Dụ Cẩm

Chương 9

2024-11-07 09:17:24

Ta cắn môi, trong lòng hiểu rõ, hắn cố ý.

Tịch Lâu của bọn họ ngay cả quan viên triều đình cũng dám giết, còn có chuyện gì bọn họ không làm được?

Nguyệt Câu bất quá là đang oán trách ta lúc trước đuổi hắn đi thôi.

Ta cắn răng, lấy hết toàn bộ ngân phiếu trên người ra nhét hết cho hắn.

"Như vậy được chưa! Đây là toàn bộ gia sản của ta hiện giờ rồi đấy."

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Ta cụp mắt, nắm lấy tay áo Nguyệt Câu, nhẹ nhàng kéo kéo.

"Tất cả ngân phiếu này đều cho chàng, Nguyệt Câu tốt bụng, cầu xin chàng, chàng giúp ta đi! Chàng cũng không nỡ lòng nào nhìn một thiếu nữ tuổi xuân phơi phới như ta cứ thế héo tàn chứ?"

Nguyệt Câu cúi đầu, nhìn đôi tay trắng nõn kia nhẹ nhàng nhét xấp ngân phiếu được xếp ngay ngắn vào túi mình.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, có chút không tự nhiên dời mắt đi: "Nếu ta đưa nàng đi rồi, Từ Yến Xuyên phải làm sao?"

Hắn chỉ vào căn phòng bên cạnh.

Ta bĩu môi, hờ hững nói: "Giết là được chứ sao."

Vừa nói ra miệng, ta bỗng nhiên có chút hối hận.

Tuy Từ Yến Xuyên có ý đồ xấu với ta, nhưng dù sao hắn cũng đã cứu ta.

Nếu ta g.i.ế.c hắn, chính là ân đền oán trả, chứng tỏ ta là kẻ lòng dạ hẹp hòi.

Thôi thôi! Không g.i.ế.c nữa, để lại cho hắn chút ngân lượng làm quà cảm tạ vậy.

Ta vừa định nói "không g.i.ế.c nữa", thì thấy Nguyệt Câu vừa rồi còn đang cười hì hì bỗng nhiên sa sầm mặt mũi.

Hắn không nói không rằng nắm lấy cổ tay ta, ấn ta xuống giường, ghé sát lại gần, chóp mũi chạm vào chóp mũi ta, giọng nói có chút tủi thân.

"Nhất định phải g.i.ế.c hắn sao? Hắn thích nàng, không thể không g.i.ế.c sao?"

Ta bị hành động bất ngờ này làm cho giật mình, hai mắt không tự chủ trợn to, đầu óc trống rỗng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn đây là... Đây là đang làm gì ta?

Lông mi dài của hắn khẽ run, hơi thở ấm áp phả vào mặt khiến má ta nóng bừng, đôi môi đỏ mọng gần như sắp chạm vào môi ta.

Đầu óc ta ong ong, nhất thời tay chân bủn rủn.

"Chàng... Chàng không muốn g.i.ế.c thì đừng giết, cần gì phải tìm lý do như vậy chứ."

Giọng ta lắp bắp, không tự nhiên quay đầu đi, không dám nhìn hắn.

Sống đến từng này tuổi, lần đầu tiên vì sự tiếp cận của người khác giới mà toàn thân bủn rủn, mặt đỏ bừng.

Chuyện này... Chuyện này có lẽ... Có lẽ là vì, Nguyệt Câu đẹp trai?

Ta không hiểu, dứt khoát nhắm chặt mắt.

Nguyệt Câu đưa tay véo má ta.

Đôi mắt sáng như sao như trăng nhìn ta chằm chằm.

"Nhưng quận chúa, hắn thật sự thích nàng đấy."

Tim ta đập rất nhanh, mặt càng lúc càng nóng, cảm giác xa lạ dâng trào trong lòng.

"Vậy... Vậy nếu chàng thương hắn như vậy, thì không g.i.ế.c hắn nữa, để lại cho hắn hai tờ ngân phiếu, chúng ta rời khỏi Kinh thành thôi."

Giọng ta nhỏ như tiếng muỗi.

Nguyệt Câu như được dỗ dành, cong môi cười nhẹ, đôi mắt đen sáng long lanh như nước: "Được, nhưng phải đợi thêm chút nữa."

Ta nghi hoặc ngẩng đầu: "Tại sao?"

Nguyệt Câu lại véo má ta: "Chuẩn bị một chút."

"Ồ." Ta gật đầu, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, tại sao Từ Yến Xuyên và Nguyệt Câu đều thích véo má ta vậy.

"Vết thương trên vai chàng thế nào rồi, để ta xem giúp chàng."

Nói xong, ta nắm lấy cánh tay Nguyệt Câu, định vén tay áo hắn lên xem vết thương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một mảng xanh tím lướt qua trước mắt ta, Nguyệt Câu lặng lẽ kéo tay áo xuống, thần sắc bình tĩnh: "Trước khi đến tìm nàng ta vừa mới bôi thuốc, vết thương trông rất đáng sợ, quận chúa đừng xem thì hơn."

Ta cụp mắt, trong lòng thoáng qua một tia nghi ngờ, nhưng trên mặt không hề biểu lộ.

"Vậy được rồi, vậy khi nào chàng mới có thể đưa ta đi?"

Nguyệt Câu suy nghĩ một chút: "Sẽ rất nhanh thôi, đến lúc đó ta sẽ đến đón nàng."

Ta gật đầu: "Được rồi."

23.

Nguyệt Câu lại rời đi.

Bóng đen nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Ta nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ, nghĩ đến dáng vẻ của Nguyệt Câu và Từ Yến Xuyên, không khỏi trầm tư.

Hai người bọn họ, thật sự không phải là cùng một người sao?

Dáng người giống nhau, lông mày và đôi mắt giống nhau, vết bớt trên cánh tay... Nhưng thân phận và tính cách của bọn họ lại khác biệt một trời một vực, giọng nói cũng hoàn toàn khác nhau.

Nguyệt Câu phóng khoáng, tự do tự tại, giống như con rắn xảo quyệt, len lỏi trong màn đêm.

Còn Từ Yến Xuyên, ở Từ Quốc Công phủ trông thì có vẻ rất thật thà, nhưng thực chất lại háo sắc và đê tiện.

Hơn nữa, Lục công tử của Từ Quốc Công phủ, làm sao có thể có quan hệ gì với sát thủ số một giang hồ?

Ta nghĩ mãi không ra, nằm trên giường trằn trọc cả đêm, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau.

Hai ngày tiếp theo, Nguyệt Câu không xuất hiện nữa.

Ngược lại là Từ Yến Xuyên, luôn tìm đến trước mặt ta, nói những lời lẽ hết sức xúc phạm.

Ta cố gắng gượng cười, len lén quan sát những điểm tương đồng giữa hắn và Nguyệt Câu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dụ Cẩm

Số ký tự: 0