Nếu cứng rắn hỏi cô có tình cảm gì với Nhiếp Thành hay không, thì cô đại khái có thể nói, đôi khi có chút hoài niệm thân thể hắn. Dù sao cũng là một người đàn ông cực phẩm như vậy, là người đã mở ra cánh cửa dục vọng của cô.
Còn khác nữa, thì dường như không có.
...
Nhìn về phía Sài Hân, người ngồi đối diện nãy giờ trên bàn cơm vẫn luôn dò hỏi, cô cười ngọt ngào vẻ mặt áy náy nói:
"Ngại quá, trí nhớ tôi không tốt, vừa rồi không nhớ được Nhiếp luật sư lại là giáo viên thời đại học của tôi, bởi vì tôi hay trốn học ấy. Đoán chừng thầy Nhiếp có thể nhớ rõ tôi cũng là vì mỗi lần điểm danh tôi đều không có mặt, có phải không, Thầy Nhiếp?"
"Đương nhiên." Nhiếp Thành cười như không cười mà nhìn cô, "Em tổng cộng trốn bao nhiêu buổi, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ. Rốt cuộc, em vẫn là học sinh đặc biệt nhất mà tôi đã từng dạy."
Hai chữ 'đặc biệt' giống như được hắn đặc biệt nhấn mạnh, nghe vào trong tai Thu Đồng Tâm cảm thấy ý vị sâu xa.
Nhưng mà cô mặc kệ hắn có ý vị gì, tiếp tục bình tĩnh ăn đồ ăn của mình là được rồi.
Cho đến lúc điện thoại vang lên, Thu Đồng Tâm mới từ trên chổ ngồi đứng dậy: "Tôi đi nhận điện thoại."
Vừa thấy là Bạch Tấn gọi tới, cô liền biết tên kia muốn làm gì, khẳng định là lại rãnh rỗi đến nhàm chán, la hét kêu cô đi chơi với hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu Đồng Tâm: "Còn chưa chết sao? Không phải anh nhắc mãi em không đi chơi với anh anh liền ngẹn chết hay sao?"
"Lúc trước kêu em hẹn hò với anh em nói không có thời gian, hiện tại giờ cho dù em có thời gian cũng không nhìn thấy anh đâu." Ngữ khí Bạch Tấn giống như oán phụ trách chồng lâu lắm chưa về nhà ấy.
Thu Đồng Tâm: "Lại bay đi đâu à?"
Bạch Tấn: "Paris"
Thu Đồng Tâm: "Khi nào trở về?"
Bạch Tấn: "Ít nhất một tuần."
Thu Đồng Tâm: "Còn tốt mà, nháy mắt là qua ngay."
Bạch Tấn: "Không qua được mà, mỗi ngày nhớ em nhớ đến lửa dục đốt người, anh đây là cứng đến tận sân bay đấy."
Thu Đồng Tâm: "Phải không? Cứng lên bao nhiêu? Ba centimet, hay là năm centimet?"
Bạch Tấn: "Mỗi lần anh thao em đến nỗi em đều ngao ngao kêu, em nói xem bao nhiêu centimet?"
Thu Đồng Tâm: "Được mười centimet không? Hình như không tới đâu, anh chính là người đàn ông ngắn nhất mà em từng ngủ đó." (Chị phũ vl >.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro