Đông Y Cá Mặn Trở Thành Đệ Nhất Tinh Tế.
Chương 17
2024-10-21 22:39:00
Đi ngang qua một mảnh rừng rậm, Bạch Chi Tử nhanh tay nhanh mắt kéo xuống một đám lá thuốc lớn, ra hiệu cho gấu trúc đứng gần đó lấy thêm một ít để mang theo.
Gấu trúc nhìn thấy hành động của Bạch Chi Tử, ngoan ngoãn kéo xuống một đống lớn lá thuốc, ôm vào ngực rồi đi theo sau Bạch Chi Tử.
Những cây xung quanh đám lá mà gấu trúc vừa lấy ôm vào ngực một mảng không gian rất nhỏ liền vặn vẹo trong chớp mắt.
Nếu có người khác đi theo sau họ, chắc chắn sẽ nhận ra rằng một mảng cỏ ven đường đột ngột biến mất.
Bạch Chi Tử từ trong túi nhỏ trên cánh tay rút ra một cây gậy nhóm lửa, đốt lửa trên những chiếc lá đang cầm.
Cô cuộn lá thành một cái cây dạng ống, nhẹ nhàng vung vẩy, khiến làn khói từ đám lá cháy tỏa ra từng đợt, theo gió bay về phía sau.
Mạc Lệnh Ngôn dẫn họ đến bên cạnh một hồ nước nhỏ, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh và xác nhận chỗ này tạm thời an toàn.
Bạch Chi Tử đưa cho cậu ấy bó lá vẫn đang cháy dở trên tay, ra hiệu cho cậu ấy cầm theo nó đi vài vòng xung quanh chỗ này.
"Đây là gì?" Mạc Lệnh Ngôn vừa hỏi vừa làm theo.
"Ngải thảo, có thể đuổi côn trùng. Nhưng không biết liệu có tác dụng với Trùng tộc hay không, bây giờ chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa," Bạch Chi Tử nói rồi lấy ra dụng cụ khử trùng trên người để xử lý vết thương của Lâm Trĩ.
Cô chăm chú quan sát vết thương của Lâm Trĩ, máu thịt lẫn lộn với bùn đất, một vệt máu chảy dài trên tay cậu.
Tuy nhiên, có vẻ như vết thương không bị nhiễm độc.
"Sẽ hơi đau một chút," Bạch Chi Tử nói rồi lấy cây tiên hạc thảo đã dùng để cầm máu trước đó, nghiền nát và đắp lên vết thương của Lâm Trĩ.
Lâm Trĩ nhìn Bạch Chi Tử đang bôi thuốc lên tay mình, khuôn mặt trở nên trầm lặng.
"Ngươi sao mà biểu cảm đau cũng trông đáng sợ vậy?" Bạch Chi Tử, vốn đã quen biết với Lâm Trĩ, nhìn vẻ mặt của cậu thì hiểu ngay là do vết thương đau đớn, khiến sự căng thẳng lúc chạy trốn cũng giảm bớt phần nào.
Thấy máu trên tay từ từ ngừng chảy, Lâm Trĩ tò mò hỏi: "Đây lại là loại thảo dược gì vậy?"
"Tiên hạc thảo, trong những tình huống như thế này nó đặc biệt hữu dụng," Bạch Chi Tử trả lời, thu dọn đồ đạc. Cô liếc nhìn về phía Mạc Lệnh Ngôn, người vừa quay lại.
"Trên người ngươi có bị thương không?" Bạch Chi Tử hỏi Mạc Lệnh Ngôn.
Mạc Lệnh Ngôn lắc đầu, đặt chỗ ngải thảo còn lại xuống một bên, rồi cẩn thận quan sát xung quanh với vẻ cảnh giác.
Gấu trúc vừa thu thập ngải thảo đã nhanh chóng nhét vào túi của Bạch Chi Tử, sau khi chạy mệt, nó liền quay về không gian tinh thần của Bạch Chi Tử để nghỉ ngơi.
Bạch Chi Tử nhìn vào không gian tinh thần, thấy tiểu gấu trúc cuộn tròn đang ngủ say với tiếng ngáy khe khẽ, cô cảm thấy nó hẳn là có gì đó đặc biệt trên người. Chuyện này, cô quyết định chờ sau khi về sẽ hỏi kỹ hơn.
Dường như ngải thảo cũng có tác dụng đối với Trùng tộc, bởi xung quanh thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng đánh nhau, nhưng không có Trùng tộc nào tiến về phía họ.
Không biết đã qua bao lâu, xung quanh vẫn thỉnh thoảng vang lên tiếng đánh nhau và tiếng kêu rít bén nhọn của Trùng tộc, nhưng huấn luyện viên của họ vẫn chưa xuất hiện, có lẽ cũng đã bị cuốn vào một cuộc chiến nào đó.
Bạch Chi Tử và Mạc Lệnh Ngôn trước đó đã đi xung quanh cứu được vài học sinh bị Trùng tộc tấn công trở về. Hiện tại, hồ nước nhỏ này đã trở thành một khu vực tạm thời an toàn, nơi tập trung khá đông học sinh.
Bạch Chi Tử còn nhớ rõ khi cô đi cứu bọn họ, họ đã tỏ ra hoảng sợ và bối rối.
Thực ra, ngay từ đầu, cô cũng không muốn tham gia, nhưng không còn cách nào khác, khi thấy phương pháp dùng ngải thảo đuổi côn trùng của mình có hiệu quả, Mạc Lệnh Ngôn dường như đã xem cô như một nhân sĩ kỳ lạ("Kỳ nhân dị sĩ" là một cụm từ trong tiếng Trung, thường dùng để chỉ những người có tài năng, khả năng đặc biệt hoặc hành vi khác thường so với người bình thường).
Cậu ấy nắm lấy cô và đưa cô đi xung quanh để cứu hộ.
Cô giữ tay Lâm Trĩ nhưng Lâm Trĩ lại vô tình đẩy cô ra.
"Các ngươi đi đi, ta không có việc gì," Lâm Trĩ nói với nụ cười kiên cường trên mặt.
Không! Ta có việc!
Bạch Chi Tử trong lòng khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn bị Mạc Lệnh Ngôn kéo đi.
Cô gặp một nhóm học sinh, họ đang bị một con trăm chân Trùng tộc quấn chặt không thể thoát ra, một vài người trong số họ đều bị thương khá nặng.
Hơn nữa, con Trùng tộc này có vẻ như mang theo độc, một số người thậm chí đã bắt đầu có những phản ứng nghiêm trọng do trúng độc, như sốt cao và ý thức không rõ ràng.
Bạch Chi Tử nhìn thấy con Trùng tộc cao khoảng mấy mét, trông giống như một con rết khổng lồ, khiến cô cảm thấy nổi da gà toàn thân.
Chắc chắn không thể lỗ mãng xông vào dù sao cũng không thể đánh thắng.
Cô nhanh chóng bậc lửa đốt ngải thảo, tỏa ra mùi hương kích thích để thu hút con Trùng tộc, nhằm tạo cơ hội cho mấy học sinh bên kia thoát ra khỏi tình huống nguy hiểm.
"Bên này! Đến bên này!" Bạch Chi Tử thì thầm gọi mấy người, ra hiệu cho họ trốn sang bên cô.
Trong khoảnh khắc sinh tồn, họ hoàn toàn không có thời gian để bận tâm đến thành kiến với Bạch Chi Tử, mà cùng nhau nâng đỡ, nghiêng ngả lảo đảo tiến về phía cô.
Bạch Chi Tử lại đốt một ít ngải thảo, đưa cho những học sinh còn tỉnh táo, dặn dò: "Trùng tộc sợ hương vị này, hãy đi theo ta."
Mấy học sinh nhận lấy ngải thảo với sắc mặt phức tạp.
Vừa rồi thấy Bạch Chi Tử dùng ngải thảo thành công để thu hút sự chú ý của Trùng tộc, bọn họ đã không còn nghi ngờ về lời cô nói nữa.
"… Cảm ơn."
Không biết ai đó đã thì thầm, âm thanh nhẹ đến mức Bạch Chi Tử suýt nữa không nghe thấy.
Cô không ngừng di chuyển.
Gió thổi qua, làm bay phần góc áo của cô.
Khi cô dẫn những người này trở về khu an toàn, bên Mạc Lệnh Ngôn cũng mang về được một nhóm người, tất cả đều bị thương không nhẹ.
"Dụng cụ trị liệu trên người ta không còn nhiều, còn các ngươi có bao nhiêu?" Bạch Chi Tử nói, tập hợp mấy học sinh bị trúng độc và phát sốt lại với nhau, chuẩn bị tiến hành trị liệu.
Trước đó, huấn luyện viên phân phát trang bị cho mỗi người trong đó đều có một bộ dụng cụ trị liệu đơn giản.
"Ngươi có biết giải độc không? Hay là không hiểu gì cả nhưng cố tỏ ra là mình hiểu?" Một nam sinh chỉ bị thương nhẹ, nhưng vẫn tỉnh táo, khinh thường nói.
Gấu trúc nhìn thấy hành động của Bạch Chi Tử, ngoan ngoãn kéo xuống một đống lớn lá thuốc, ôm vào ngực rồi đi theo sau Bạch Chi Tử.
Những cây xung quanh đám lá mà gấu trúc vừa lấy ôm vào ngực một mảng không gian rất nhỏ liền vặn vẹo trong chớp mắt.
Nếu có người khác đi theo sau họ, chắc chắn sẽ nhận ra rằng một mảng cỏ ven đường đột ngột biến mất.
Bạch Chi Tử từ trong túi nhỏ trên cánh tay rút ra một cây gậy nhóm lửa, đốt lửa trên những chiếc lá đang cầm.
Cô cuộn lá thành một cái cây dạng ống, nhẹ nhàng vung vẩy, khiến làn khói từ đám lá cháy tỏa ra từng đợt, theo gió bay về phía sau.
Mạc Lệnh Ngôn dẫn họ đến bên cạnh một hồ nước nhỏ, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh và xác nhận chỗ này tạm thời an toàn.
Bạch Chi Tử đưa cho cậu ấy bó lá vẫn đang cháy dở trên tay, ra hiệu cho cậu ấy cầm theo nó đi vài vòng xung quanh chỗ này.
"Đây là gì?" Mạc Lệnh Ngôn vừa hỏi vừa làm theo.
"Ngải thảo, có thể đuổi côn trùng. Nhưng không biết liệu có tác dụng với Trùng tộc hay không, bây giờ chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa," Bạch Chi Tử nói rồi lấy ra dụng cụ khử trùng trên người để xử lý vết thương của Lâm Trĩ.
Cô chăm chú quan sát vết thương của Lâm Trĩ, máu thịt lẫn lộn với bùn đất, một vệt máu chảy dài trên tay cậu.
Tuy nhiên, có vẻ như vết thương không bị nhiễm độc.
"Sẽ hơi đau một chút," Bạch Chi Tử nói rồi lấy cây tiên hạc thảo đã dùng để cầm máu trước đó, nghiền nát và đắp lên vết thương của Lâm Trĩ.
Lâm Trĩ nhìn Bạch Chi Tử đang bôi thuốc lên tay mình, khuôn mặt trở nên trầm lặng.
"Ngươi sao mà biểu cảm đau cũng trông đáng sợ vậy?" Bạch Chi Tử, vốn đã quen biết với Lâm Trĩ, nhìn vẻ mặt của cậu thì hiểu ngay là do vết thương đau đớn, khiến sự căng thẳng lúc chạy trốn cũng giảm bớt phần nào.
Thấy máu trên tay từ từ ngừng chảy, Lâm Trĩ tò mò hỏi: "Đây lại là loại thảo dược gì vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiên hạc thảo, trong những tình huống như thế này nó đặc biệt hữu dụng," Bạch Chi Tử trả lời, thu dọn đồ đạc. Cô liếc nhìn về phía Mạc Lệnh Ngôn, người vừa quay lại.
"Trên người ngươi có bị thương không?" Bạch Chi Tử hỏi Mạc Lệnh Ngôn.
Mạc Lệnh Ngôn lắc đầu, đặt chỗ ngải thảo còn lại xuống một bên, rồi cẩn thận quan sát xung quanh với vẻ cảnh giác.
Gấu trúc vừa thu thập ngải thảo đã nhanh chóng nhét vào túi của Bạch Chi Tử, sau khi chạy mệt, nó liền quay về không gian tinh thần của Bạch Chi Tử để nghỉ ngơi.
Bạch Chi Tử nhìn vào không gian tinh thần, thấy tiểu gấu trúc cuộn tròn đang ngủ say với tiếng ngáy khe khẽ, cô cảm thấy nó hẳn là có gì đó đặc biệt trên người. Chuyện này, cô quyết định chờ sau khi về sẽ hỏi kỹ hơn.
Dường như ngải thảo cũng có tác dụng đối với Trùng tộc, bởi xung quanh thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng đánh nhau, nhưng không có Trùng tộc nào tiến về phía họ.
Không biết đã qua bao lâu, xung quanh vẫn thỉnh thoảng vang lên tiếng đánh nhau và tiếng kêu rít bén nhọn của Trùng tộc, nhưng huấn luyện viên của họ vẫn chưa xuất hiện, có lẽ cũng đã bị cuốn vào một cuộc chiến nào đó.
Bạch Chi Tử và Mạc Lệnh Ngôn trước đó đã đi xung quanh cứu được vài học sinh bị Trùng tộc tấn công trở về. Hiện tại, hồ nước nhỏ này đã trở thành một khu vực tạm thời an toàn, nơi tập trung khá đông học sinh.
Bạch Chi Tử còn nhớ rõ khi cô đi cứu bọn họ, họ đã tỏ ra hoảng sợ và bối rối.
Thực ra, ngay từ đầu, cô cũng không muốn tham gia, nhưng không còn cách nào khác, khi thấy phương pháp dùng ngải thảo đuổi côn trùng của mình có hiệu quả, Mạc Lệnh Ngôn dường như đã xem cô như một nhân sĩ kỳ lạ("Kỳ nhân dị sĩ" là một cụm từ trong tiếng Trung, thường dùng để chỉ những người có tài năng, khả năng đặc biệt hoặc hành vi khác thường so với người bình thường).
Cậu ấy nắm lấy cô và đưa cô đi xung quanh để cứu hộ.
Cô giữ tay Lâm Trĩ nhưng Lâm Trĩ lại vô tình đẩy cô ra.
"Các ngươi đi đi, ta không có việc gì," Lâm Trĩ nói với nụ cười kiên cường trên mặt.
Không! Ta có việc!
Bạch Chi Tử trong lòng khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn bị Mạc Lệnh Ngôn kéo đi.
Cô gặp một nhóm học sinh, họ đang bị một con trăm chân Trùng tộc quấn chặt không thể thoát ra, một vài người trong số họ đều bị thương khá nặng.
Hơn nữa, con Trùng tộc này có vẻ như mang theo độc, một số người thậm chí đã bắt đầu có những phản ứng nghiêm trọng do trúng độc, như sốt cao và ý thức không rõ ràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Chi Tử nhìn thấy con Trùng tộc cao khoảng mấy mét, trông giống như một con rết khổng lồ, khiến cô cảm thấy nổi da gà toàn thân.
Chắc chắn không thể lỗ mãng xông vào dù sao cũng không thể đánh thắng.
Cô nhanh chóng bậc lửa đốt ngải thảo, tỏa ra mùi hương kích thích để thu hút con Trùng tộc, nhằm tạo cơ hội cho mấy học sinh bên kia thoát ra khỏi tình huống nguy hiểm.
"Bên này! Đến bên này!" Bạch Chi Tử thì thầm gọi mấy người, ra hiệu cho họ trốn sang bên cô.
Trong khoảnh khắc sinh tồn, họ hoàn toàn không có thời gian để bận tâm đến thành kiến với Bạch Chi Tử, mà cùng nhau nâng đỡ, nghiêng ngả lảo đảo tiến về phía cô.
Bạch Chi Tử lại đốt một ít ngải thảo, đưa cho những học sinh còn tỉnh táo, dặn dò: "Trùng tộc sợ hương vị này, hãy đi theo ta."
Mấy học sinh nhận lấy ngải thảo với sắc mặt phức tạp.
Vừa rồi thấy Bạch Chi Tử dùng ngải thảo thành công để thu hút sự chú ý của Trùng tộc, bọn họ đã không còn nghi ngờ về lời cô nói nữa.
"… Cảm ơn."
Không biết ai đó đã thì thầm, âm thanh nhẹ đến mức Bạch Chi Tử suýt nữa không nghe thấy.
Cô không ngừng di chuyển.
Gió thổi qua, làm bay phần góc áo của cô.
Khi cô dẫn những người này trở về khu an toàn, bên Mạc Lệnh Ngôn cũng mang về được một nhóm người, tất cả đều bị thương không nhẹ.
"Dụng cụ trị liệu trên người ta không còn nhiều, còn các ngươi có bao nhiêu?" Bạch Chi Tử nói, tập hợp mấy học sinh bị trúng độc và phát sốt lại với nhau, chuẩn bị tiến hành trị liệu.
Trước đó, huấn luyện viên phân phát trang bị cho mỗi người trong đó đều có một bộ dụng cụ trị liệu đơn giản.
"Ngươi có biết giải độc không? Hay là không hiểu gì cả nhưng cố tỏ ra là mình hiểu?" Một nam sinh chỉ bị thương nhẹ, nhưng vẫn tỉnh táo, khinh thường nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro