Dù Chỉ Là Cấp 1 Yếu Kém, Nhưng Vẫn Mạnh Mẽ Vô Cùng
Người Làm Nghề...
2024-10-31 22:23:56
Bên trong từ đường, Mạc Kiệt và Liễu Hạc đã chuẩn bị những cây gai sẵn dưới đáy quan tài.
Bốn bức tường cũng được dán giấy lên.
Hài cốt của Đỗ Hữu Phúc được đặt vào quan tài, sắp xếp theo cấu trúc cơ thể, trông vô cùng kỳ lạ.
Giữa lúc hai người đang treo lá cờ trắng lên thang, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "bịch" vang lên phía sau.
Nhìn lại, chiếc quan tài chứa hài cốt của Đỗ Hữu Phúc đã bị lật nghiêng trên mặt đất, toàn bộ những vật dụng mai táng mà họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng đều rơi vung vãi ra ngoài.
Hài cốt của Đỗ Hữu Phúc cũng bị rải rác khắp nơi, dưới ánh trăng trắng ngoài cửa chiếu vào, trông lại có chút chuyển thành màu đen.
Mạc Kiệt hỏi: "Xương của ông ấy có phải thiếu một chút không?"
Liễu Hạc đáp: "Đúng vậy."
Đúng lúc này, họ đột nhiên nghe thấy những tiếng "thịch thịch" vang lên.
Cả hai nhìn xung quanh, phát hiện âm thanh đó phát ra từ bên trong một trong những quan tài trong từ đường.
Tiếng động lại vang lên, và lần này, họ nghe thấy một giọng nói yếu ớt cất lên.
"Cứu mạng... Cứu mạng..."
Âm thanh này rất quen thuộc với cả hai.
"Cậu đang cầu cứu!" Mạc Kiệt lập tức tiến đến chiếc quan tài trước mặt: "Trần Thần, có phải ngươi không?"
"Là ta... Cứu ta với...!"
Mạc Kiệt và Liễu Hạc liền hợp lực đẩy nắp quan tài ra, chỉ thấy Trần Thần đang nằm ngửa bên trong quan tài, đối mặt với phía trên.
Trên người cậu mặc một chiếc trường sam màu trắng hình chữ nhật, trên đó thêu một đóa hoa sen đen đầy tà dị.
Vừa mở nắp quan tài, cậu liền hít thở dồn dập. Gương mặt trắng bệch như tờ giấy của cậu bỗng xuất hiện một chút đỏ ửng.
Mạc Kiệt đỡ cậu ra khỏi quan tài, nhưng thân thể Trần Thần cứng đơ, tựa vào cạnh quan tài, thở dốc yếu ớt.
Mạc Kiệt hỏi: "Sao ngươi lại ở bên trong?"
Trần Thần gãi đầu: "Ta không nhớ rõ lắm... Lúc đó ta ở bên dòng suối, đang đợi các ngươi... Rồi ta thấy một người..."
Liễu Hạc hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trần Thần nói: "Người đó... Đã dẫn ta đến đây... Đưa ta vào trong quan tài..."
Mạc Kiệt và Liễu Hạc đồng thời rùng mình: "Ngươi có nhìn rõ người đó trông như thế nào không?"
Trần Thần lộ ra vẻ mặt mê man, như thể não bộ của cậu đã không hoạt động bình thường do thiếu dưỡng khí quá lâu.
"Người đó... Nhìn giống... Đúng rồi!" Cậu đột nhiên ho khan, mặt hiện rõ vẻ sợ hãi: "Ta nhớ ra rồi! Người đó là Đỗ Hữu Phúc —— ạch!"
"Đỗ Hữu Phúc?!"
"Lại là Đỗ Hữu Phúc?"
Từ góc phòng đột nhiên vang lên giọng của Phó Dao: "Tránh xa cậu ra!"
Mạc Kiệt và Liễu Hạc theo bản năng lùi lại, chỉ thấy thân thể Trần Thần đột nhiên bị kéo bay về phía sau, tới chỗ bàn thờ. Cái cổ của cậu bị một bàn tay trắng xám siết chặt.
Một con búp bê giấy đứng bên cạnh Trần Thần, đầu nó xoay chín mươi độ, nhìn chằm chằm về phía Mạc Kiệt và Liễu Hạc.
Con ngươi của hai người co lại.
Trước đó, họ hoàn toàn không nhận ra búp bê giấy này đã tiếp cận từ lúc nào!
Mạc Kiệt nhìn thấy búp bê giấy, trong miệng nó đang nhét một khúc xương.
Cuối cùng, anh cũng hiểu xương của Đỗ Hữu Phúc đã biến mất đi đâu.
Thì ra, chúng đã bị con búp bê giấy này nuốt vào bụng.
Mạc Kiệt hỏi: "Ngươi là Đỗ Hữu Phúc?!"
Búp bê giấy phát ra tiếng cười âm lãnh, như ngầm thừa nhận câu hỏi của anh.
Mạc Kiệt nhớ tới búp bê giấy bên dòng suối Vô Danh, cũng đã tàn nhẫn như vậy.
Đỗ Hữu Phúc này lại là nổi danh trong phó bản, chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?
Anh bên ngoài rất bình tĩnh, điều chỉnh lại kính mắt rồi nói với búp bê giấy: "Ngươi có phải là có điều oan khuất không? Chúng ta có thể giúp ngươi, ngươi thả người trước, chúng ta thật sự có thể giúp."
Đỗ Hữu Phúc cười khẩy: "Oan khuất? Hê hê hê hê!"
Mạc Kiệt thấy vậy, liền thay đổi cách nói: "Ngươi là bị Đỗ Hà giết chết, ngươi chẳng lẽ không muốn báo thù sao?"
Khi nghe thấy cái tên Đỗ quả phụ, Đỗ Hữu Phúc dường như bị ấn nút tạm ngừng, tạm thời ngừng lại.
Qua vài giây, nó ( vì Đỗ Hữu Phúc đang trong tình trạng búp bê giấy nên mình chuyển từ ông ấy thành nó nhé) mới khô khốc trả lời: "Đỗ Hà? mệnh của bà là của ta."
Mạc Kiệt ban đầu tưởng rằng Đỗ Hữu Phúc bị Đỗ Hà mưu sát, là một người vô tội.
Không ngờ Đỗ Hữu Phúc lại không phải là một kẻ tốt lành gì.
Đỗ Hữu Phúc từ từ quay đầu nhìn về phía Phó Dao: "Là ngươi... Phá hoại... Dùng các ngươi mệnh... Đền..."
Mạc Kiệt giật mình nhìn về phía Phó Dao. Việc cô ta có thể một mình phá hoại kế hoạch của Đỗ Hữu Phúc chứng tỏ cô ta đã giấu đi thực lực của mình sâu hơn so với vẻ bề ngoài.
Mạc Kiệt hạ thấp giọng hỏi: "Trước ngươi đã làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ cướp một chân của con mèo mà thôi." Phó Dao tựa vào tường, gắng gượng chống đỡ cơ thể và nói: "Đừng để nó nói chuyện, cũng đừng nhìn vào mắt của nó."
Đỗ Hữu Phúc dường như bị Phó Dao kích thích, cầm lấy Trần Thần, móng tay trở nên dài vô cùng, nhọn hoắt hơi cong lại, đâm vào thịt của cậu.
Máu tươi từ bốn lỗ thủng nhỏ trên mắt phun ra, nhuộm đỏ móng tay của búp bê giấy.
Nó có khuôn mặt dữ tợn, mỗi nếp nhăn trên mặt đều tràn đầy sát khí. Một tay khác của nó hơi nâng lên, thân thể hướng về ba người mà khuynh tới.
Liễu Hạc thấy vậy, lập tức cho tay vào cổ áo, lấy ra một chiếc hoa tai thủy tinh trắng. Bên trên tỏa ra ánh sáng ấm áp, một luồng khí tức ấm áp ngay lập tức bao trùm lấy ba người.
Mạc Kiệt liếc mắt đã nhận ra đây không phải là vật phàm: "Đây là..."
Liễu Hạc cau mày: "Thực sự là gặp vận rủi lớn, cuối cùng vẫn phải dùng đến món đồ này. Phó bản này có độc, sớm biết vậy ta đã không đến. Thật hối hận vì không nghe lời lão đại, về sau hắn nhất định sẽ mắng chết ta, thật đáng ghét!"
Khi cậu ấy đang oán giận như súng máy, thì trước mặt búp bê giấy, thân thể nó bắt đầu bốc cháy, trông như bất cứ lúc nào cũng sẽ biến thành giấy vụn.
Mạc Kiệt nhìn Liễu Hạc, không biết mình nên ngạc nhiên về chiếc hoa tai thủy tinh kia, hay là về việc Liễu Hạc đột nhiên trở nên ồn ào như vậy.
Trước khi phó bản bắt đầu, anh đã coi mình là người đặc biệt nhất.
Không ngờ rằng những đồng đội này của anh, ai nấy cũng đều cất giấu bí mật.
"Đừng nhìn ta như vậy, ngươi tưởng ta không muốn nói sớm sao? Chẳng qua là không có cách nào, nhất định phải kìm nén." Liễu Hạc nói, nắm lấy cái ván quan tài mà Trần Thần đã nằm qua, hướng về phía búp bê giấy mà đập tới.
Bốn bức tường cũng được dán giấy lên.
Hài cốt của Đỗ Hữu Phúc được đặt vào quan tài, sắp xếp theo cấu trúc cơ thể, trông vô cùng kỳ lạ.
Giữa lúc hai người đang treo lá cờ trắng lên thang, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "bịch" vang lên phía sau.
Nhìn lại, chiếc quan tài chứa hài cốt của Đỗ Hữu Phúc đã bị lật nghiêng trên mặt đất, toàn bộ những vật dụng mai táng mà họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng đều rơi vung vãi ra ngoài.
Hài cốt của Đỗ Hữu Phúc cũng bị rải rác khắp nơi, dưới ánh trăng trắng ngoài cửa chiếu vào, trông lại có chút chuyển thành màu đen.
Mạc Kiệt hỏi: "Xương của ông ấy có phải thiếu một chút không?"
Liễu Hạc đáp: "Đúng vậy."
Đúng lúc này, họ đột nhiên nghe thấy những tiếng "thịch thịch" vang lên.
Cả hai nhìn xung quanh, phát hiện âm thanh đó phát ra từ bên trong một trong những quan tài trong từ đường.
Tiếng động lại vang lên, và lần này, họ nghe thấy một giọng nói yếu ớt cất lên.
"Cứu mạng... Cứu mạng..."
Âm thanh này rất quen thuộc với cả hai.
"Cậu đang cầu cứu!" Mạc Kiệt lập tức tiến đến chiếc quan tài trước mặt: "Trần Thần, có phải ngươi không?"
"Là ta... Cứu ta với...!"
Mạc Kiệt và Liễu Hạc liền hợp lực đẩy nắp quan tài ra, chỉ thấy Trần Thần đang nằm ngửa bên trong quan tài, đối mặt với phía trên.
Trên người cậu mặc một chiếc trường sam màu trắng hình chữ nhật, trên đó thêu một đóa hoa sen đen đầy tà dị.
Vừa mở nắp quan tài, cậu liền hít thở dồn dập. Gương mặt trắng bệch như tờ giấy của cậu bỗng xuất hiện một chút đỏ ửng.
Mạc Kiệt đỡ cậu ra khỏi quan tài, nhưng thân thể Trần Thần cứng đơ, tựa vào cạnh quan tài, thở dốc yếu ớt.
Mạc Kiệt hỏi: "Sao ngươi lại ở bên trong?"
Trần Thần gãi đầu: "Ta không nhớ rõ lắm... Lúc đó ta ở bên dòng suối, đang đợi các ngươi... Rồi ta thấy một người..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Hạc hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trần Thần nói: "Người đó... Đã dẫn ta đến đây... Đưa ta vào trong quan tài..."
Mạc Kiệt và Liễu Hạc đồng thời rùng mình: "Ngươi có nhìn rõ người đó trông như thế nào không?"
Trần Thần lộ ra vẻ mặt mê man, như thể não bộ của cậu đã không hoạt động bình thường do thiếu dưỡng khí quá lâu.
"Người đó... Nhìn giống... Đúng rồi!" Cậu đột nhiên ho khan, mặt hiện rõ vẻ sợ hãi: "Ta nhớ ra rồi! Người đó là Đỗ Hữu Phúc —— ạch!"
"Đỗ Hữu Phúc?!"
"Lại là Đỗ Hữu Phúc?"
Từ góc phòng đột nhiên vang lên giọng của Phó Dao: "Tránh xa cậu ra!"
Mạc Kiệt và Liễu Hạc theo bản năng lùi lại, chỉ thấy thân thể Trần Thần đột nhiên bị kéo bay về phía sau, tới chỗ bàn thờ. Cái cổ của cậu bị một bàn tay trắng xám siết chặt.
Một con búp bê giấy đứng bên cạnh Trần Thần, đầu nó xoay chín mươi độ, nhìn chằm chằm về phía Mạc Kiệt và Liễu Hạc.
Con ngươi của hai người co lại.
Trước đó, họ hoàn toàn không nhận ra búp bê giấy này đã tiếp cận từ lúc nào!
Mạc Kiệt nhìn thấy búp bê giấy, trong miệng nó đang nhét một khúc xương.
Cuối cùng, anh cũng hiểu xương của Đỗ Hữu Phúc đã biến mất đi đâu.
Thì ra, chúng đã bị con búp bê giấy này nuốt vào bụng.
Mạc Kiệt hỏi: "Ngươi là Đỗ Hữu Phúc?!"
Búp bê giấy phát ra tiếng cười âm lãnh, như ngầm thừa nhận câu hỏi của anh.
Mạc Kiệt nhớ tới búp bê giấy bên dòng suối Vô Danh, cũng đã tàn nhẫn như vậy.
Đỗ Hữu Phúc này lại là nổi danh trong phó bản, chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?
Anh bên ngoài rất bình tĩnh, điều chỉnh lại kính mắt rồi nói với búp bê giấy: "Ngươi có phải là có điều oan khuất không? Chúng ta có thể giúp ngươi, ngươi thả người trước, chúng ta thật sự có thể giúp."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Hữu Phúc cười khẩy: "Oan khuất? Hê hê hê hê!"
Mạc Kiệt thấy vậy, liền thay đổi cách nói: "Ngươi là bị Đỗ Hà giết chết, ngươi chẳng lẽ không muốn báo thù sao?"
Khi nghe thấy cái tên Đỗ quả phụ, Đỗ Hữu Phúc dường như bị ấn nút tạm ngừng, tạm thời ngừng lại.
Qua vài giây, nó ( vì Đỗ Hữu Phúc đang trong tình trạng búp bê giấy nên mình chuyển từ ông ấy thành nó nhé) mới khô khốc trả lời: "Đỗ Hà? mệnh của bà là của ta."
Mạc Kiệt ban đầu tưởng rằng Đỗ Hữu Phúc bị Đỗ Hà mưu sát, là một người vô tội.
Không ngờ Đỗ Hữu Phúc lại không phải là một kẻ tốt lành gì.
Đỗ Hữu Phúc từ từ quay đầu nhìn về phía Phó Dao: "Là ngươi... Phá hoại... Dùng các ngươi mệnh... Đền..."
Mạc Kiệt giật mình nhìn về phía Phó Dao. Việc cô ta có thể một mình phá hoại kế hoạch của Đỗ Hữu Phúc chứng tỏ cô ta đã giấu đi thực lực của mình sâu hơn so với vẻ bề ngoài.
Mạc Kiệt hạ thấp giọng hỏi: "Trước ngươi đã làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ cướp một chân của con mèo mà thôi." Phó Dao tựa vào tường, gắng gượng chống đỡ cơ thể và nói: "Đừng để nó nói chuyện, cũng đừng nhìn vào mắt của nó."
Đỗ Hữu Phúc dường như bị Phó Dao kích thích, cầm lấy Trần Thần, móng tay trở nên dài vô cùng, nhọn hoắt hơi cong lại, đâm vào thịt của cậu.
Máu tươi từ bốn lỗ thủng nhỏ trên mắt phun ra, nhuộm đỏ móng tay của búp bê giấy.
Nó có khuôn mặt dữ tợn, mỗi nếp nhăn trên mặt đều tràn đầy sát khí. Một tay khác của nó hơi nâng lên, thân thể hướng về ba người mà khuynh tới.
Liễu Hạc thấy vậy, lập tức cho tay vào cổ áo, lấy ra một chiếc hoa tai thủy tinh trắng. Bên trên tỏa ra ánh sáng ấm áp, một luồng khí tức ấm áp ngay lập tức bao trùm lấy ba người.
Mạc Kiệt liếc mắt đã nhận ra đây không phải là vật phàm: "Đây là..."
Liễu Hạc cau mày: "Thực sự là gặp vận rủi lớn, cuối cùng vẫn phải dùng đến món đồ này. Phó bản này có độc, sớm biết vậy ta đã không đến. Thật hối hận vì không nghe lời lão đại, về sau hắn nhất định sẽ mắng chết ta, thật đáng ghét!"
Khi cậu ấy đang oán giận như súng máy, thì trước mặt búp bê giấy, thân thể nó bắt đầu bốc cháy, trông như bất cứ lúc nào cũng sẽ biến thành giấy vụn.
Mạc Kiệt nhìn Liễu Hạc, không biết mình nên ngạc nhiên về chiếc hoa tai thủy tinh kia, hay là về việc Liễu Hạc đột nhiên trở nên ồn ào như vậy.
Trước khi phó bản bắt đầu, anh đã coi mình là người đặc biệt nhất.
Không ngờ rằng những đồng đội này của anh, ai nấy cũng đều cất giấu bí mật.
"Đừng nhìn ta như vậy, ngươi tưởng ta không muốn nói sớm sao? Chẳng qua là không có cách nào, nhất định phải kìm nén." Liễu Hạc nói, nắm lấy cái ván quan tài mà Trần Thần đã nằm qua, hướng về phía búp bê giấy mà đập tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro