Chương 6
2024-11-07 09:17:24
“A.” Nguyệt Câu cúi đầu nhìn lọ thuốc trong tay, nở nụ cười gượng gạo, “Bị thương ở lưng, ta không thấy được, Quận chúa.”
Nói xong, Nguyệt Câu đột nhiên kéo áo xuống một chút, lộ ra nửa bờ vai.
Cánh tay vốn săn chắc trắng nõn, lúc này chi chít vết thương do đao kiếm, nhuộm đỏ cả một mảng áo đen.
Ta lần đầu tiên nhìn thấy vết thương kinh khủng như vậy, nhất thời sững sờ.
Nguyệt Câu cụp mi, giọng nói đáng thương:
“Vết thương này nếu không bôi thuốc, e là sẽ bị hoại tử, đến lúc đó cả cánh tay của ta sẽ bị hỏng mất, Quận chúa, phải làm sao bây giờ?”
Nguyệt Câu có ngoại hình rất đẹp.
Làn da trắng nõn, đôi mắt đen sáng trong veo, giữa hai lông mày luôn toát lên vẻ kiêu ngạo.
Người như vậy, lại lộ ra vẻ mặt đáng thương như thế… giống như một tiểu yêu tinh đang làm nũng, ta bỗng nhiên không nói ra lời từ chối được.
“Thôi được rồi, ta giúp ngươi bôi thuốc vậy.”
Ta bất đắc dĩ nhận lấy thuốc trị thương, rắc thuốc bột lên vết thương trên vai hắn, rồi băng bó lại.
“Như vậy được chưa?”
Nguyệt Câu cười đắc ý, mặc áo vào, “Đa tạ Quận chúa.”
Lúc này ta mới nhớ đến chuyện chính.
Nguyệt Câu không hoàn thành nhiệm vụ, ta nên đuổi hắn về Tịch Lâu, rồi tìm một sát thủ đáng tin cậy khác mới phải.
Ta do dự một chút, lấy hết can đảm nói với hắn: “Nguyệt Câu à, nhiệm vụ g.i.ế.c Từ Yến Xuyên ngươi vẫn chưa hoàn thành, Từ Yến Xuyên đến bây giờ vẫn sống nhăn răng.”
“Nhiệm vụ quá khó. Hay là ngươi về Tịch Lâu đi, để Tịch Lâu cử một sát thủ lợi hại hơn đến, được không?”
Không ngờ ta lại đuổi hắn, Nguyệt Câu đột nhiên sững người, “Quận chúa, nàng…”
Nhìn bộ dạng này của hắn, chắc là sợ nhiệm vụ thất bại, bị Tịch Lâu trừng phạt.
Ta vỗ vai bên kia không bị thương của hắn, hứa hẹn: “Yên tâm, ta sẽ nói với người phụ trách của Tịch Lâu, bảo họ đừng phạt ngươi, ngươi cứ yên tâm trở về đi.”
Ta cứ tưởng Nguyệt Câu sẽ vui vẻ rời đi,
Nhưng không biết vì sao, sắc mặt hắn bỗng chốc u ám, nhìn chằm chằm vào mắt ta,
"Quận chúa nhất định phải g.i.ế.c Từ Yến Xuyên sao?"
Bộ dạng đau khổ muốn c.h.ế.t của hắn khiến ta có chút khó hiểu, "Nếu không thì sao? Ta bỏ tiền thuê ngươi đến chính là để g.i.ế.c Từ Yến Xuyên. Ngươi không g.i.ế.c được Từ Yến Xuyên, ta còn giữ ngươi lại làm gì? Để làm bình hoa trưng bày à?"
Hai tay Nguyệt Câu đang buông thõng bỗng nhiên nắm chặt, khí thế quanh người áp bức căng thẳng, ta vô cớ ngửi thấy một tia nguy hiểm.
Ta bỗng nhiên có chút hối hận vì đã đuổi hắn đi.
Dù sao, hắn cũng là kẻ mang danh hiệu sát thủ số một... Nếu hắn không vui, g.i.ế.c ta thì làm sao?
Ta lặng lẽ lùi lại nửa bước, cảnh giác nhìn hắn.
Nguyệt Câu cụp hàng mi dài, lông mi khẽ run.
Một lát sau, hắn khẽ cười, "Được rồi, quận chúa."
Hắn chậm rãi nhặt thanh kiếm dựa vào tường, xoay người rời đi.
16.
Ánh trăng bàng bạc phủ xuống đường phố Kinh thành, Nguyệt Câu ôm lấy vết thương đau nhói trên vai, bước đi loạng choạng.
Đi đâu bây giờ? Về Tịch Lâu, hay là Từ Quốc Công phủ?
Nhìn vết m.á.u đầy tay, Nguyệt Câu bỗng nhiên tự giễu cười.
Hôm nay, quận chúa đã đắc tội với người ta.
Người nọ mua chuộc mấy chục tên sát thủ được huấn luyện bài bản, chỉ để lấy mạng quận chúa.
Hắn trốn trong bóng tối, khổ chiến với đám sát thủ kia một canh giờ, kiệt sức, không biết m.á.u của ai nhuộm đỏ cả y phục, cuối cùng cũng đánh lui được đám người kia, bảo vệ quận chúa.
Hắn lê thân thể mệt mỏi đi tìm quận chúa, nói dối rằng hắn bị thương là do đi Từ Quốc Công phủ g.i.ế.c Từ Yến Xuyên.
Quận chúa lại không hề đau lòng cho hắn, ngược lại còn chê hắn vô dụng.
Nguyệt Câu ôm lấy trái tim có chút khó chịu, ngây người lẩm bẩm: "Quận chúa đáng ghét."
17.
Nhiều ngày sau khi Nguyệt Câu rời đi, hắn vẫn chưa quay lại.
Tịch Lâu cũng không có ai nhận đơn của ta.
Nhưng kỳ lạ là, ta rất ít mơ thấy Từ Yến Xuyên nữa.
Ngược lại thường xuyên mơ thấy Nguyệt Câu, mơ thấy mình cùng hắn đi trên đường phố của một thành nhỏ hẻo lánh.
Hắn thay đổi hẳn thường ngày, mặc một bộ y phục trắng gọn gàng, tóc đuôi ngựa buộc cao, sau lưng đeo một thanh trường kiếm.
Hắn cúi người xuống, ánh mắt đen lóe lên vẻ gian xảo, nhìn ta cười toe toét, "Quận chúa, vẫn còn giận sao?"
Ta tức giận giẫm mạnh lên giày hắn, "Đừng để ý đến ta, đồ lừa đảo, Từ đáng ghét..."
Mơ đến đây thì kết thúc, phần sau ta không nghe rõ.
Sau khi tỉnh dậy, ta suy nghĩ rất lâu, cũng không hiểu tại sao bản thân trong tương lai lại cùng Nguyệt Câu lăn lộn với nhau.
"Tiểu Tinh, giờ nào rồi? Hôm nay chúng ta ra phố mua sắm một chút, được không?"
Ta định hôm nay sẽ đổi thêm một ít trang sức không cần thiết thành ngân phiếu, để sau này chạy trốn dùng.
Bên ngoài lại ồn ào náo động.
"Quận chúa, quận chúa, người mau chạy trốn đi!"
Tiểu Tinh hốt hoảng chạy vào, "Một đám lớn quan binh đang hướng về phía Vương phủ!"
Nói xong, Nguyệt Câu đột nhiên kéo áo xuống một chút, lộ ra nửa bờ vai.
Cánh tay vốn săn chắc trắng nõn, lúc này chi chít vết thương do đao kiếm, nhuộm đỏ cả một mảng áo đen.
Ta lần đầu tiên nhìn thấy vết thương kinh khủng như vậy, nhất thời sững sờ.
Nguyệt Câu cụp mi, giọng nói đáng thương:
“Vết thương này nếu không bôi thuốc, e là sẽ bị hoại tử, đến lúc đó cả cánh tay của ta sẽ bị hỏng mất, Quận chúa, phải làm sao bây giờ?”
Nguyệt Câu có ngoại hình rất đẹp.
Làn da trắng nõn, đôi mắt đen sáng trong veo, giữa hai lông mày luôn toát lên vẻ kiêu ngạo.
Người như vậy, lại lộ ra vẻ mặt đáng thương như thế… giống như một tiểu yêu tinh đang làm nũng, ta bỗng nhiên không nói ra lời từ chối được.
“Thôi được rồi, ta giúp ngươi bôi thuốc vậy.”
Ta bất đắc dĩ nhận lấy thuốc trị thương, rắc thuốc bột lên vết thương trên vai hắn, rồi băng bó lại.
“Như vậy được chưa?”
Nguyệt Câu cười đắc ý, mặc áo vào, “Đa tạ Quận chúa.”
Lúc này ta mới nhớ đến chuyện chính.
Nguyệt Câu không hoàn thành nhiệm vụ, ta nên đuổi hắn về Tịch Lâu, rồi tìm một sát thủ đáng tin cậy khác mới phải.
Ta do dự một chút, lấy hết can đảm nói với hắn: “Nguyệt Câu à, nhiệm vụ g.i.ế.c Từ Yến Xuyên ngươi vẫn chưa hoàn thành, Từ Yến Xuyên đến bây giờ vẫn sống nhăn răng.”
“Nhiệm vụ quá khó. Hay là ngươi về Tịch Lâu đi, để Tịch Lâu cử một sát thủ lợi hại hơn đến, được không?”
Không ngờ ta lại đuổi hắn, Nguyệt Câu đột nhiên sững người, “Quận chúa, nàng…”
Nhìn bộ dạng này của hắn, chắc là sợ nhiệm vụ thất bại, bị Tịch Lâu trừng phạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta vỗ vai bên kia không bị thương của hắn, hứa hẹn: “Yên tâm, ta sẽ nói với người phụ trách của Tịch Lâu, bảo họ đừng phạt ngươi, ngươi cứ yên tâm trở về đi.”
Ta cứ tưởng Nguyệt Câu sẽ vui vẻ rời đi,
Nhưng không biết vì sao, sắc mặt hắn bỗng chốc u ám, nhìn chằm chằm vào mắt ta,
"Quận chúa nhất định phải g.i.ế.c Từ Yến Xuyên sao?"
Bộ dạng đau khổ muốn c.h.ế.t của hắn khiến ta có chút khó hiểu, "Nếu không thì sao? Ta bỏ tiền thuê ngươi đến chính là để g.i.ế.c Từ Yến Xuyên. Ngươi không g.i.ế.c được Từ Yến Xuyên, ta còn giữ ngươi lại làm gì? Để làm bình hoa trưng bày à?"
Hai tay Nguyệt Câu đang buông thõng bỗng nhiên nắm chặt, khí thế quanh người áp bức căng thẳng, ta vô cớ ngửi thấy một tia nguy hiểm.
Ta bỗng nhiên có chút hối hận vì đã đuổi hắn đi.
Dù sao, hắn cũng là kẻ mang danh hiệu sát thủ số một... Nếu hắn không vui, g.i.ế.c ta thì làm sao?
Ta lặng lẽ lùi lại nửa bước, cảnh giác nhìn hắn.
Nguyệt Câu cụp hàng mi dài, lông mi khẽ run.
Một lát sau, hắn khẽ cười, "Được rồi, quận chúa."
Hắn chậm rãi nhặt thanh kiếm dựa vào tường, xoay người rời đi.
16.
Ánh trăng bàng bạc phủ xuống đường phố Kinh thành, Nguyệt Câu ôm lấy vết thương đau nhói trên vai, bước đi loạng choạng.
Đi đâu bây giờ? Về Tịch Lâu, hay là Từ Quốc Công phủ?
Nhìn vết m.á.u đầy tay, Nguyệt Câu bỗng nhiên tự giễu cười.
Hôm nay, quận chúa đã đắc tội với người ta.
Người nọ mua chuộc mấy chục tên sát thủ được huấn luyện bài bản, chỉ để lấy mạng quận chúa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn trốn trong bóng tối, khổ chiến với đám sát thủ kia một canh giờ, kiệt sức, không biết m.á.u của ai nhuộm đỏ cả y phục, cuối cùng cũng đánh lui được đám người kia, bảo vệ quận chúa.
Hắn lê thân thể mệt mỏi đi tìm quận chúa, nói dối rằng hắn bị thương là do đi Từ Quốc Công phủ g.i.ế.c Từ Yến Xuyên.
Quận chúa lại không hề đau lòng cho hắn, ngược lại còn chê hắn vô dụng.
Nguyệt Câu ôm lấy trái tim có chút khó chịu, ngây người lẩm bẩm: "Quận chúa đáng ghét."
17.
Nhiều ngày sau khi Nguyệt Câu rời đi, hắn vẫn chưa quay lại.
Tịch Lâu cũng không có ai nhận đơn của ta.
Nhưng kỳ lạ là, ta rất ít mơ thấy Từ Yến Xuyên nữa.
Ngược lại thường xuyên mơ thấy Nguyệt Câu, mơ thấy mình cùng hắn đi trên đường phố của một thành nhỏ hẻo lánh.
Hắn thay đổi hẳn thường ngày, mặc một bộ y phục trắng gọn gàng, tóc đuôi ngựa buộc cao, sau lưng đeo một thanh trường kiếm.
Hắn cúi người xuống, ánh mắt đen lóe lên vẻ gian xảo, nhìn ta cười toe toét, "Quận chúa, vẫn còn giận sao?"
Ta tức giận giẫm mạnh lên giày hắn, "Đừng để ý đến ta, đồ lừa đảo, Từ đáng ghét..."
Mơ đến đây thì kết thúc, phần sau ta không nghe rõ.
Sau khi tỉnh dậy, ta suy nghĩ rất lâu, cũng không hiểu tại sao bản thân trong tương lai lại cùng Nguyệt Câu lăn lộn với nhau.
"Tiểu Tinh, giờ nào rồi? Hôm nay chúng ta ra phố mua sắm một chút, được không?"
Ta định hôm nay sẽ đổi thêm một ít trang sức không cần thiết thành ngân phiếu, để sau này chạy trốn dùng.
Bên ngoài lại ồn ào náo động.
"Quận chúa, quận chúa, người mau chạy trốn đi!"
Tiểu Tinh hốt hoảng chạy vào, "Một đám lớn quan binh đang hướng về phía Vương phủ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro