Đông Y Cá Mặn Trở Thành Đệ Nhất Tinh Tế.
Chương 12
2024-10-21 22:39:00
La Hạ là hiệu trưởng của trường Liên Nhất Quân.
Bạch Chi Tử khẽ gật đầu.
"Đương nhiên là không phải, ta họ Lâm, ông ta họ La, làm sao có thể là cha ta được."
"Ta cũng nghĩ vậy." Bạch Chi Tử bật cười, cô chỉ đùa thôi, không ngờ Lâm Trĩ lại trả lời nghiêm túc như thế.
Nhưng chưa kịp để nụ cười của cô buông xuống, Bạch Chi Tử đã nghe Lâm Trĩ nói: "Nhưng cha ta thật sự có đầu tư ít tiền cho Liên Nhất Quân. Ngươi có việc gì cần ta giúp không?"
Nụ cười của Bạch Chi Tử đông cứng trên mặt, nhìn vẻ chân thành của Lâm Trĩ, cô bỗng cảm thấy ăn không ngon.
Bị khoe mẽ trước mặt....
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt Bạch Chi Tử càng mở rộng hơn, cô thành kính đẩy chiếc bánh kem nhỏ mà Lâm Trĩ vừa đưa cho mình trở lại trước mặt cậu. "Bạn học Lâm, ngươi ăn nhiều chút, nếu không đủ ta sẽ đi lấy thêm cho ngươi."
Lâm Trĩ nhìn chiếc bánh kem nhỏ trước mặt, với cậu chỉ cần một miếng là hết, bỗng nhiên có cảm giác kỳ lạ như mình vừa được dâng lễ vậy.
Khi Bạch Chi Tử trở về ký túc xá, một nữ sinh cùng phòng đã đến, thoạt nhìn có vẻ quen mắt nhưng không rõ từ đâu.
“Chào ngươi, ta là…” Cô vừa định lên tiếng chào hỏi thì bị cắt ngang.
“Ta biết ngươi là ai.” Nữ sinh kia buông đồ xuống, giọng không mấy thân thiện: “Bạch Chi Tử đúng không? Người nổi tiếng theo đuôi Tần Thiên. Nhưng sao ta vừa thấy ngươi lại đi ăn cơm với Lâm Trĩ? Nhanh vậy đã đổi mục tiêu à?”
Nghe cô gái nói, Bạch Chi Tử không thoải mái, nhíu mày lại. “Ngươi là em gái của Trần Tuấn phải không?”
Nữ sinh, chính là Trần Dao, nhìn Bạch Chi Tử với vẻ ghét bỏ, tiếp tục nói: "Chỉ có Lâm Trĩ, cái tên ngốc to con không hiểu được bản chất của ngươi, mới dám ra mặt vì ngươi. Nếu không phải nể mặt nhà họ Lâm, anh trai ta sẽ chẳng bao giờ thua cậu ta, người còn bị thương. Giờ thì đến cả việc gửi tin nhắn cũng không làm được."
Nghe xong lời cô ta, Bạch Chi Tử bật cười vì tức giận, "Thế nào? Anh trai ngươi kể lại với ngươi như vậy à?"
Bạch Chi Tử vốn luôn có phần thiên vị với các cô gái, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ nhẫn nhịn khi gặp phải loại nữ sinh lắm mồm như thế này.
"Vậy anh trai ngươi đúng là có thể nhẫn giỏi thật đấy, vì nể mặt Lâm Trĩ mà sẵn sàng để bị đánh đến mức như vậy, trở về chắc mặt mũi cũng bầm dập hết rồi nhỉ."
"À, hóa ra cậu ta cố ý bị như thế à? Ta còn tưởng cậu ta chỉ là cái gối thêu hoa, sức lực còn không bằng ta nữa cơ."
"Vậy rõ ràng cậu ta rất biết nhẫn nhịn, bị người ta xem như bao cát đánh mà không dám đánh trả." Bạch Chi Tử nói với giọng ra vẻ bội phục.
“Ai nói anh trai ta không đánh trả?! Anh ấy chỉ sợ làm Lâm Trĩ bị thương, khiến Lâm gia mất mặt nên mới cố ý không đánh mạnh tay!” Trần Dao tức giận lên tiếng biện hộ sau khi nghe Bạch Chi Tử nói.
"Phải không? Lúc đó ta cũng ở hiện trường mà. Anh trai ngươi còn chẳng nhấc nổi tay, giống như khúc gỗ đứng yên để bị đánh. Ta còn có video nữa, ngươi muốn xem không?"
Nói xong, Bạch Chi Tử bấm vài cái trên quang não, làm như sắp cho Trần Dao xem đoạn video.
"Ta không xem! Chắc chắn các ngươi cố tình bôi nhọ anh trai ta!" Trần Dao nói vậy, nhưng sắc mặt đã thay đổi, không còn tốt đẹp nữa.
Ngày hôm qua, cô ta đã nhận ra vết thương trên người Trần Tuấn không giống như những gì cậu ta kể. Cô ta chỉ không muốn chấp nhận sự thật mà thôi.
Cô ta không muốn tin rằng anh trai mình lại thua thảm hại đến mức không có chút sức phản kháng nào.
"Hơn nữa, ngươi chỉ có thể năng cấp B, anh trai ta là thể năng cấp A, làm sao có thể thua kém ngươi được!"
Tình hình cơ bản của Bạch Chi Tử đối với bạn bè xung quanh Tần Thiên không phải là bí mật gì, bọn họ đều hiểu rõ cấp bậc thể năng và tinh thần lực của Bạch Chi Tử.
Quả nhiên là anh em ruột với nhau, giống nhau không có đầu óc.
"Ngươi và anh trai ngươi cùng một thầy dạy sao? Ngay cả điều cơ bản như gen động vật cũng không biết? Các ngươi học ở đâu vậy, trường học gà rừng à?" Bạch Chi Tử nhìn Trần Dao với vẻ đáng thương.
Cô ân cần nói: “Nếu không, ta có thể giúp ngươi nói với huấn luyện viên một tiếng, để thầy ấy sắp xếp cho các ngươi một số buổi học bổ túc.”
Trần Dao mặt đỏ bừng, chỉ tay vào Bạch Chi Tử, nhưng nửa ngày cũng không nói ra lời.
Bạch Chi Tử nắm lấy tay Trần Dao đang chỉ vào cô, ấn nhẹ xuống, rồi thì thầm bên tai Trần Dao: “Không có thực lực chính là không có thực lực, có thời gian ở đây kêu la, chi bằng trở về hỏi anh trai ngươi cho rõ ràng mọi chuyện.”
"Còn nữa, đừng có lấy anh trai ngươi so sánh với Lâm Trĩ. Trần Tuấn ở bất kỳ phương diện nào cũng không xứng!"
Bạch Chi Tử buông tay Trần Dao ra, nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm.
Trần Dao căn bản không dám nói chuyện này với người khác. Hiện tại, cô ta thậm chí còn sợ rằng Bạch Chi Tử sẽ đem những lời này nói với Lâm Trĩ.
Bọn họ chỉ dám lén lút nói xấu Lâm Trĩ, bởi vì ở ngoài kia, gia đình họ Trần căn bản không xứng để so sánh với Lâm Trĩ.
Trần Dao mặt mũi khó coi chạy ra khỏi ký túc xá.
Bạch Chi Tử chưa hết giận hừ một tiếng, “Không giận không giận, tức giận cũng chỉ hại thân mà thôi. Trời đất bao la, tồn tại mới là chân lý.”
Cô hít sâu vài hơi, mở quang não, trên đó còn có vài thông báo từ trường học chưa xem hết.
Chiều nay vào lúc ba giờ sẽ có buổi lễ nhập học tại lễ đường.
Ngày mai lúc 6 giờ sáng, tại sân huấn luyện phía Đông khu ba, sẽ tập hợp chuẩn bị xuất phát đến Xích Lâm Đàn Tinh Quân huấn luyện.
Còn có một tin nữa từ Tiền lão: “chủng loại mới.” Phía dưới kèm theo một bức ảnh của thực vật.
Nhìn thấy tảng lớn lá xanh mướt của thực vật, cô nhớ đến ngày mình xuyên qua đã dùng loại thảo dược đó để cầm máu. Cô đã trả lời đoạn tin tức mà Tiền lão gửi cho mình, và sau khi nhận được hồi âm, tâm trạng cô đã được cải thiện rất nhiều sau khi bị Trần Dao làm tức giận.
Buổi chiều, cô chạy như điên trên đường đến lễ đường.
“Ta thật sự muốn quỳ, đây là cái quang não quỷ quái gì vậy!?"
Quang não cấp bậc quá thấp, khiến cho nó bị quá tải thông tin trong một khoảng thời gian ngắn, dẫn đến việc nó bị chết máy. Trước đó Bạch Chi Tử có cài đặt đồng hồ báo thức nhưng vì chết máy nên nó không kêu, làm cho cô ngủ quá giờ.
Khi đi ngang qua chỗ rẽ, cô thấy có người đi tới thì nhanh chóng lùi lại. May mắn là cô phản ứng nhanh, nếu không thì đã va phải người đó.
Người kia nhìn thấy Bạch Chi Tử cũng bất ngờ, “Bạch Chi Tử? Ngươi thật sự thi đỗ vào đây sao?”
Bạch Chi Tử thật sự không có thời gian để trả lời, cô không nghe rõ người đó nói gì, chỉ vòng qua hắn rồi tiếp tục chạy như bay về phía lễ đường.
Hình như không ngờ rằng Bạch Chi Tử lại chạy nhanh như vậy, người đó đứng sững ở chỗ, mãi đến khi có người bên cạnh gọi thì hắn mới rời đi.
“Kẽo kẹt ~” Bạch Chi Tử nhẹ nhàng đẩy cửa nhỏ bên cạnh lễ đường ra một khe hở, nhanh chóng luồn vào bên trong.
Trong lễ đường có rất nhiều người, được chia thành từng đội một cách chỉnh tề.
Bạch Chi Tử tìm được một hàng học sinh có vẻ không dễ chọc giữa đám đông, cô đến đứng ở cuối hàng, ngay sau lưng Lâm Trĩ.
Bên cạnh là tân sinh của hệ chỉ huy. Hệ chỉ huy đều là một số người có tinh thần lực xuất sắc và thể năng… không tốt lắm.
Một nam sinh thuộc hệ chỉ huy đứng bên cạnh Lâm Trĩ đã bị khí thế khủng bố của cậu dọa đến mức run bần bật, mắt thấy sắp khóc ra.
Trên bục phát biểu hiệu trưởng mặc quân phục đang phát biểu với giọng nói trầm ổn truyền qua microphone đến từng tai mọi người trong lễ đường.
“Hoan nghênh các em đến với trường quân đội hàng đầu của Liên Bang, tương lai…”
Bạch Chi Tử đứng ở xa không nhìn rõ, chỉ nghe được nội dung, phát biểu tương tự như những gì hiệu trưởng của trường trung học ở thời hiện đại nói trong lễ nhập học. Cô đứng sau Lâm Trĩ, lén lút dùng quang não tìm kiếm thông tin liên quan đến thảo dược.
Thế giới này có sự tồn tại của thảo dược, nhưng sự phân bố cụ thể của chúng thì thực sự rất hỗn loạn, và dường như cách mà họ gọi tên cũng không rõ ràng lắm.
Bạch Chi Tử nhớ lại ngày mình xuyên qua, thảo dược dùng để cầm máu là tiên hạc thảo, ở khu vực ngoại ô Liên Bang, nó được sử dụng rất phổ biến. Loại thảo này ở Liên Bang được gọi một cách đơn giản là răng diệp thảo.
Kết thúc đại hội, Bạch Chi Tử mang theo món đồ mà Tiền lão gửi về ký túc xá và vừa lúc gặp Trần Dao đang thu dọn hành lý, có vẻ như cô ta chuẩn bị rời đi.
Trần Dao nhìn thấy Bạch Chi Tử trở về, nhanh chóng nhét kiện quần áo cuối cùng vào trong rương, dùng sức đóng lại.
Khi đi ngang qua Bạch Chi Tử, Trần Dao cắn răng nói: “Ta sẽ không cùng người như cô ở cùng một chỗ đâu! Ký túc xá này thì cô cứ ở lại đi!” Nói xong, cô ta kéo theo túi lớn, túi nhỏ, mở cửa ra ngoài.
Bạch Chi Tử nhìn theo Trần Dao rời đi, cảm thấy thanh tịnh hơn hẳn.
Cô mở bao ra, bên trong là vài cọng thực vật dạng xòe ô, với những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt nở ra.
Bạch Chi Tử cầm lấy một gốc thảo dược, vô tình liếc qua tinh thần lực của mình, cảm thấy khối năng lượng nhỏ giống như lớn hơn một chút so với buổi sáng.
Cô nín thở, tập trung nhìn vào khối năng lượng nhỏ đó. Chỉ trong nháy mắt, khối năng lượng nhỏ bỗng nhiên biến mất. Cô đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, tỉ mỉ kiểm tra từng góc của tinh thần lực mình, nhưng vẫn không tìm thấy nó.
Đang lúc cô cảm thấy có chút hoảng loạn, đột nhiên cảm giác được trên tay mình nặng nề. Cô mở mắt ra, và thấy khối năng lượng nhỏ lẽ ra phải trong lòng ngực mình lại xuất hiện ở trên tay cô, mập mạp và tròn tròn.
Trong không trung, dường như có sáu điểm sáng xẹt qua.
Bạch Chi Tử duỗi tay chọc chọc vào khối năng lượng nhỏ không biết từ đâu xuất hiện trong tinh thần lực của mình.
Đừng nói, cảm giác chạm vào còn khá tốt.
Khối năng lượng nhỏ đó bây giờ đã có hai màu đen trắng rõ ràng, tròn vo lăn lộn ở trên giường.
Đột nhiên, khối năng lượng nhỏ dừng lại trước mặt Bạch Chi Tử, trên người nó xuất hiện một trận rung lắc rất nhỏ, rồi đột ngột phía trên mọc ra một quả cầu nhỏ, hai bên còn mọc ra những thứ giống như là tay chân.
Nhìn thấy món đồ quái dị trước mắt, lòng Bạch Chi Tử lại không hiểu sao bắt đầu kích động.
Cái này... cái này chẳng lẽ là...!
Cái vật này, ban đầu bề ngoài bóng loáng đột nhiên xuất hiện lớp lông tơ mịn màng, và theo cử động của nó, những sợi lông tơ bắt đầu rung rinh theo.
Bạch Chi Tử không thể kiềm chế được mà đưa tay lên bế nó lên, năm ngón tay chạm vào lớp lông mềm mại dày dạn, trên mặt cô không kìm được hiện ra nụ cười hạnh phúc si mê.
Khối năng lượng nhỏ cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cô, liền quay đầu lại, đôi mắt tròn xoe chớp chớp không ngừng.
Đây... đây chính là gấu trúc!
----
Ngồi trên chiếc xe bay của trường, Bạch Chi Tử cảm thấy vô cùng phấn khích.
Trong lòng ngực cô đang nằm một con gấu trúc mập mạp, lông xù xì—đó chính là gấu trúc mà tất cả mọi người đều hằng mơ ước!
Có được một con gấu trúc thuộc về chính mình có thể nói là giấc mơ suốt đời của mọi người dân Trung Quốc.
Giờ đây, ở tuổi mười chín, Bạch Chi Tử đã chạm tay vào giấc mơ của đời người—một con gấu trúc!
Con gấu trúc mập mạp này dường như chỉ có Bạch Chi Tử nhìn thấy. Rốt cuộc không ai nhận ra bên cạnh họ có một con gấu trúc sống động đang ở đây!
Địa điểm huấn luyện quân sự lần này—Xích Lâm Đàn Tinh—là một hành tinh nhỏ có biến đổi khí hậu. Trên hòn đảo này, hàng năm có nhiều mưa, nhiều rắn, và rừng rậm bao phủ xung quanh, với thảm thực vật phong phú, tương tự như rừng mưa nhiệt đới hiện đại. Chính vì vậy, nơi này thường được lựa chọn làm địa điểm huấn luyện cho các quân đội lớn.
Lần huấn luyện này được chia thành hai phần.
Phần đầu tiên, ba người sẽ thành lập một tổ để sinh tồn trên hòn đảo này trong ba ngày. Ngoài một số trang thiết bị cơ bản, huấn luyện viên sẽ thả vật tư trong các rương tùy theo tình huống.
Lần huấn luyện này có cơ chế chấm điểm xếp hạng, mỗi người sẽ bắt đầu với một điểm.
Mỗi người sẽ được cấp một chiếc vòng tay tích điểm, và nếu thành công tắt vòng tay của người khác, họ sẽ đạt được số điểm mà người đó đã có.
Nếu điểm số bằng không, sẽ bị loại.
Cuối cùng, vào cuối mỗi ngày, dựa theo điểm tích lũy của mỗi tổ để xếp hạng.
Lần này tham gia huấn luyện quân sự có tổng cộng 600 học viên, được chia thành 200 tổ. Cuối cùng, 20 tổ có tích điểm cao nhất sẽ được hưởng quyền nghỉ ngơi, trong khi những tổ còn lại sẽ phải tham gia một buổi luyện tập ma quỷ, nghe nói nó là truyền thống của trường này.
Việc phân tổ được thực hiện thông qua việc rút thăm ngẫu nhiên.
Bạch Chi Tử rất vui khi được phân cùng tổ với Lâm Trĩ, bên cạnh đó còn có một nam sinh tên là Mạc Lệnh Ngôn.
Người này… nói sao nhỉ, rõ ràng là có vẻ rất bất thường. Tóc mái dài che khuất đôi mắt, tỏa ra một khí tràng tối tăm trầm lắng.
“Oa, ba người kia một tổ thực sự là một sự kết hợp hoàn hảo.”
“Đúng vậy, thật may là bọn họ ba người ở cùng một tổ. Ta thì không nghĩ rằng mình có thể cùng bất kỳ ai ở chung."
Âm thanh bàn tán xôn xao từ bên kia truyền đến.
Một quân đoàn có một diễn đàn, các học viên rất năng động và sôi nổi.
Trong đó, một bài viết có nhiệt độ bàn tán thật sự cao, bài viết công kích Bạch Chi Tử, nói cô không biết xấu hổ quấn lấy Tần Thiên, muốn cho những người không quen biết cô hay cẩn thận khi tiếp xúc với cô.
Bạch Chi Tử vừa nhìn liền biết người nào viết những lời này, nhưng cô cũng lười quản lý, giải thích cho bản thân chỉ khiến sự việc càng trở nên tồi tệ hơn.
Hơn nữa, quản những phiền toái đó thật sự khiến cô mệt mỏi, nên cô quyết định không để tâm đến chúng.
Còn có vài câu nói về Lâm Trĩ và Mạc Lệnh Ngôn.
Những câu nói về Lâm Trĩ chủ yếu là nói về việc hắn uy hiếp các bạn học, ỷ thế hiếp người. Còn có một vài người kể lại rằng Lâm Trĩ từ khi còn nhỏ đã bắt nạt bạn học.
Bạch Chi Tử nhìn một lúc thì cảm thấy có lẽ là do gương mặt của Lâm Trĩ mà ra.
Còn về Mạc Lệnh Ngôn…
“Cảm ơn trời đất lần này không cùng cái tổ tông kia ở bên nhau, thật sự muốn ăn thêm hai chén cơm để chúc mừng.”
“Huynh đệ, ngươi phía trước cũng học cùng cái tổ tông đó sao! Đồng bệnh tương liên*, ta cũng vậy.”
(*"Đồng bệnh tương liên" (同病相怜) là một thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là "cùng bệnh tương thương" hoặc "cùng chịu khổ". Nó được dùng để chỉ những người có hoàn cảnh, khó khăn hoặc nỗi khổ giống nhau.)
Bạch Chi Tử khẽ gật đầu.
"Đương nhiên là không phải, ta họ Lâm, ông ta họ La, làm sao có thể là cha ta được."
"Ta cũng nghĩ vậy." Bạch Chi Tử bật cười, cô chỉ đùa thôi, không ngờ Lâm Trĩ lại trả lời nghiêm túc như thế.
Nhưng chưa kịp để nụ cười của cô buông xuống, Bạch Chi Tử đã nghe Lâm Trĩ nói: "Nhưng cha ta thật sự có đầu tư ít tiền cho Liên Nhất Quân. Ngươi có việc gì cần ta giúp không?"
Nụ cười của Bạch Chi Tử đông cứng trên mặt, nhìn vẻ chân thành của Lâm Trĩ, cô bỗng cảm thấy ăn không ngon.
Bị khoe mẽ trước mặt....
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt Bạch Chi Tử càng mở rộng hơn, cô thành kính đẩy chiếc bánh kem nhỏ mà Lâm Trĩ vừa đưa cho mình trở lại trước mặt cậu. "Bạn học Lâm, ngươi ăn nhiều chút, nếu không đủ ta sẽ đi lấy thêm cho ngươi."
Lâm Trĩ nhìn chiếc bánh kem nhỏ trước mặt, với cậu chỉ cần một miếng là hết, bỗng nhiên có cảm giác kỳ lạ như mình vừa được dâng lễ vậy.
Khi Bạch Chi Tử trở về ký túc xá, một nữ sinh cùng phòng đã đến, thoạt nhìn có vẻ quen mắt nhưng không rõ từ đâu.
“Chào ngươi, ta là…” Cô vừa định lên tiếng chào hỏi thì bị cắt ngang.
“Ta biết ngươi là ai.” Nữ sinh kia buông đồ xuống, giọng không mấy thân thiện: “Bạch Chi Tử đúng không? Người nổi tiếng theo đuôi Tần Thiên. Nhưng sao ta vừa thấy ngươi lại đi ăn cơm với Lâm Trĩ? Nhanh vậy đã đổi mục tiêu à?”
Nghe cô gái nói, Bạch Chi Tử không thoải mái, nhíu mày lại. “Ngươi là em gái của Trần Tuấn phải không?”
Nữ sinh, chính là Trần Dao, nhìn Bạch Chi Tử với vẻ ghét bỏ, tiếp tục nói: "Chỉ có Lâm Trĩ, cái tên ngốc to con không hiểu được bản chất của ngươi, mới dám ra mặt vì ngươi. Nếu không phải nể mặt nhà họ Lâm, anh trai ta sẽ chẳng bao giờ thua cậu ta, người còn bị thương. Giờ thì đến cả việc gửi tin nhắn cũng không làm được."
Nghe xong lời cô ta, Bạch Chi Tử bật cười vì tức giận, "Thế nào? Anh trai ngươi kể lại với ngươi như vậy à?"
Bạch Chi Tử vốn luôn có phần thiên vị với các cô gái, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ nhẫn nhịn khi gặp phải loại nữ sinh lắm mồm như thế này.
"Vậy anh trai ngươi đúng là có thể nhẫn giỏi thật đấy, vì nể mặt Lâm Trĩ mà sẵn sàng để bị đánh đến mức như vậy, trở về chắc mặt mũi cũng bầm dập hết rồi nhỉ."
"À, hóa ra cậu ta cố ý bị như thế à? Ta còn tưởng cậu ta chỉ là cái gối thêu hoa, sức lực còn không bằng ta nữa cơ."
"Vậy rõ ràng cậu ta rất biết nhẫn nhịn, bị người ta xem như bao cát đánh mà không dám đánh trả." Bạch Chi Tử nói với giọng ra vẻ bội phục.
“Ai nói anh trai ta không đánh trả?! Anh ấy chỉ sợ làm Lâm Trĩ bị thương, khiến Lâm gia mất mặt nên mới cố ý không đánh mạnh tay!” Trần Dao tức giận lên tiếng biện hộ sau khi nghe Bạch Chi Tử nói.
"Phải không? Lúc đó ta cũng ở hiện trường mà. Anh trai ngươi còn chẳng nhấc nổi tay, giống như khúc gỗ đứng yên để bị đánh. Ta còn có video nữa, ngươi muốn xem không?"
Nói xong, Bạch Chi Tử bấm vài cái trên quang não, làm như sắp cho Trần Dao xem đoạn video.
"Ta không xem! Chắc chắn các ngươi cố tình bôi nhọ anh trai ta!" Trần Dao nói vậy, nhưng sắc mặt đã thay đổi, không còn tốt đẹp nữa.
Ngày hôm qua, cô ta đã nhận ra vết thương trên người Trần Tuấn không giống như những gì cậu ta kể. Cô ta chỉ không muốn chấp nhận sự thật mà thôi.
Cô ta không muốn tin rằng anh trai mình lại thua thảm hại đến mức không có chút sức phản kháng nào.
"Hơn nữa, ngươi chỉ có thể năng cấp B, anh trai ta là thể năng cấp A, làm sao có thể thua kém ngươi được!"
Tình hình cơ bản của Bạch Chi Tử đối với bạn bè xung quanh Tần Thiên không phải là bí mật gì, bọn họ đều hiểu rõ cấp bậc thể năng và tinh thần lực của Bạch Chi Tử.
Quả nhiên là anh em ruột với nhau, giống nhau không có đầu óc.
"Ngươi và anh trai ngươi cùng một thầy dạy sao? Ngay cả điều cơ bản như gen động vật cũng không biết? Các ngươi học ở đâu vậy, trường học gà rừng à?" Bạch Chi Tử nhìn Trần Dao với vẻ đáng thương.
Cô ân cần nói: “Nếu không, ta có thể giúp ngươi nói với huấn luyện viên một tiếng, để thầy ấy sắp xếp cho các ngươi một số buổi học bổ túc.”
Trần Dao mặt đỏ bừng, chỉ tay vào Bạch Chi Tử, nhưng nửa ngày cũng không nói ra lời.
Bạch Chi Tử nắm lấy tay Trần Dao đang chỉ vào cô, ấn nhẹ xuống, rồi thì thầm bên tai Trần Dao: “Không có thực lực chính là không có thực lực, có thời gian ở đây kêu la, chi bằng trở về hỏi anh trai ngươi cho rõ ràng mọi chuyện.”
"Còn nữa, đừng có lấy anh trai ngươi so sánh với Lâm Trĩ. Trần Tuấn ở bất kỳ phương diện nào cũng không xứng!"
Bạch Chi Tử buông tay Trần Dao ra, nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm.
Trần Dao căn bản không dám nói chuyện này với người khác. Hiện tại, cô ta thậm chí còn sợ rằng Bạch Chi Tử sẽ đem những lời này nói với Lâm Trĩ.
Bọn họ chỉ dám lén lút nói xấu Lâm Trĩ, bởi vì ở ngoài kia, gia đình họ Trần căn bản không xứng để so sánh với Lâm Trĩ.
Trần Dao mặt mũi khó coi chạy ra khỏi ký túc xá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Chi Tử chưa hết giận hừ một tiếng, “Không giận không giận, tức giận cũng chỉ hại thân mà thôi. Trời đất bao la, tồn tại mới là chân lý.”
Cô hít sâu vài hơi, mở quang não, trên đó còn có vài thông báo từ trường học chưa xem hết.
Chiều nay vào lúc ba giờ sẽ có buổi lễ nhập học tại lễ đường.
Ngày mai lúc 6 giờ sáng, tại sân huấn luyện phía Đông khu ba, sẽ tập hợp chuẩn bị xuất phát đến Xích Lâm Đàn Tinh Quân huấn luyện.
Còn có một tin nữa từ Tiền lão: “chủng loại mới.” Phía dưới kèm theo một bức ảnh của thực vật.
Nhìn thấy tảng lớn lá xanh mướt của thực vật, cô nhớ đến ngày mình xuyên qua đã dùng loại thảo dược đó để cầm máu. Cô đã trả lời đoạn tin tức mà Tiền lão gửi cho mình, và sau khi nhận được hồi âm, tâm trạng cô đã được cải thiện rất nhiều sau khi bị Trần Dao làm tức giận.
Buổi chiều, cô chạy như điên trên đường đến lễ đường.
“Ta thật sự muốn quỳ, đây là cái quang não quỷ quái gì vậy!?"
Quang não cấp bậc quá thấp, khiến cho nó bị quá tải thông tin trong một khoảng thời gian ngắn, dẫn đến việc nó bị chết máy. Trước đó Bạch Chi Tử có cài đặt đồng hồ báo thức nhưng vì chết máy nên nó không kêu, làm cho cô ngủ quá giờ.
Khi đi ngang qua chỗ rẽ, cô thấy có người đi tới thì nhanh chóng lùi lại. May mắn là cô phản ứng nhanh, nếu không thì đã va phải người đó.
Người kia nhìn thấy Bạch Chi Tử cũng bất ngờ, “Bạch Chi Tử? Ngươi thật sự thi đỗ vào đây sao?”
Bạch Chi Tử thật sự không có thời gian để trả lời, cô không nghe rõ người đó nói gì, chỉ vòng qua hắn rồi tiếp tục chạy như bay về phía lễ đường.
Hình như không ngờ rằng Bạch Chi Tử lại chạy nhanh như vậy, người đó đứng sững ở chỗ, mãi đến khi có người bên cạnh gọi thì hắn mới rời đi.
“Kẽo kẹt ~” Bạch Chi Tử nhẹ nhàng đẩy cửa nhỏ bên cạnh lễ đường ra một khe hở, nhanh chóng luồn vào bên trong.
Trong lễ đường có rất nhiều người, được chia thành từng đội một cách chỉnh tề.
Bạch Chi Tử tìm được một hàng học sinh có vẻ không dễ chọc giữa đám đông, cô đến đứng ở cuối hàng, ngay sau lưng Lâm Trĩ.
Bên cạnh là tân sinh của hệ chỉ huy. Hệ chỉ huy đều là một số người có tinh thần lực xuất sắc và thể năng… không tốt lắm.
Một nam sinh thuộc hệ chỉ huy đứng bên cạnh Lâm Trĩ đã bị khí thế khủng bố của cậu dọa đến mức run bần bật, mắt thấy sắp khóc ra.
Trên bục phát biểu hiệu trưởng mặc quân phục đang phát biểu với giọng nói trầm ổn truyền qua microphone đến từng tai mọi người trong lễ đường.
“Hoan nghênh các em đến với trường quân đội hàng đầu của Liên Bang, tương lai…”
Bạch Chi Tử đứng ở xa không nhìn rõ, chỉ nghe được nội dung, phát biểu tương tự như những gì hiệu trưởng của trường trung học ở thời hiện đại nói trong lễ nhập học. Cô đứng sau Lâm Trĩ, lén lút dùng quang não tìm kiếm thông tin liên quan đến thảo dược.
Thế giới này có sự tồn tại của thảo dược, nhưng sự phân bố cụ thể của chúng thì thực sự rất hỗn loạn, và dường như cách mà họ gọi tên cũng không rõ ràng lắm.
Bạch Chi Tử nhớ lại ngày mình xuyên qua, thảo dược dùng để cầm máu là tiên hạc thảo, ở khu vực ngoại ô Liên Bang, nó được sử dụng rất phổ biến. Loại thảo này ở Liên Bang được gọi một cách đơn giản là răng diệp thảo.
Kết thúc đại hội, Bạch Chi Tử mang theo món đồ mà Tiền lão gửi về ký túc xá và vừa lúc gặp Trần Dao đang thu dọn hành lý, có vẻ như cô ta chuẩn bị rời đi.
Trần Dao nhìn thấy Bạch Chi Tử trở về, nhanh chóng nhét kiện quần áo cuối cùng vào trong rương, dùng sức đóng lại.
Khi đi ngang qua Bạch Chi Tử, Trần Dao cắn răng nói: “Ta sẽ không cùng người như cô ở cùng một chỗ đâu! Ký túc xá này thì cô cứ ở lại đi!” Nói xong, cô ta kéo theo túi lớn, túi nhỏ, mở cửa ra ngoài.
Bạch Chi Tử nhìn theo Trần Dao rời đi, cảm thấy thanh tịnh hơn hẳn.
Cô mở bao ra, bên trong là vài cọng thực vật dạng xòe ô, với những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt nở ra.
Bạch Chi Tử cầm lấy một gốc thảo dược, vô tình liếc qua tinh thần lực của mình, cảm thấy khối năng lượng nhỏ giống như lớn hơn một chút so với buổi sáng.
Cô nín thở, tập trung nhìn vào khối năng lượng nhỏ đó. Chỉ trong nháy mắt, khối năng lượng nhỏ bỗng nhiên biến mất. Cô đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, tỉ mỉ kiểm tra từng góc của tinh thần lực mình, nhưng vẫn không tìm thấy nó.
Đang lúc cô cảm thấy có chút hoảng loạn, đột nhiên cảm giác được trên tay mình nặng nề. Cô mở mắt ra, và thấy khối năng lượng nhỏ lẽ ra phải trong lòng ngực mình lại xuất hiện ở trên tay cô, mập mạp và tròn tròn.
Trong không trung, dường như có sáu điểm sáng xẹt qua.
Bạch Chi Tử duỗi tay chọc chọc vào khối năng lượng nhỏ không biết từ đâu xuất hiện trong tinh thần lực của mình.
Đừng nói, cảm giác chạm vào còn khá tốt.
Khối năng lượng nhỏ đó bây giờ đã có hai màu đen trắng rõ ràng, tròn vo lăn lộn ở trên giường.
Đột nhiên, khối năng lượng nhỏ dừng lại trước mặt Bạch Chi Tử, trên người nó xuất hiện một trận rung lắc rất nhỏ, rồi đột ngột phía trên mọc ra một quả cầu nhỏ, hai bên còn mọc ra những thứ giống như là tay chân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy món đồ quái dị trước mắt, lòng Bạch Chi Tử lại không hiểu sao bắt đầu kích động.
Cái này... cái này chẳng lẽ là...!
Cái vật này, ban đầu bề ngoài bóng loáng đột nhiên xuất hiện lớp lông tơ mịn màng, và theo cử động của nó, những sợi lông tơ bắt đầu rung rinh theo.
Bạch Chi Tử không thể kiềm chế được mà đưa tay lên bế nó lên, năm ngón tay chạm vào lớp lông mềm mại dày dạn, trên mặt cô không kìm được hiện ra nụ cười hạnh phúc si mê.
Khối năng lượng nhỏ cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cô, liền quay đầu lại, đôi mắt tròn xoe chớp chớp không ngừng.
Đây... đây chính là gấu trúc!
----
Ngồi trên chiếc xe bay của trường, Bạch Chi Tử cảm thấy vô cùng phấn khích.
Trong lòng ngực cô đang nằm một con gấu trúc mập mạp, lông xù xì—đó chính là gấu trúc mà tất cả mọi người đều hằng mơ ước!
Có được một con gấu trúc thuộc về chính mình có thể nói là giấc mơ suốt đời của mọi người dân Trung Quốc.
Giờ đây, ở tuổi mười chín, Bạch Chi Tử đã chạm tay vào giấc mơ của đời người—một con gấu trúc!
Con gấu trúc mập mạp này dường như chỉ có Bạch Chi Tử nhìn thấy. Rốt cuộc không ai nhận ra bên cạnh họ có một con gấu trúc sống động đang ở đây!
Địa điểm huấn luyện quân sự lần này—Xích Lâm Đàn Tinh—là một hành tinh nhỏ có biến đổi khí hậu. Trên hòn đảo này, hàng năm có nhiều mưa, nhiều rắn, và rừng rậm bao phủ xung quanh, với thảm thực vật phong phú, tương tự như rừng mưa nhiệt đới hiện đại. Chính vì vậy, nơi này thường được lựa chọn làm địa điểm huấn luyện cho các quân đội lớn.
Lần huấn luyện này được chia thành hai phần.
Phần đầu tiên, ba người sẽ thành lập một tổ để sinh tồn trên hòn đảo này trong ba ngày. Ngoài một số trang thiết bị cơ bản, huấn luyện viên sẽ thả vật tư trong các rương tùy theo tình huống.
Lần huấn luyện này có cơ chế chấm điểm xếp hạng, mỗi người sẽ bắt đầu với một điểm.
Mỗi người sẽ được cấp một chiếc vòng tay tích điểm, và nếu thành công tắt vòng tay của người khác, họ sẽ đạt được số điểm mà người đó đã có.
Nếu điểm số bằng không, sẽ bị loại.
Cuối cùng, vào cuối mỗi ngày, dựa theo điểm tích lũy của mỗi tổ để xếp hạng.
Lần này tham gia huấn luyện quân sự có tổng cộng 600 học viên, được chia thành 200 tổ. Cuối cùng, 20 tổ có tích điểm cao nhất sẽ được hưởng quyền nghỉ ngơi, trong khi những tổ còn lại sẽ phải tham gia một buổi luyện tập ma quỷ, nghe nói nó là truyền thống của trường này.
Việc phân tổ được thực hiện thông qua việc rút thăm ngẫu nhiên.
Bạch Chi Tử rất vui khi được phân cùng tổ với Lâm Trĩ, bên cạnh đó còn có một nam sinh tên là Mạc Lệnh Ngôn.
Người này… nói sao nhỉ, rõ ràng là có vẻ rất bất thường. Tóc mái dài che khuất đôi mắt, tỏa ra một khí tràng tối tăm trầm lắng.
“Oa, ba người kia một tổ thực sự là một sự kết hợp hoàn hảo.”
“Đúng vậy, thật may là bọn họ ba người ở cùng một tổ. Ta thì không nghĩ rằng mình có thể cùng bất kỳ ai ở chung."
Âm thanh bàn tán xôn xao từ bên kia truyền đến.
Một quân đoàn có một diễn đàn, các học viên rất năng động và sôi nổi.
Trong đó, một bài viết có nhiệt độ bàn tán thật sự cao, bài viết công kích Bạch Chi Tử, nói cô không biết xấu hổ quấn lấy Tần Thiên, muốn cho những người không quen biết cô hay cẩn thận khi tiếp xúc với cô.
Bạch Chi Tử vừa nhìn liền biết người nào viết những lời này, nhưng cô cũng lười quản lý, giải thích cho bản thân chỉ khiến sự việc càng trở nên tồi tệ hơn.
Hơn nữa, quản những phiền toái đó thật sự khiến cô mệt mỏi, nên cô quyết định không để tâm đến chúng.
Còn có vài câu nói về Lâm Trĩ và Mạc Lệnh Ngôn.
Những câu nói về Lâm Trĩ chủ yếu là nói về việc hắn uy hiếp các bạn học, ỷ thế hiếp người. Còn có một vài người kể lại rằng Lâm Trĩ từ khi còn nhỏ đã bắt nạt bạn học.
Bạch Chi Tử nhìn một lúc thì cảm thấy có lẽ là do gương mặt của Lâm Trĩ mà ra.
Còn về Mạc Lệnh Ngôn…
“Cảm ơn trời đất lần này không cùng cái tổ tông kia ở bên nhau, thật sự muốn ăn thêm hai chén cơm để chúc mừng.”
“Huynh đệ, ngươi phía trước cũng học cùng cái tổ tông đó sao! Đồng bệnh tương liên*, ta cũng vậy.”
(*"Đồng bệnh tương liên" (同病相怜) là một thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là "cùng bệnh tương thương" hoặc "cùng chịu khổ". Nó được dùng để chỉ những người có hoàn cảnh, khó khăn hoặc nỗi khổ giống nhau.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro