Dụ Dỗ Vợ Sắp Cưới Của Bạn Thân
Chương 8
Tứ Nghi
2024-07-03 13:49:24
Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều hay không, nhưng mỗi lần Mạnh Duy Ninh vô tình ngước mắt lên, cô luôn có thể phát hiện ra ánh mắt của Phục Minh đang nhìn mình, nhưng khi cô nhìn lại hắn, hắn lại cùng mọi người trò chuyện cười đùa, thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái.
Cảm giác đó ngắn ngủi như một ảo ảnh.
Cô ngồi một lúc, tiếng nhạc ồn ảo và ánh đèn của quán bar khiến cô cảm thấy chóng mắt, vì vậy, Mạnh Duy Ninh ghé vào tai Trì Hành thì thầm: “Em đi vệ sinh.”
Trì Hành khẽ ừ một tiếng, Mạnh Duy Ninh liền xách túi rời đi.
Nhà vệ sinh ở đây rất yên tĩnh, nhưng cũng không mấy sạch sẽ, người hút thuốc, người hôn môi tán tỉnh, có vẻ như đây là nơi để yêu đương vụng trộm.
Mạnh Duy Ninh không muốn quay lại nhanh như vậy, rửa tay xong, men theo lối đi nhỏ bên cạnh, cô đi ra ngoài định ra ban công hít thở không khí trong lành.
Trên ban công cũng có người, đối phương quay lưng về phía cô, tay đặt trên lan can.
Bầu trời pha ánh vàng cam, ánh chiều tàn xa vời vợi, mặt trời đỏ ửng lặn phía xa, một nửa khuất sau dãy núi, một nửa rơi xuống bên tai người đứng ở ban công, khung cảnh này rất giống một bức tranh sơn dầu mà cô từng xem.
Hoàng hôn rực rỡ cùng ánh chiều tàn chỉ dùng làm nền, bóng người cô đơn lại hao gầy mới là thứ thu hút sự chú ý.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua làm quần áo của đối phương phồng lên, không trung phát ra âm thanh vi vút.
Đại khái là do dùng lực chống lên lan can nên hai bắp tay của người đàn ông căng lên, từng bắp thịt rắn chắc, thoạt nhìn trông rất gợi cảm.
Mạnh Duy Ninh nghĩ nghĩ, cánh tay người này nếu lăn kim sẽ rất thoải mái, nhưng khi cô mải suy nghĩ, người đàn ông kia lại bất ngờ quay người lại.
Bốn mắt chạm nhau, Mạnh Duy Ninh sững sờ trong giây lát.
Để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, cô đành lên tiếng trước: "Là cậu à, Phục Minh."
Phục Minh dựa lưng vào ban công, hắn chống khuỷu tay lên lan can một cái mệt nhoài, hai mắt nhìn cô rồi cười.
Không giống như trước đó, nụ cười này rõ hơn rất nhiều.
“Chị dâu.” Hắn gọi một tiếng.
“Ừ.” Mạnh Duy Ninh nhẹ nhàng đáp lại.
"Chị đã từng đến Tây Bắc chưa?"
Cảm giác đó ngắn ngủi như một ảo ảnh.
Cô ngồi một lúc, tiếng nhạc ồn ảo và ánh đèn của quán bar khiến cô cảm thấy chóng mắt, vì vậy, Mạnh Duy Ninh ghé vào tai Trì Hành thì thầm: “Em đi vệ sinh.”
Trì Hành khẽ ừ một tiếng, Mạnh Duy Ninh liền xách túi rời đi.
Nhà vệ sinh ở đây rất yên tĩnh, nhưng cũng không mấy sạch sẽ, người hút thuốc, người hôn môi tán tỉnh, có vẻ như đây là nơi để yêu đương vụng trộm.
Mạnh Duy Ninh không muốn quay lại nhanh như vậy, rửa tay xong, men theo lối đi nhỏ bên cạnh, cô đi ra ngoài định ra ban công hít thở không khí trong lành.
Trên ban công cũng có người, đối phương quay lưng về phía cô, tay đặt trên lan can.
Bầu trời pha ánh vàng cam, ánh chiều tàn xa vời vợi, mặt trời đỏ ửng lặn phía xa, một nửa khuất sau dãy núi, một nửa rơi xuống bên tai người đứng ở ban công, khung cảnh này rất giống một bức tranh sơn dầu mà cô từng xem.
Hoàng hôn rực rỡ cùng ánh chiều tàn chỉ dùng làm nền, bóng người cô đơn lại hao gầy mới là thứ thu hút sự chú ý.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua làm quần áo của đối phương phồng lên, không trung phát ra âm thanh vi vút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại khái là do dùng lực chống lên lan can nên hai bắp tay của người đàn ông căng lên, từng bắp thịt rắn chắc, thoạt nhìn trông rất gợi cảm.
Mạnh Duy Ninh nghĩ nghĩ, cánh tay người này nếu lăn kim sẽ rất thoải mái, nhưng khi cô mải suy nghĩ, người đàn ông kia lại bất ngờ quay người lại.
Bốn mắt chạm nhau, Mạnh Duy Ninh sững sờ trong giây lát.
Để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, cô đành lên tiếng trước: "Là cậu à, Phục Minh."
Phục Minh dựa lưng vào ban công, hắn chống khuỷu tay lên lan can một cái mệt nhoài, hai mắt nhìn cô rồi cười.
Không giống như trước đó, nụ cười này rõ hơn rất nhiều.
“Chị dâu.” Hắn gọi một tiếng.
“Ừ.” Mạnh Duy Ninh nhẹ nhàng đáp lại.
"Chị đã từng đến Tây Bắc chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro