Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo
Chap 20: Hắn!
SuongOmega
2024-11-11 23:30:51
Chap 20: Hắn!
Cùng lúc đó từ phía cửa có người đi vào, trên tay anh ta là một sấp tài liệu.
- Lão quản lí yêu cầu thống kê rõ ràng…
Anh ta vừa đi vừa nói mà chẳng buồn để ý xem trong phòng đang có chuyện. Khanh ném sấp tài liệu xuống giường, hất mắt nhìn Hell.
Ả ném cái chổi xuống sàn rồi tiến lại chỗ Khanh, miệng vẫn không ngừng văng tục.
- Chuyện gì!?
- Thống kê lại rõ ràng xem thiếu hụt những cái gì trong kho. Mà có chuyện gì vậy?
- Mấy con ranh con dám cãi láo với tao!
Khanh liếc mắt nhìn con nhỏ dưới sàn, anh không chú ý nhiều lắm nhưng rồi…mái tóc đỏ…thật là quen…
- Nhìn lạ thế.
Hell vơ tập giấy lên bực bội ra khỏi phòng, ả sẽ phải ra nhà kho để kiểm tra lại cho thật chắc chắn rằng hằng trong kho không còn thứ gì bị thiếu hụt, ả không muốn tối nay sẽ phải thức trắng nữa.
Khanh chờ cho bóng Hell khuất hẳn, anh đứng dậy tiến về phía Nhược Phong
- Ố ồ! Ra là cưng à?
Khanh cười khanh khách, anh vui vì chẳng cần tốn nhiều công sức mà vẫn tìm thấy nó. Khanh chẹp chẹp môi, mới sáng ra mà đã thấy điềm lành rồi…
- Khổ chưa kìa, để anh đỡ em dậy!
Khanh đưa tay xuống chỗ Nhược Phong, nó thấy kinh khiếp đôi tay bẩn thỉu đó, nó loạng choạng đứng dậy giữ khoảng cách an toàn với Khanh.
- Nghe lời thì anh sẽ cho cưng sang ở chung phòng, lúc đó thì cóc cần sợ con mụ kia nữa. Nào lại đây…
Anh ta dở bộ mặt dê xồm, hai tay giang rộng như thể bao vây lấy Nhược Phong. Nó không biết phải làm gì, chạy không được mà ở lại thì…
Khanh dồn nó vào chân tường, anh ta đưa tay mơn nhẹ tóc nó, nụ cười khoái trí hiện rõ trên môi.
- Xinh thế này mà ở đây thì tiếc quá!
Nhược Phong chợt giữ chặt lấy áo anh, kéo lại gần rồi…lên gối!
Khanh co rúm người đứng xẹp nép lại. Nhược Phong chỉ chờ có thế rồi lao vội ra ngoài.
Anh ta đi không nổi chỉ biết nhăn nhó trước cơn đau kinh hoàng kia.
…
Nhược Phong chạy thật nhanh về khu nhà chính, trời vẫn còn tối, đèn không bật. Phong khẽ mở cửa, nó sẽ ngồi ở đâu đó chờ cho trời sáng, một góc nào đó mà không ai thấy…
Căn phòng đen kịt lại ngay sau khi cánh cửa đóng, nó còn đang ngơ ngác vì không biết mình sẽ nên ngồi ở đâu thì tiếng ai đó vang lên, khàn khàn như thể bị lạnh
- Cô đã ở đâu vậy?
Phong dừng lại, trong bóng tối mờ ảo nó thấy bóng dáng của một thằng con trai trên ghế bành. Cái bóng đen ngòm lẳng lặng đứng dậy đầy mệt mỏi. Hắn ta tiến lại gần chỗ nó
…Phong Hàn!
- Trả lời đi!
Hàn như nổi giận, hắn ta tức gì chứ!? Chính hắn cũng không biết mình đang nổi cáu vì điều gì, có thể do cả đêm hôm hôm qua hắn đã phải ngồi ở đây để chờ nó mà cho tới tận bây giờ nó mới chịu xuất hiện, hoặc vì thời tiết quá lạnh hặc….hắn cũng không biết nữa…
Nhược Phong không trả lời, nó nghĩ không nhất thiết phải khai báo với hắn. Nó định sẽ ở lại sofa, bởi cũng chẳng còn chỗ nào để nó ngủ nữa.
Hàn bực bội giữ tay nó ở lại, vô tình xượt qua mấy vết rách, nó vội hất tay hắn ra
- Tay bị sao vậy!?
Nó không tiếp lời Hàn, tiến về phía sofa rồi ngồi xuống
Hàn như nổi quạu, hắn không thích nó im lặng với hắn, mặc dù ý định của hắn chờ nó ở đây cũng chỉ là lợi dụng.
Phong Hàn ho khan một tiếng, hắn tự thấy buồn cười cho hành động của mình, đúng là chẳng có gì để hắn phải tức tối cả. Hắn ngồi xuống ghế đối diện và lên tiếng
- Có nợ phải trả. Đúng không?
Nhược Phong nhìn về phía Hàn mặc dù nó chỉ thấy cái bóng đen mờ nhạt
- Liên quan?
- Dĩ nhiên. Tôi đã cứu cô, vậy nên cô nợ tôi 1 mạng sống.
- Cần gì?
Phong chẳng muốn nợ nần ai bất cứ thứ gì, hắn ta cứu sống nó, dù nó muốn hay không thì rốt cục nó vẫn đã sống bởi sự cưu mạng của Hàn.
Hàn hếch môi, hắn tự đắc trước tiên đoán của mình.
- Bàn tay ngoại cảm!
Cùng lúc đó từ phía cửa có người đi vào, trên tay anh ta là một sấp tài liệu.
- Lão quản lí yêu cầu thống kê rõ ràng…
Anh ta vừa đi vừa nói mà chẳng buồn để ý xem trong phòng đang có chuyện. Khanh ném sấp tài liệu xuống giường, hất mắt nhìn Hell.
Ả ném cái chổi xuống sàn rồi tiến lại chỗ Khanh, miệng vẫn không ngừng văng tục.
- Chuyện gì!?
- Thống kê lại rõ ràng xem thiếu hụt những cái gì trong kho. Mà có chuyện gì vậy?
- Mấy con ranh con dám cãi láo với tao!
Khanh liếc mắt nhìn con nhỏ dưới sàn, anh không chú ý nhiều lắm nhưng rồi…mái tóc đỏ…thật là quen…
- Nhìn lạ thế.
Hell vơ tập giấy lên bực bội ra khỏi phòng, ả sẽ phải ra nhà kho để kiểm tra lại cho thật chắc chắn rằng hằng trong kho không còn thứ gì bị thiếu hụt, ả không muốn tối nay sẽ phải thức trắng nữa.
Khanh chờ cho bóng Hell khuất hẳn, anh đứng dậy tiến về phía Nhược Phong
- Ố ồ! Ra là cưng à?
Khanh cười khanh khách, anh vui vì chẳng cần tốn nhiều công sức mà vẫn tìm thấy nó. Khanh chẹp chẹp môi, mới sáng ra mà đã thấy điềm lành rồi…
- Khổ chưa kìa, để anh đỡ em dậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khanh đưa tay xuống chỗ Nhược Phong, nó thấy kinh khiếp đôi tay bẩn thỉu đó, nó loạng choạng đứng dậy giữ khoảng cách an toàn với Khanh.
- Nghe lời thì anh sẽ cho cưng sang ở chung phòng, lúc đó thì cóc cần sợ con mụ kia nữa. Nào lại đây…
Anh ta dở bộ mặt dê xồm, hai tay giang rộng như thể bao vây lấy Nhược Phong. Nó không biết phải làm gì, chạy không được mà ở lại thì…
Khanh dồn nó vào chân tường, anh ta đưa tay mơn nhẹ tóc nó, nụ cười khoái trí hiện rõ trên môi.
- Xinh thế này mà ở đây thì tiếc quá!
Nhược Phong chợt giữ chặt lấy áo anh, kéo lại gần rồi…lên gối!
Khanh co rúm người đứng xẹp nép lại. Nhược Phong chỉ chờ có thế rồi lao vội ra ngoài.
Anh ta đi không nổi chỉ biết nhăn nhó trước cơn đau kinh hoàng kia.
…
Nhược Phong chạy thật nhanh về khu nhà chính, trời vẫn còn tối, đèn không bật. Phong khẽ mở cửa, nó sẽ ngồi ở đâu đó chờ cho trời sáng, một góc nào đó mà không ai thấy…
Căn phòng đen kịt lại ngay sau khi cánh cửa đóng, nó còn đang ngơ ngác vì không biết mình sẽ nên ngồi ở đâu thì tiếng ai đó vang lên, khàn khàn như thể bị lạnh
- Cô đã ở đâu vậy?
Phong dừng lại, trong bóng tối mờ ảo nó thấy bóng dáng của một thằng con trai trên ghế bành. Cái bóng đen ngòm lẳng lặng đứng dậy đầy mệt mỏi. Hắn ta tiến lại gần chỗ nó
…Phong Hàn!
- Trả lời đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn như nổi giận, hắn ta tức gì chứ!? Chính hắn cũng không biết mình đang nổi cáu vì điều gì, có thể do cả đêm hôm hôm qua hắn đã phải ngồi ở đây để chờ nó mà cho tới tận bây giờ nó mới chịu xuất hiện, hoặc vì thời tiết quá lạnh hặc….hắn cũng không biết nữa…
Nhược Phong không trả lời, nó nghĩ không nhất thiết phải khai báo với hắn. Nó định sẽ ở lại sofa, bởi cũng chẳng còn chỗ nào để nó ngủ nữa.
Hàn bực bội giữ tay nó ở lại, vô tình xượt qua mấy vết rách, nó vội hất tay hắn ra
- Tay bị sao vậy!?
Nó không tiếp lời Hàn, tiến về phía sofa rồi ngồi xuống
Hàn như nổi quạu, hắn không thích nó im lặng với hắn, mặc dù ý định của hắn chờ nó ở đây cũng chỉ là lợi dụng.
Phong Hàn ho khan một tiếng, hắn tự thấy buồn cười cho hành động của mình, đúng là chẳng có gì để hắn phải tức tối cả. Hắn ngồi xuống ghế đối diện và lên tiếng
- Có nợ phải trả. Đúng không?
Nhược Phong nhìn về phía Hàn mặc dù nó chỉ thấy cái bóng đen mờ nhạt
- Liên quan?
- Dĩ nhiên. Tôi đã cứu cô, vậy nên cô nợ tôi 1 mạng sống.
- Cần gì?
Phong chẳng muốn nợ nần ai bất cứ thứ gì, hắn ta cứu sống nó, dù nó muốn hay không thì rốt cục nó vẫn đã sống bởi sự cưu mạng của Hàn.
Hàn hếch môi, hắn tự đắc trước tiên đoán của mình.
- Bàn tay ngoại cảm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro