Dụ Dỗ Vợ Sắp Cưới Của Bạn Thân
Chương 26
Tứ Nghi
2024-07-03 13:49:24
Mạnh Duy Ninh nhìn vào nơi mà Phục Minh ngồi vừa nãy, không biết đã trống từ lúc nào.
Hân đã đi từ bao giờ?
Tầng một nãy rồi còn tối om bỗng lóe lên từng mảng sáng, nhất định là có người bật đèn điện thoại lên.
"Có chuyện gì thế, đang vui thì lại mất điện?"
"Đúng là mất hứng."
"Rốt cuộc là có điện không?"
Ngay khi mọi người đang bất mãn chuẩn bị cãi nhau, một ngọn đèn trắng đột nhiên sáng lên ở chính giữa mái nhà.
Con người là sinh vật khao khát ánh sáng, vì vậy khi ngọn đèn ở giữa mái nhà sáng lên, Mạnh Duy Ninh liền nhìn về phía nguồn sáng theo bản năng.
m thanh không biết từ đâu truyền đến.
"Kính thưa các anh chị em, chào mừng mọi người đến với quán bar này! Bây giờ là 8:30 tối, hôm nay chúng tôi có một món quà cho mb."
Đám đông vừa nãy còn bất mãn, nghe vậy ngay lập tức la hét hò reo.
"Quà! Quà! Quà!"
"Miễn phí! Miễn phí! Miễn phí"
"Đưa rượu, đưa rượu, đưa rượu!"
Khách trong quán ba la ó và cổ vũ.
Có lẽ vì bầu không khí đã bắt đầu sôi động lại, âm thanh không biết bắt nguồn từ đâu lại vang lên.
"Chúng tôi đã cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người, xin mọi người đừng nóng nảy!"
"Hôm nay là sinh nhật của cô Mạnh Duy Ninh. Rất vui vì cô Mạnh Duy Ninh đã đến quán bar của chúng tôi tối nay. Nào, mọi người, chúng ta hãy cùng nhau nâng cốc chúc mừng sinh nhật cô Mạnh Duy Ninh!"
"Mọi người, tất cả chi phí tối nay sẽ đều do chúng tôi bao! Mọi người có thể uống thỏa thích, không say không về, yeah…"
“A—”
Cùng với tiếng hét chói tai là tiếng trống ồn ào của quán bar.
Mạnh Duy Ninh hơi sững sờ, cô vô thức nhìn Trì Hành.
Chắc là... Không phải anh ta chuẩn bị đúng không?
Đèn trong quán bar vẫn chưa được bật hết, chỉ có ngọn đèn trắng trên mái nhà được bật sáng, không trung vẫn rơi vào ánh sáng mờ ảo. Xuyên qua những tia sáng lờ mờ, Mạnh Duy Ninh nhìn thấy vẻ mặt của Trì Hành cũng đờ đẫn như cô.
Không biết vì sao, khoảnh khắc ấy, Mạnh Duy Ninh đã nghĩ đến Phục Minh trong tiềm thức. Dù đó chỉ là một khoảnh khắc vô thức
Hân đã đi từ bao giờ?
Tầng một nãy rồi còn tối om bỗng lóe lên từng mảng sáng, nhất định là có người bật đèn điện thoại lên.
"Có chuyện gì thế, đang vui thì lại mất điện?"
"Đúng là mất hứng."
"Rốt cuộc là có điện không?"
Ngay khi mọi người đang bất mãn chuẩn bị cãi nhau, một ngọn đèn trắng đột nhiên sáng lên ở chính giữa mái nhà.
Con người là sinh vật khao khát ánh sáng, vì vậy khi ngọn đèn ở giữa mái nhà sáng lên, Mạnh Duy Ninh liền nhìn về phía nguồn sáng theo bản năng.
m thanh không biết từ đâu truyền đến.
"Kính thưa các anh chị em, chào mừng mọi người đến với quán bar này! Bây giờ là 8:30 tối, hôm nay chúng tôi có một món quà cho mb."
Đám đông vừa nãy còn bất mãn, nghe vậy ngay lập tức la hét hò reo.
"Quà! Quà! Quà!"
"Miễn phí! Miễn phí! Miễn phí"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đưa rượu, đưa rượu, đưa rượu!"
Khách trong quán ba la ó và cổ vũ.
Có lẽ vì bầu không khí đã bắt đầu sôi động lại, âm thanh không biết bắt nguồn từ đâu lại vang lên.
"Chúng tôi đã cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người, xin mọi người đừng nóng nảy!"
"Hôm nay là sinh nhật của cô Mạnh Duy Ninh. Rất vui vì cô Mạnh Duy Ninh đã đến quán bar của chúng tôi tối nay. Nào, mọi người, chúng ta hãy cùng nhau nâng cốc chúc mừng sinh nhật cô Mạnh Duy Ninh!"
"Mọi người, tất cả chi phí tối nay sẽ đều do chúng tôi bao! Mọi người có thể uống thỏa thích, không say không về, yeah…"
“A—”
Cùng với tiếng hét chói tai là tiếng trống ồn ào của quán bar.
Mạnh Duy Ninh hơi sững sờ, cô vô thức nhìn Trì Hành.
Chắc là... Không phải anh ta chuẩn bị đúng không?
Đèn trong quán bar vẫn chưa được bật hết, chỉ có ngọn đèn trắng trên mái nhà được bật sáng, không trung vẫn rơi vào ánh sáng mờ ảo. Xuyên qua những tia sáng lờ mờ, Mạnh Duy Ninh nhìn thấy vẻ mặt của Trì Hành cũng đờ đẫn như cô.
Không biết vì sao, khoảnh khắc ấy, Mạnh Duy Ninh đã nghĩ đến Phục Minh trong tiềm thức. Dù đó chỉ là một khoảnh khắc vô thức
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro