Dụ Dỗ Vợ Sắp Cưới Của Bạn Thân
Chương 19
Tứ Nghi
2024-07-03 13:49:24
"Hôm qua ở bệnh viện có một bệnh nhân gây sự, em vô tình bị thương. Lúc đó em nhìn thấy Phục Minh, cậu ấy tình cờ đi ngang qua liền xông vào giúp em kéo bệnh nhân đang đánh nhau ra."
Mạnh Duy Ninh suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm: "Nhưng cậu ấy không bảo em dẫn đi lấy thuốc."
“Có lẽ là tự tìm được rồi.” Trì Hành cười cười, đột nhiên nói chuyện phiếm với cô, “Em biết gia cảnh của cậu ấy không?”
Có lẽ Trì Hành thực sự muốn nói, hoặc có thể xuất thân này khiến anh ta khó có thể chịu đựng được, Mạnh Duy Ninh chưa kịp trả lời, anh ta đã chủ động nói ra câu trả lời: “Người giàu nhất thành phố Nam Ninh, cậu con trai mới tìm thấy cách đây không lâu của nhà họ Phục.”
Mạnh Duy Ninh không có hứng thú với những câu chuyện trong giới thượng lưu, nhưng cô cũng đã từng nghe mang máng về nhà họ Phục này.
Nhà họ Phục chỉ có một người con gái, tuổi còn nhỏ, được cưng chiều từ nhỏ nên tính tình hơi có chút tiểu thư, hai tháng trước, vì scandal theo đuổi thần tượng đã làm chấn động cả giới thượng lưu.
Chỉ là, Phục Minh là cậu con trai mới được tìm thấy?
Một đứa con ngoài giã thú, nhưng hình như Trì Hành vừa nói điều gì đó về em gái của Phục Minh.
Nếu nói như vậy, Phục Minh trước đó.
Mạnh Duy Ninh dừng lại một chút.
Cô vừa định nói gì đó thì chiếc xe liền rung lắc dữ dội, theo quán tính, Mạnh Duy Ninh lao người về phía trước và bị dây an toàn kéo lại.
"Mẹ khiếp," Trì Hàng chửi thề, "Thằng nào đâm vào xe bố mày vậy!"
Hình như là bị đâm từ bên trái, Mạnh Duy Ninh nhìn sang bên trái, đúng lúc đó Trì Hành liền hạ cửa sổ xuống.
Bên cạnh anh ta, một chiếc Maybach quen mắt dừng lại.
“Anh Trì,” chiếc Maybach kia chạy ngược chiều với bọn họ, khi cửa kính lái hạ xuống, Phục Minh nở một nụ cười mang theo ý xin lỗi, “Thật trùng hợp.”
"Cậu có biết lái xe không? Đi ngược chiều à?" Thấy đó là Phục Minh, Trì Hành cũng không tức giận mà chỉ cười nhắc nhở vài câu.
Cửa xe bị chặn, Trì Hành không thể xuống Mạnh Duy Ninh nhìn tình hình có vẻ cũng không quá nghiêm trọng nên vốn muốn định bảo Trì Hành lái xe đi, nhưng Trì Hành lại không vui.
"Vẫn còn sớm, anh nói vài câu với cậu ấy trước."
Mạnh Duy Ninh suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm: "Nhưng cậu ấy không bảo em dẫn đi lấy thuốc."
“Có lẽ là tự tìm được rồi.” Trì Hành cười cười, đột nhiên nói chuyện phiếm với cô, “Em biết gia cảnh của cậu ấy không?”
Có lẽ Trì Hành thực sự muốn nói, hoặc có thể xuất thân này khiến anh ta khó có thể chịu đựng được, Mạnh Duy Ninh chưa kịp trả lời, anh ta đã chủ động nói ra câu trả lời: “Người giàu nhất thành phố Nam Ninh, cậu con trai mới tìm thấy cách đây không lâu của nhà họ Phục.”
Mạnh Duy Ninh không có hứng thú với những câu chuyện trong giới thượng lưu, nhưng cô cũng đã từng nghe mang máng về nhà họ Phục này.
Nhà họ Phục chỉ có một người con gái, tuổi còn nhỏ, được cưng chiều từ nhỏ nên tính tình hơi có chút tiểu thư, hai tháng trước, vì scandal theo đuổi thần tượng đã làm chấn động cả giới thượng lưu.
Chỉ là, Phục Minh là cậu con trai mới được tìm thấy?
Một đứa con ngoài giã thú, nhưng hình như Trì Hành vừa nói điều gì đó về em gái của Phục Minh.
Nếu nói như vậy, Phục Minh trước đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Duy Ninh dừng lại một chút.
Cô vừa định nói gì đó thì chiếc xe liền rung lắc dữ dội, theo quán tính, Mạnh Duy Ninh lao người về phía trước và bị dây an toàn kéo lại.
"Mẹ khiếp," Trì Hàng chửi thề, "Thằng nào đâm vào xe bố mày vậy!"
Hình như là bị đâm từ bên trái, Mạnh Duy Ninh nhìn sang bên trái, đúng lúc đó Trì Hành liền hạ cửa sổ xuống.
Bên cạnh anh ta, một chiếc Maybach quen mắt dừng lại.
“Anh Trì,” chiếc Maybach kia chạy ngược chiều với bọn họ, khi cửa kính lái hạ xuống, Phục Minh nở một nụ cười mang theo ý xin lỗi, “Thật trùng hợp.”
"Cậu có biết lái xe không? Đi ngược chiều à?" Thấy đó là Phục Minh, Trì Hành cũng không tức giận mà chỉ cười nhắc nhở vài câu.
Cửa xe bị chặn, Trì Hành không thể xuống Mạnh Duy Ninh nhìn tình hình có vẻ cũng không quá nghiêm trọng nên vốn muốn định bảo Trì Hành lái xe đi, nhưng Trì Hành lại không vui.
"Vẫn còn sớm, anh nói vài câu với cậu ấy trước."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro