Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo
Chap 6: Chung m...
SuongOmega
2024-11-11 23:30:51
Chap 6: Chung một phòng tắm
Nhược Phong rời khỏi biệt thự.
Quá khứ của Hạ Minh sao lại độc địa đến như vậy!? Hình bóng người con gái…những mảnh bột…bếp ăn…mùi xì gà… cứ luẩn quẩn trong tấm trí nó.
Nó quệt quệt máu, miệng lẩm bẩm -“Phí quá”
Phong thả tay vào túi quần…nó chạm vào thứ gì đó…
Nhẫn..!
Phong lắc lắc chiếc nhẫn trên tay, nó thật đẹp, nhưng có lẽ nó không thuộc về Nhược Phong. Những thứ chẳng thuộc về mình giữ lại chỉ tổn gây thêm rắc rối cho bản thân.Cánh tay duỗi thẳng về phía đám cỏ lau cao vút, nó đã liệng cái nhẫn xuống đó. Dư âm còn lại chỉ là tiếng gió hun hút kéo dài…
Khu giúp việc:
Phía phòng tắm đang bật đèn.
Dội lại từ phía đó tiếng nước đổ liên hồi xuống sàn. Có người trong đó. Nó nghĩ vậy. Và sẽ có gì để nói nếu như đó không phải nơi cuối cùng ở đây có nước.
Nhược Phong đành phải ngồi xuống ghế để chờ ai đó đang tắm trong kia.
Nó nghiêng đầu nhìn cánh tay dính má. Đúng! Nó chẳng có quyền gì mà được xen vào quá khứ của người khác, nó đã tước mất cái quyền cá nhân của mọi người… Vậy nên chính nó đã cố gắng chịu đựng trong bao nhiêu năm qua đó thôi. Cái giá phải trả cho việc xen vào quá khứ của người khác với nó cũng đâu có rẻ…
Tiếng nước vẫn cứ dội vào tâm thức của hai con người dai dẳng không dứt…
10 phút…
Nước vẫn chưa ngứt dù chỉ một lần
20 phút…
Đèn vẫn bật.Nước vận xả xuống.
40 phút…
Nhược Phong bắt đầu khó chịu với thứ chất lỏng nhầy nhụa khắp mặt.
1 giờ…
Chính xác thì nó đã đứng dậy và tiến về phía cánh cửa phòng tắm và đậm mạnh.
-Có người rồi!
Giọng nam vọng ra. Phong không nói gì nhưng nó đang nghĩ: “Bao lâu rồi anh ta chưa được tắm vậy!?”
Nó đã tự mặc định suy nghĩ của mình là đúng bởi đã 30 phút kể từ khi nó gõ cửa anh ta vẫn chưa có ý định đi ra.
- Mở cửa!
Gõ cửa lần hai, nó bắt đầu cáu.
- Đang tắm
“Cộc…cộc…cộc” Tiếng gõ cửa liên hồi.
Hắn ta không buồn trả lời.
Nó đập cửa ầm ầm…
- Còn gõ nữa thì cô sẽ được tắm chung!
Thật là nực cười, có thằng con trai đang lấy thân thể mình ra để uy hiếp nó cơ đấy. Vậy thì anh ta dọa nhầm người rồi. Nơi mà nó sống có cả nghìn thằng như hắn.
Vậy là tiếng “Cộc cộc” lại vang lên
Quả là có tác dụng. Cánh cửa ngay tức khắc bật mở. Nhưng mà bộ dạng cuả tên đó không trần trụi như Nhược Phong từng nghĩ. Chí ít hắn vẫn còn một mảnh vài che thân.
Dáng chuẩn. Đủ sáu múi. Bản mặt du côn.Vẻ đẹp sát gái…Phong Hàn!
Hắn cũng khá ngạc nhiên vì con bé tóc đỏ trước mặt.
- Quỉ hút máu!
Hàn nhếch môi.
- Cô muốn tắm chung? Hắn chăm chú nhìn Nhược Phong
Tất cả những gì Hàn nhận lại chỉ là gương mặt thờ ơ vô cảm. Nhược Phong lách qua người hắn tiến về phía phòng tắm, nước vẫn cứ dội từ vòi hoa sen, hắn vội đến mức không kịp tắt nước.
Phong Hàn “hừ” một tiếng, hắn đứng trân trân nhìn Phong đi vào phòng tắm: “Cô ta có phải con gái không vậy?”
Hắn cười rồi khẽ lắc đầu…
Nhược Phong tạt nước lên mặt, máu tan đi những cục đỏ đặc sệt. Nó cứ doay đi doay lại bàn tay bằng xà bông. Nước sẽ rửa chôi hết thôi.
“Cạch”
Cánh cửa phòng tắm khẽ đóng lại…
Sự thật thì Phong Hàn đã vào phòng tắm và đóng cửa. Đúng hơn thì hắn đang có xu thế đi về phía nó.
Vẻ mặt ranh mãnh, nụ cười gian trá hiện trên gương mặt điển trai của Phong Hàn
- Cởi đồ đi.
Câu nói bình thản không ngữ điệu của Hàn làm nó đánh rơi cục xà bông…
Nó có thể đứng nhìn hắn tắm, nude cũng chẳng thành vấn đề…nhưng…tắm chung hả? Không bao giờ có chuyện đó đâu. Hắn ta không định bắt nó tắm chung thật đấy chứ?
“ Biến thái”
- Lâu quá rồi đấy, cởi đồ đi, tôi sẽ đáp ứng mong muốn của cô.
- Anh định làm gì?
- Tắm-Chung
Hàn gằn giọng, dứt khoát.
Nó lùi về phía sau một bước…
- Sao?Không tự cởi được hả? Để đó tôi giúp.
Phong Hàn nhoẻn miệng cười, khóe môi khẽ nhếch lên.
Hắn tiến về phía nó.
Đôi bàn tay ấy lại nẹp chặt sau lưng.
Hắn tiến một bước nó lùi hai bước. Nhưng rồi khi khoảng cách được rút ngắn lại còn một bước thì cũng là lúc nó bị dồn vào chân tường.
Ngại ngùng không.Lo lắng không.Gương mặt thờ ơ đến độ không có bất kì từ nào có thể diễn tả hết, ánh mắt chỉ lặng nhìn hành động của hắn giống như đang xem một bộ phim 3D nhàm chán.
Cánh tay chống mạnh lên tường, hắn nghiêng đầu nhìn nó. Ghì sát mặt nó, cánh tay hắn khẽ quệt vệt máu chưa kịp chôi bên má Nhược Phong
- HIV đấy!
Giọng Phong như đay nghiến, muốn sao cũng được nhưng đừng để bàn tay không mấy sách sẽ đó chạm vào người nó…
Phong Hàn chau mày, hắn cười nhạt. Hắn tẻ nhạt đến thế sao? Không có chút hấp dẫn nào hả? Tại sao trong ánh mắt con bé đứng trước mặt hắn lại thấy mình nhàm chán đến thế.
Phong Hàn với tay lấy bộ đồ trên mắc phía sau lưng Nhược Phong. Có lẽ hắn đã sai khi quyết định chêu đùa nó.
“Nười tiền sử”-một mảnh khố che thân đã khuất bóng sau cánh cửa
Phong quệt vệt máu loãng trên má-nơi Hàn mới chạm vào…có tiếng “thình…thịch” ở đâu đó rộ lên trong lồng ngực…
Nhược Phong rời khỏi biệt thự.
Quá khứ của Hạ Minh sao lại độc địa đến như vậy!? Hình bóng người con gái…những mảnh bột…bếp ăn…mùi xì gà… cứ luẩn quẩn trong tấm trí nó.
Nó quệt quệt máu, miệng lẩm bẩm -“Phí quá”
Phong thả tay vào túi quần…nó chạm vào thứ gì đó…
Nhẫn..!
Phong lắc lắc chiếc nhẫn trên tay, nó thật đẹp, nhưng có lẽ nó không thuộc về Nhược Phong. Những thứ chẳng thuộc về mình giữ lại chỉ tổn gây thêm rắc rối cho bản thân.Cánh tay duỗi thẳng về phía đám cỏ lau cao vút, nó đã liệng cái nhẫn xuống đó. Dư âm còn lại chỉ là tiếng gió hun hút kéo dài…
Khu giúp việc:
Phía phòng tắm đang bật đèn.
Dội lại từ phía đó tiếng nước đổ liên hồi xuống sàn. Có người trong đó. Nó nghĩ vậy. Và sẽ có gì để nói nếu như đó không phải nơi cuối cùng ở đây có nước.
Nhược Phong đành phải ngồi xuống ghế để chờ ai đó đang tắm trong kia.
Nó nghiêng đầu nhìn cánh tay dính má. Đúng! Nó chẳng có quyền gì mà được xen vào quá khứ của người khác, nó đã tước mất cái quyền cá nhân của mọi người… Vậy nên chính nó đã cố gắng chịu đựng trong bao nhiêu năm qua đó thôi. Cái giá phải trả cho việc xen vào quá khứ của người khác với nó cũng đâu có rẻ…
Tiếng nước vẫn cứ dội vào tâm thức của hai con người dai dẳng không dứt…
10 phút…
Nước vẫn chưa ngứt dù chỉ một lần
20 phút…
Đèn vẫn bật.Nước vận xả xuống.
40 phút…
Nhược Phong bắt đầu khó chịu với thứ chất lỏng nhầy nhụa khắp mặt.
1 giờ…
Chính xác thì nó đã đứng dậy và tiến về phía cánh cửa phòng tắm và đậm mạnh.
-Có người rồi!
Giọng nam vọng ra. Phong không nói gì nhưng nó đang nghĩ: “Bao lâu rồi anh ta chưa được tắm vậy!?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó đã tự mặc định suy nghĩ của mình là đúng bởi đã 30 phút kể từ khi nó gõ cửa anh ta vẫn chưa có ý định đi ra.
- Mở cửa!
Gõ cửa lần hai, nó bắt đầu cáu.
- Đang tắm
“Cộc…cộc…cộc” Tiếng gõ cửa liên hồi.
Hắn ta không buồn trả lời.
Nó đập cửa ầm ầm…
- Còn gõ nữa thì cô sẽ được tắm chung!
Thật là nực cười, có thằng con trai đang lấy thân thể mình ra để uy hiếp nó cơ đấy. Vậy thì anh ta dọa nhầm người rồi. Nơi mà nó sống có cả nghìn thằng như hắn.
Vậy là tiếng “Cộc cộc” lại vang lên
Quả là có tác dụng. Cánh cửa ngay tức khắc bật mở. Nhưng mà bộ dạng cuả tên đó không trần trụi như Nhược Phong từng nghĩ. Chí ít hắn vẫn còn một mảnh vài che thân.
Dáng chuẩn. Đủ sáu múi. Bản mặt du côn.Vẻ đẹp sát gái…Phong Hàn!
Hắn cũng khá ngạc nhiên vì con bé tóc đỏ trước mặt.
- Quỉ hút máu!
Hàn nhếch môi.
- Cô muốn tắm chung? Hắn chăm chú nhìn Nhược Phong
Tất cả những gì Hàn nhận lại chỉ là gương mặt thờ ơ vô cảm. Nhược Phong lách qua người hắn tiến về phía phòng tắm, nước vẫn cứ dội từ vòi hoa sen, hắn vội đến mức không kịp tắt nước.
Phong Hàn “hừ” một tiếng, hắn đứng trân trân nhìn Phong đi vào phòng tắm: “Cô ta có phải con gái không vậy?”
Hắn cười rồi khẽ lắc đầu…
Nhược Phong tạt nước lên mặt, máu tan đi những cục đỏ đặc sệt. Nó cứ doay đi doay lại bàn tay bằng xà bông. Nước sẽ rửa chôi hết thôi.
“Cạch”
Cánh cửa phòng tắm khẽ đóng lại…
Sự thật thì Phong Hàn đã vào phòng tắm và đóng cửa. Đúng hơn thì hắn đang có xu thế đi về phía nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt ranh mãnh, nụ cười gian trá hiện trên gương mặt điển trai của Phong Hàn
- Cởi đồ đi.
Câu nói bình thản không ngữ điệu của Hàn làm nó đánh rơi cục xà bông…
Nó có thể đứng nhìn hắn tắm, nude cũng chẳng thành vấn đề…nhưng…tắm chung hả? Không bao giờ có chuyện đó đâu. Hắn ta không định bắt nó tắm chung thật đấy chứ?
“ Biến thái”
- Lâu quá rồi đấy, cởi đồ đi, tôi sẽ đáp ứng mong muốn của cô.
- Anh định làm gì?
- Tắm-Chung
Hàn gằn giọng, dứt khoát.
Nó lùi về phía sau một bước…
- Sao?Không tự cởi được hả? Để đó tôi giúp.
Phong Hàn nhoẻn miệng cười, khóe môi khẽ nhếch lên.
Hắn tiến về phía nó.
Đôi bàn tay ấy lại nẹp chặt sau lưng.
Hắn tiến một bước nó lùi hai bước. Nhưng rồi khi khoảng cách được rút ngắn lại còn một bước thì cũng là lúc nó bị dồn vào chân tường.
Ngại ngùng không.Lo lắng không.Gương mặt thờ ơ đến độ không có bất kì từ nào có thể diễn tả hết, ánh mắt chỉ lặng nhìn hành động của hắn giống như đang xem một bộ phim 3D nhàm chán.
Cánh tay chống mạnh lên tường, hắn nghiêng đầu nhìn nó. Ghì sát mặt nó, cánh tay hắn khẽ quệt vệt máu chưa kịp chôi bên má Nhược Phong
- HIV đấy!
Giọng Phong như đay nghiến, muốn sao cũng được nhưng đừng để bàn tay không mấy sách sẽ đó chạm vào người nó…
Phong Hàn chau mày, hắn cười nhạt. Hắn tẻ nhạt đến thế sao? Không có chút hấp dẫn nào hả? Tại sao trong ánh mắt con bé đứng trước mặt hắn lại thấy mình nhàm chán đến thế.
Phong Hàn với tay lấy bộ đồ trên mắc phía sau lưng Nhược Phong. Có lẽ hắn đã sai khi quyết định chêu đùa nó.
“Nười tiền sử”-một mảnh khố che thân đã khuất bóng sau cánh cửa
Phong quệt vệt máu loãng trên má-nơi Hàn mới chạm vào…có tiếng “thình…thịch” ở đâu đó rộ lên trong lồng ngực…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro