Dụ Dỗ Vợ Sắp Cưới Của Bạn Thân
Chương 38
Tứ Nghi
2024-07-03 13:49:24
Mạnh Duy Ninh lười nói nhảm với hắn, cô cúi đầu nhìn hộp thuốc to tướng của mình. Một lúc sau, cô cầm lấy vài thứ rồi đến tủ thuốc bắc trong nhà, tìm tìm một hồi, cô bỏ mấy gói thuốc bắc vào túi, quay sang nói với Phục Minh: "Sắc trước khi ăn, sáng một lần tối một lần, đừng cho đường."
“Dạ được."
Thấy hắn ra vẻ đã nhớ kỹ, Mạnh Duy Ninh đi lấy hộp thuốc cho hắn.
Cô ngồi xổm ở đó, thu dọn đồ đạc, lúc đóng hộp lại nghĩ ra một vấn đề: "Vừa nãy sao cậu không kêu đau?"
Đáng lẽ phải đau hơn ngày hôm qua mới đúng.
Vẻ mặt Phục Minh đột nhiên trở nên vừa vô tội lại vừa nhẫn nhịn, dáng vẻ trông như rất đau đớn nhưng lại rất mạnh mẽ, cố gắng nhịn cơn đau: “Em thấy chị tức giận nên không dám kêu đau, sợ chị sẽ khó chịu rồi xiên em mất."
Mạnh Duy Ninh: "..."
Cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu đặt chiếc hộp trở lại rồi đứng dậy nói: "Tôi đưa cậu xuống."
"Không cần đâu, em biết đêm nay rất phiền cho chị dâu rồi, vì thế em tự đi xuống là được. Mặc dù đây là lần đầu tiên em tới đây, không quen đường lắm, nhưng cũng không sao cả, em đi theo hướng dẫn hoặc đi vài ba vòng là được."
Phục Minh ôm túi đựng thuốc bắc vào trong ngực, chân thành nói: "Chị dâu, chị ngủ sớm đi, em thân là đàn ông sức dài vai rộng, sẽ không ai bắt nạt em đâu."
Mạnh Duy Ninh: "... Vậy để tôi đưa cậu ra ngoài."
Phục Minh gật đầu: "Vậy làm phiền chị dâu."
"..."
Cuối cùng, cô vẫn đưa Phục Minh ra đến cổng tiểu khu, khi cô quay lại nhà, Mạnh Duy Ninh mới sực nhớ ra: Ngay từ đầu Phục Minh đã nói cô chạy đi chạy lại rất phiền, hơn nữa con gái đi một mình vào ban đêm không an toàn, nhưng kết quả là bây giờ không phải cô vẫn đang chạy đi chạy lại sao?
Mạnh Duy Ninh giơ tay đè lên chán, cả người mệt nhừ, lười suy nghĩ tiếp.
Cô vừa thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì Phục Minh gọi điện.
Mạnh Duy Ninh còn tưởng rằng mình quên cái gì, Phục Minh liền hỏi cô: "Chị dâu, con gái đến tháng không đều thì chữa thế nào?"
Cô sững người một lúc rồi quay lại: "Còn tùy vào tình trạng cụ thể, cơ địa mỗi người không giống nhau, thế nên phải đúng bệnh mới kê được thuốc."
"Khi nào thì chị dâu rảnh? Em muốn dẫn em gái em đi xem thử."
"...Tôi không phải bác sĩ phụ khoa."
"Chị dâu biết chữa đúng không?"
"...Thực ra cũng."
"Vậy thì tốt, để người khác khám em không yên tâm, hơn nữa em gái em là con gái, em sợ nó gặp nam bác sĩ sẽ ngại."
“Dạ được."
Thấy hắn ra vẻ đã nhớ kỹ, Mạnh Duy Ninh đi lấy hộp thuốc cho hắn.
Cô ngồi xổm ở đó, thu dọn đồ đạc, lúc đóng hộp lại nghĩ ra một vấn đề: "Vừa nãy sao cậu không kêu đau?"
Đáng lẽ phải đau hơn ngày hôm qua mới đúng.
Vẻ mặt Phục Minh đột nhiên trở nên vừa vô tội lại vừa nhẫn nhịn, dáng vẻ trông như rất đau đớn nhưng lại rất mạnh mẽ, cố gắng nhịn cơn đau: “Em thấy chị tức giận nên không dám kêu đau, sợ chị sẽ khó chịu rồi xiên em mất."
Mạnh Duy Ninh: "..."
Cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu đặt chiếc hộp trở lại rồi đứng dậy nói: "Tôi đưa cậu xuống."
"Không cần đâu, em biết đêm nay rất phiền cho chị dâu rồi, vì thế em tự đi xuống là được. Mặc dù đây là lần đầu tiên em tới đây, không quen đường lắm, nhưng cũng không sao cả, em đi theo hướng dẫn hoặc đi vài ba vòng là được."
Phục Minh ôm túi đựng thuốc bắc vào trong ngực, chân thành nói: "Chị dâu, chị ngủ sớm đi, em thân là đàn ông sức dài vai rộng, sẽ không ai bắt nạt em đâu."
Mạnh Duy Ninh: "... Vậy để tôi đưa cậu ra ngoài."
Phục Minh gật đầu: "Vậy làm phiền chị dâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."
Cuối cùng, cô vẫn đưa Phục Minh ra đến cổng tiểu khu, khi cô quay lại nhà, Mạnh Duy Ninh mới sực nhớ ra: Ngay từ đầu Phục Minh đã nói cô chạy đi chạy lại rất phiền, hơn nữa con gái đi một mình vào ban đêm không an toàn, nhưng kết quả là bây giờ không phải cô vẫn đang chạy đi chạy lại sao?
Mạnh Duy Ninh giơ tay đè lên chán, cả người mệt nhừ, lười suy nghĩ tiếp.
Cô vừa thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì Phục Minh gọi điện.
Mạnh Duy Ninh còn tưởng rằng mình quên cái gì, Phục Minh liền hỏi cô: "Chị dâu, con gái đến tháng không đều thì chữa thế nào?"
Cô sững người một lúc rồi quay lại: "Còn tùy vào tình trạng cụ thể, cơ địa mỗi người không giống nhau, thế nên phải đúng bệnh mới kê được thuốc."
"Khi nào thì chị dâu rảnh? Em muốn dẫn em gái em đi xem thử."
"...Tôi không phải bác sĩ phụ khoa."
"Chị dâu biết chữa đúng không?"
"...Thực ra cũng."
"Vậy thì tốt, để người khác khám em không yên tâm, hơn nữa em gái em là con gái, em sợ nó gặp nam bác sĩ sẽ ngại."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro