Đột Nhiên Phát Hiện Tên Học Tra Như Em Cũng Rất Đáng Yêu!
Chương 24
Tranh Gia Là Của Ta
2024-07-22 23:49:02
Chưa đợi đám người kia phản Phải ứng, cô lại nói tiếp: “tuy nhiên cũng không thể phủ nhận trong số các người thật sự có người tiêu bằng chính đồng tiền mình làm ra, rất tự hào, ăn chơi trác táng, ngang ngược hống hách, nếu cứ kiếm tiền theo cách hiện tại một đám các người chỉ có thể làm nô lệ của tư bản. Cứ mơ đi, mơ rằng không cần học vẫn giàu chán, nhưng ngta mang sẵn bộ não thiên tài, điều khiến người ta bỏ học chính cả thế giới phía xa”
Lớp trưởng vừa dứt câu này, sắc mặt của đám người đối diện triệt để trầm xuống. Tên cầm đầu tức đến đỏ mặt sau đó bước lên một bước:“con bích này, ăn nói nhẹ nhàng không chịu, còn muốn tao động thủ”.
Ngay lúc đó một nam sinh tiến lên đứng trước mặt lớp trưởng:“sao, vừa nãy còn nói bọn tao hèn vậy mày đang làm cái gì đây”.
Tên đứng đầu sắc mặt kém đi vài phần như chó bị dẫm đuôi sau đó lại cười phá lên:“không chấp, không chấp, bây giờ tao muốn phòng này nhường phòng cho tao đi!”.
Sắc mặt lớp trưởng không tốt lắm:“bọn tôi đặt phòng này trước, mắc mớ gì phải nhường phòng”.
Nam sinh không nói nhiều, hắn lôi trong túi áo ra hai tờ 500k sau đó nói:“tiền bàn tôi trả một triệu cái người cầm lấy rồi đi”.
Ngay lúc hắn còn đang tự cao tự đại một bài tay với tới một triệu, bàn tay không lấy, đặt mỗi tờ một nơi sau đó hắn liền nhìn thấy có thêm tờ 500k đặt lên nối tiếp hai tờ, hai tờ đè lên hai tờ 500k ban đầu.
Bàn tay gõ gõ hai cái nói:“Đặt tiếp không?”
Tên cầm đầu ngẩn đầu tên, vươn theo ngón tay thon dài của thiếu nữ, gương mặt liền bại lộ, má bánh bao, mặt phượng, đáng yêu vô cùng, trong mắt cô lúc này đến nửa điểm đáng yêu cũng chẳng có. A.Cường trong miệng đám người nhìn thấy một tiểu mỹ nhân trước mặt đơ mất lúc sau đó không đầu đột nhiên nổi ý nghĩ không hay:“em gái em chơi tấn à, được được anh đây bồi em chơi”.
Nói vậy hắn lại rút ra thêm 3 tờ 500k nữa để lên bàn, Thuỷ Tiên cũng nhẹ tênh lấy thêm 3 tờ 500k. Cô điềm nhiên không để ý lắm.
Tên cầm đầu cũng không thèm để ý, hắn đối với chút tiền này hiển nhiên không để ý nhưng lại nói:“cá cược như này hình như không thú vị lắm, em gái hay là mình làm tí độ nhỉ”.
Ánh mắt lại không chút kiêng kị soi trên người Thuỷ Tiên. Thuỷ Tiên còn chưa kịp làm cái biểu cảm gì đã bị gắt gao ôm vào người một cái áo khoác theo đó tới kéo lên tận cổ cô.
Đức khiêm sắc mặt không được tốt:“phòng này chúng tôi đặt, nếu các người cưỡng ép bắt đi hoàn toàn có thể báo cảnh sát, hơn nữa cá độ về tiền cũng có thể báo”.
A.Cường nhìn Đức khiêm như nhìn cái gai trong mắt quát:“liên quan chó gì đến mày, tao thích vậy đấy”.
Đức khiêm nhéch mép:“một đám trẻ trâu, ăn chơi cũng chẳng nghĩ đến hậu quả, rêu rao đến ngứa mắt”
A. Cường ngứa mắt tiền lên phía Đức khiêm, hắn vừa đến gần liền vung nắm đấm.Đức khiêm trách đi, cậu nắm chặt tay tung lại về phía người đối diện. A. Cường tránh đi cú đấm bắt lấy tay Đức khiêm định vặt lại thuận tay bẻ gãy nhưng chưa kịp làm một cái đĩa từ đâu tới đập thẳng vào mặt hắn vỡ thành nhiều mảnh.
Thuỷ Tiên ném đá giấu tay, cô bám chặt lấy Đức khiêm khuôn mặt như bị doạ sợ. A. Cường không tốt lắm, ngay lúc hắn gọi tên đàn em đến thì bên ngoài tiếng cảnh sát inh ỏi, chưa chờ đám người phản ứng kịp thì cảnh sát liền tới. Vừa thấy cảnh sát Thuỷ Tiên liền bày ra bộ mặt bị doạ đến sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy quỳ sụp xuống đất.
Lớp trưởng vừa dứt câu này, sắc mặt của đám người đối diện triệt để trầm xuống. Tên cầm đầu tức đến đỏ mặt sau đó bước lên một bước:“con bích này, ăn nói nhẹ nhàng không chịu, còn muốn tao động thủ”.
Ngay lúc đó một nam sinh tiến lên đứng trước mặt lớp trưởng:“sao, vừa nãy còn nói bọn tao hèn vậy mày đang làm cái gì đây”.
Tên đứng đầu sắc mặt kém đi vài phần như chó bị dẫm đuôi sau đó lại cười phá lên:“không chấp, không chấp, bây giờ tao muốn phòng này nhường phòng cho tao đi!”.
Sắc mặt lớp trưởng không tốt lắm:“bọn tôi đặt phòng này trước, mắc mớ gì phải nhường phòng”.
Nam sinh không nói nhiều, hắn lôi trong túi áo ra hai tờ 500k sau đó nói:“tiền bàn tôi trả một triệu cái người cầm lấy rồi đi”.
Ngay lúc hắn còn đang tự cao tự đại một bài tay với tới một triệu, bàn tay không lấy, đặt mỗi tờ một nơi sau đó hắn liền nhìn thấy có thêm tờ 500k đặt lên nối tiếp hai tờ, hai tờ đè lên hai tờ 500k ban đầu.
Bàn tay gõ gõ hai cái nói:“Đặt tiếp không?”
Tên cầm đầu ngẩn đầu tên, vươn theo ngón tay thon dài của thiếu nữ, gương mặt liền bại lộ, má bánh bao, mặt phượng, đáng yêu vô cùng, trong mắt cô lúc này đến nửa điểm đáng yêu cũng chẳng có. A.Cường trong miệng đám người nhìn thấy một tiểu mỹ nhân trước mặt đơ mất lúc sau đó không đầu đột nhiên nổi ý nghĩ không hay:“em gái em chơi tấn à, được được anh đây bồi em chơi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói vậy hắn lại rút ra thêm 3 tờ 500k nữa để lên bàn, Thuỷ Tiên cũng nhẹ tênh lấy thêm 3 tờ 500k. Cô điềm nhiên không để ý lắm.
Tên cầm đầu cũng không thèm để ý, hắn đối với chút tiền này hiển nhiên không để ý nhưng lại nói:“cá cược như này hình như không thú vị lắm, em gái hay là mình làm tí độ nhỉ”.
Ánh mắt lại không chút kiêng kị soi trên người Thuỷ Tiên. Thuỷ Tiên còn chưa kịp làm cái biểu cảm gì đã bị gắt gao ôm vào người một cái áo khoác theo đó tới kéo lên tận cổ cô.
Đức khiêm sắc mặt không được tốt:“phòng này chúng tôi đặt, nếu các người cưỡng ép bắt đi hoàn toàn có thể báo cảnh sát, hơn nữa cá độ về tiền cũng có thể báo”.
A.Cường nhìn Đức khiêm như nhìn cái gai trong mắt quát:“liên quan chó gì đến mày, tao thích vậy đấy”.
Đức khiêm nhéch mép:“một đám trẻ trâu, ăn chơi cũng chẳng nghĩ đến hậu quả, rêu rao đến ngứa mắt”
A. Cường ngứa mắt tiền lên phía Đức khiêm, hắn vừa đến gần liền vung nắm đấm.Đức khiêm trách đi, cậu nắm chặt tay tung lại về phía người đối diện. A. Cường tránh đi cú đấm bắt lấy tay Đức khiêm định vặt lại thuận tay bẻ gãy nhưng chưa kịp làm một cái đĩa từ đâu tới đập thẳng vào mặt hắn vỡ thành nhiều mảnh.
Thuỷ Tiên ném đá giấu tay, cô bám chặt lấy Đức khiêm khuôn mặt như bị doạ sợ. A. Cường không tốt lắm, ngay lúc hắn gọi tên đàn em đến thì bên ngoài tiếng cảnh sát inh ỏi, chưa chờ đám người phản ứng kịp thì cảnh sát liền tới. Vừa thấy cảnh sát Thuỷ Tiên liền bày ra bộ mặt bị doạ đến sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy quỳ sụp xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro