Dù Chỉ Là Cấp 1 Yếu Kém, Nhưng Vẫn Mạnh Mẽ Vô Cùng

Dung Hợp (1)

2024-10-31 22:23:56

Trên phần mềm xã hội, có tin nhắn cuối cùng từ mẹ cô, nói rằng đã gửi nấm tương đến trường.

Bạch Thu Diệp chỉ có thể dựa vào những gì mình thấy mà suy đoán. Sau sự kiện lớn xảy ra mười ba năm trước, đã có những thành phố bị bỏ hoang.

Cách sống của mọi người chắc chắn đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Việc vào sinh ra tử trong các phó bản hẳn đã trở thành chuyện thường ngày.

Bạch Thu Diệp mang theo bốn cái túi từ trên xe nhảy xuống, cẩn thận sắp xếp lại toàn bộ các đạo cụ mà cô đã ném lên nóc xe, sau đó mới quay trở lại trong xe, ngồi xuống chỗ vừa được dọn dẹp.

Mưa vẫn rơi nặng hạt, và cô còn có việc cần làm.

Bạch Thu Diệp lấy ra bức tượng Kim Đồng Tử đã bị vỡ.

[Bức tượng Kim Đồng Tử bị vứt bỏ (không): Vốn là pháp khí dùng để câu oan hồn, có khả năng giam giữ hồn thể và điều khiển ý thức với những hiệu quả thần kỳ. Tuy nhiên, hồn phách bên trong hiện tại đã mất tích, không rõ tung tích.]

Ngay lúc này, trước mũi chân của Bạch Thu Diệp, đột nhiên xuất hiện một bóng mờ gần như trong suốt.

Đó là hồn thể của một quỷ anh ba đầu, vốn đã sắp tan biến hoàn toàn.

Tuy nhiên, bằng chút ý chí ngoan cường cuối cùng, nó bám vào mái tóc của Bạch Thu Diệp và theo cô ra khỏi phó bản.

Thành phố này dường như ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí, giúp nó dầ từng bước hồi phục. Từ kích cỡ nhỏ như một viên móng tay, nó đã phát triển đến kích thước của một quả bóng bàn.

Nó có thể cảm nhận được rằng, trong tòa thành này, ngoài bản thân nó ra, còn có vô số quỷ vật tương tự.

Chúng đang âm thầm rục rịch, tự giết hại lẫn nhau. Kẻ yếu nhất chắc chắn sẽ trở thành vật hy sinh.

Nơi này, chẳng khác gì một Hắc Ám Sâm Lâm, nơi kẻ yếu bị kẻ mạnh nuốt chửng.

Kim Đồng Tử biết rằng, nếu muốn thoát khỏi nơi này và mở ra một con đường sống, nó nhất định phải dựa vào Bạch Thu Diệp.

Nó đã hoàn toàn chấp nhận thực tế và từ sớm, khi còn ở trong căn phòng bừa bộn đó, nó đã nhận ra thực lực của Bạch Thu Diệp.

Đột nhiên, Kim Đồng Tử cảm nhận được có thứ gì đó đang xâm chiếm nơi trú ẩn của nó.

Đó giống như một đoạn ý thức, nhưng lại mang theo sự khác biệt kỳ lạ.

Trong phó bản, khi hồn thể của nó suy yếu đến cực hạn, Kim Đồng Tử cũng nhận biết được đoạn "ý thức" này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi đó, có một khoảnh khắc ngắn ngủi, nó nghĩ rằng mình đã suýt hòa nhập với đoạn "ý thức" ấy.

Thực tế đã chứng minh rằng, giữa chúng hoàn toàn có thể giao hoà.

Nếu không, đoạn "ý thức" này đã không thể dễ dàng tiến vào pho tượng như vậy.

Kim Đồng Tử nhìn thấy Bạch Thu Diệp đang cầm bức tượng tàn tạ, tập trung suy nghĩ.

Ngay lập tức, nó hiểu ra rằng Bạch Thu Diệp đang lợi dụng kẽ hở của pháp khí để đưa đoạn "ý thức" kia vào, với mục đích chiếm lấy thân xác của nó như chim tu hú chiếm tổ chim khách.

Tuy nhiên, pho tượng này chính là cội rễ của Kim Đồng Tử, nó không thể để bị cướp mất.

Kim Đồng Tử không còn cách nào khác, đành phải khiến Bạch Thu Diệp hiểu được thành tâm của mình.

Bạch Thu Diệp đột nhiên phát hiện phía trước mũi chân có một vật hình tròn đang giật giật.

Nheo mắt nhìn kỹ, cô chỉ thấy một hồn thể nhỏ bằng quả bóng bàn cúi bái trước mặt mình, trông vô cùng buồn cười.

Khi nhìn rõ hơn, Bạch Thu Diệp nhận ra sinh vật này có ba cái đầu, mỗi cái chỉ lớn cỡ quả táo đỏ.

Chết tiệt!

Là linh hồn bị giam cầm bên trong Kim Đồng Tử-ba hồn ma của quỷ trẻ sơ sinh!

Bạch Thu Diệp vội vàng nhặt cây đảo chẻ củi lên, giơ trước mặt: "Tránh xa ta ra một chút!"

Kim Đồng Tử không những không lùi lại, mà còn bò thêm hai bước về phía cô.

Bạch Thu Diệp cảm thấy hoảng loạn, liệu cô có bị nguyền rủa bên ngoài phó bản hay không?

Mạc Kiệt và những người khác không đi ra cùng cô, có thể do phó bản tan vỡ đã khiến họ không còn ở cùng khu vực với cô.

Nếu như cô trúng phải lời nguyền, chẳng phải sẽ không có cách nào cứu chữa?!!!

Cả ba cái đầu của Kim Đồng Tử đồng thời mở miệng, nhưng thay vì phát ra lời nói, âm thanh phát ra lại là tiếng cười vui vẻ của trẻ con.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Buổi tối, không có ai xung quanh, chỉ còn lại chiếc xe buýt bị bỏ đi, những quỷ trẻ sơ sinh, cùng với cô.

Bạch Thu Diệp phát ra một tiếng kêu thê lương: "Đừng có giết ta —— a?"

Âm thanh của cô đột ngột im bặt. Trước mặt, những lớp rêu xanh tự động tách ra và hợp lại, tạo thành một dòng chữ.

[Ta là đến để quy hàng.]

Bạch Thu Diệp hỏi: "Quy hàng?"

[Pháp khí này muốn chứa đựng hồn thể hoặc ý thức khác, đều cần chúng ta tiếp nhận. Trừ khi tìm được pháp sư chế tạo pháp khí.]

Bạch Thu Diệp nhớ lại những gì Mạc Kiệt đã giảng giải về nguồn gốc của Kim Đồng Tử.

Khi nó còn là Boss, bên trong thực sự còn chứa một ác quỷ. Ác quỷ đó lúc bấy giờ chiếm hữu chủ ý thức, còn ba quỷ trẻ sơ sinh này chỉ là phụ trợ.

Có lẽ ác quỷ kia chính là bị ba quỷ trẻ sơ sinh tiếp nhận.

Cô vừa muốn dùng pho tượng Kim Đồng Tử để thu nạp hệ thống 09, pháp khí quả thực đã có biến hóa, nhưng khi thực hiện lại bị ngăn cản.

Dù Bạch Thu Diệp không thể tìm thấy người chế tạo pháp khí, nhưng nếu giữ lại 09, cô sẽ luôn phải trong tình trạng đề phòng.

Bạch Thu Diệp hỏi: "Ngươi làm sao quy hàng?"

[Ta có thể trở về bên trong pháp khí, nuốt chửng mới ý thức.]

Đây chính là một lần vất vả cả đời nhàn nhã sao?

Nhưng Bạch Thu Diệp không thể đoán được nguyên nhân Kim Đồng Tử đột nhiên lại lấy lòng.

Trong phó bản, Kim Đồng Tử vẫn còn nỗ lực nguyền rủa cô, cuối cùng lại bị cơ chế bảo vệ của cô làm tổn thương.

Cô lúc đó thật sự đã ở bờ vực sinh tử!

Cảm nhận được sự lạnh lùng của Bạch Thu Diệp, cả ba cái đầu của Kim Đồng Tử bỗng nhiên oa oa khóc lớn.

[Ta lập tức không xong rồi!!!]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dù Chỉ Là Cấp 1 Yếu Kém, Nhưng Vẫn Mạnh Mẽ Vô Cùng

Số ký tự: 0