Du Nhiên Mạt Thế

Bị nhốt tại tòa...

Lão Bối

2024-11-20 21:30:11

Hiện giờ tivi, điện thoại, internet đều tê liệt, chỉ có một chút mạng vệ tinh còn duy trì, có điều bởi cắt điện cùng thiết bị truyền tin băng thông rộng bị phá hỏng, dân thường hiện giờ có thể lên mạng đã ít càng ít, đại đa số dân bây giờ một lần nữa sử dụng radio, một là thu tin tức từ chính phủ, hai là các loại đoàn thể tự phát truyền tin cho nhau, và trong đó có tin về Thạch Thành bị thảm sát.

Cũng không biết đoàn xe ba chiếc việt dã kia có phải vì khối thịt béo này mà bị hấp dẫn hay không, phải biết rằng người Thạch Thành toàn bộ đều chết, tang thi cũng đồng dạng mà chết gần hết, như vậy, cả một tòa thành thị, cho dù mạt thế đã buông xuống lâu như vậy, sợ rằng cũng kiếm được không ít thực vật cùng vật tư, não tinh lại là tùy tiện nhặt!

Lâm Phàm vốn định hướng nơi ngược lại, tìm chỗ thiếu tang thi, lại là địa phương chúng không dễ tụ tập để vào không gian, ai biết được mới có vài ngày, tử thành càng ngày càng xuất hiện nhiều tiểu đội liệp sát, chẳng những phá hỏng nhiều lối đi, còn đưa tới khá nhiều tang thi.

“Tiên sư!” Lại một lần nữa đi vào đường bị chắn lại do tai nạn giao thông bởi người sống sót chạy ô tô ngược đường, may mắn đời trước Lâm Phàm từ nhỏ lớn lên ở thành phố này, quen rất nhiều đường nhỏ, qua bao nhiêu năm như vậy, lần nữa quay về, trí nhớ vẫn hằn sâu khó quên. Lâm Phàm cẩn thận lái xe tránh đi đoàn đội nhân loại đi tìm “báu vật”, bảy rẽ tám ngoặt cắt đuôi tang thi theo sau, hữu kinh vô hiểm an toàn đến khu vực cư trú của con người từng bị tang thi nuôi nhốt.

Sau đó, Lâm Phàm trợn tròn mắt, cách đó không xa mấy thứ di động đông nghìn nghịt kia là cái gì? Đại quân tang thi sao? Giờ mới qua có 5 ngày a, tại sao có nhiều tang thi như vậy? Lâm Phàm liều mạng quay đầu xe, ngay sau đó hắn bất đắc dĩ phát hiện, phía sau cũng vọt tới một đống tang thi!

Không còn kịp rồi, Lâm Phàm từ kính chiếu hậu phát hiện một tòa kiến trúc cách đây không xa có thân ảnh con người hoạt động, tăng thêm linh lực vào đôi mắt nháy mắt có thể đoán được thân phận đối phương, đống tòa nhà kia hẳn khá an toàn đi! Lâm Phàm đạp chân ga tối đa, hướng tòa nhà phóng tới, dọc đường cho dù có tang thi chặn đầu, Lâm Phàm cũng chẳng quản mà trực tiếp đâm đi qua.

Hiện tại tốc độ tang thi nhanh hơn nhiều, không có Đại Hắc hỗ trợ, không có thành viên khác của tiểu đội Lôi Thần, Lâm Phàm không chắc mình sau khi bị nhiều tang thi vây quanh như vậy, còn có thể an toàn thoát ra, số lượng tang thi lúc này nhiều lắm, thay nhau đánh chỉ sợ hắn kiệt sức mà chết.

Đống tang thi này tuyệt đối không phải đám may mắn còn sót lại tại Thạch Thành, rốt cuộc là tụ tập lại như thế nào a! Trong lòng Lâm Phàm một bên không ngừng chửi bới, một bên liều mạng nghĩ biện pháp. Đúng lúc này trên tòa nhà cao thả xuống sợi dây thừng, có người liều mạng vẫy tấm vải đỏ, hô to lên nhắc nhở Lâm Phàm, “Mau! Bên này!”

Lâm Phàm thấy thế quyết đoán đem xe cố gắng chạy đến càng gần chỗ sợi dây thừng càng tốt, sau đó từ cửa sổ chui lên trần xe. Do Lâm Phàm từ xe ra, tựa như mở hộp thịt, mùi thịt mới mẻ hấp dẫn cả đám tang thi.

“Bùm bùm ——!” Vài tiếng kỳ lạ vang lên, sau xe cách trăm bước có mấy chỗ phát ra tiếng nổ, ngay sau đó là lượng lớn vật thể đỏ hồng bắn lên cao bắn đến nơi xa hơn, mùi máu tươi tràn ngập lập tức khiến tang thi sôi trào, tang thi cấp thấp không truy đuổi Lâm Phàm nữa, mà ào ào hướng nơi có mùi máu tươi phát ra nồng nặc hơn, tang thi cấp cao chút thì tuy không bị lừa, nhưng số lượng nháy mắt giảm đi rất nhiều, áp lực hắn nhẹ đi không biết bao nhiêu lần, Lâm Phàm cảm thấy ngoài ý muốn, hiện giờ thế nhưng còn có người nhiệt tâm như vậy.

Ước lượng khoảng cách giữa mình với dây thừng, lúc này đã có tang thi trèo lên mui xe, đem linh lực truyền vào đao lưng đen, Lâm Phàm xoay một vòng, tang thi vây quanh nháy mắt không còn, sau đó nhân cơ hội đem xe thu vào không gian, Lâm Phàm tập trung linh lực xuống bàn chân, nhảy lên bắn dính vào vách tường, giống con thạch sùng bám vào tường vậy, đáng tiếc tầng một rất cao, vẫn cách dây thừng đối phương một ít.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Phàm đối người trên tầng kia có chút câm nín, lực nhảy của hắn xem như không tồi rồi, thế nhưng dây thừng ngắn như vậy đối phương là muốn cứu người hay là chơi người hả!

Lúc này vật thể màu đỏ dùng hấp dẫn tang thi lại phát sinh nổ mạnh, còn hơn uy lực nổ nhỏ trước đó, tang thi bị tạc nát thịt cùng tứ chi bắn tung tóe, có một ít bắn vào người Lâm Phàm, để hắn chán nản không thôi, mới đổi một thân quần áo sạch sẽ lại bị hủy!

Nhanh chóng lướt qua trong không gian, may mắn móc câu leo núi còn có tồn, Lâm Phàm rõ ràng tự túc là hạnh phúc mà quăng ra móc câu mượn lực leo lên, bởi thủy tinh rất trơn, nên loại tòa nhà làm toàn bằng thủy tinh này leo lên cực khó, có điều giờ chẳng cần lo lắng vấn đề mình có làm vỡ hay không, tuy thủy tinh công nghiệp rất khó bị đập vỡ, nhưng khe hở lắp kính lại vừa lúc có thể móc lại móc câu.

Động tác leo lên xinh đẹp khiến những người quan sát bên trên tán thưởng, lúc Lâm Phàm có thể dễ dàng đụng tới dây thừng, có người nhoài thân ra hô to, “Bắt lấy dây thừng, ta kéo ngươi lên!”

Lâm Phàm vốn không muốn để ý tới, bắt lấy dây thừng như kiểu đem tính mạng mình giao cho người khác, cảm giác không an toàn. Nhưng sự thật lại không cho hắn lựa chọn, khi hắn cố gắng leo lên trên từ bên ngoài, tang thi trong tòa nhà lại giương mồm to như chậu máu nồng nặc hương vị tanh hôi, hướng Lâm Phàm lao tới! Lâm Phàm không dám trì hoãn, nhanh chóng đem đao lưng đen che trước người, tay trái quấn lấy dây thừng, lưu loát vươn người, đầu hướng ra ngoài mượn lực đu dây về phía sau liền liều mạng leo lên một ít, hiểm hiểm né tránh lợi trảo tang thi đánh tới.

Người bên trên cũng bắt đầu kéo Lâm Phàm, nhìn thấy tang thi phía dưới từng chút thu nhỏ, Lâm Phàm nhả ra ngụm khí, đột nhiên chân đạp vách tường mượn lực, vài cái trèo lên tầng cao có người sống sót tụ tập.

Không ngờ bên trong là một đội mặc đồng phục tối màu, có vẻ là người quân đội, khó trách lại có vũ khí như bom linh tinh; trừ đội người này ra, còn có vài nam nữ khác mặc quần áo bình dân. Người đầu tiên lộ ra nụ cười thiện ý với Lâm Phàm là binh lính trẻ tóc húi cua, cũng chính là người trước đó nhoài thân ra ném dây thừng cứu mạng, Lâm Phàm cảm kích đối thanh niên cảm ơn, tuy hắn không đến mức rơi vào trường hợp bị đe dọa đến tính mạng, nhưng dù sao đối phương cũng thật sự đã giúp mình, giảm đi không ít phiền toái.

Binh lính tóc húi cua tên Thuận Tử, là một thanh niên thật thà chất phác, “Không cần cảm tạ ta, là đội trưởng muốn cứu ngươi.”

Lâm Phàm nhìn về phía đội trưởng theo lời Thuận Tử, cười nói, “Đặng Phong đại ca, lâu rồi không gặp, nhìn ngươi hỗn cũng không tồi.” Nói xong đi qua vỗ vỗ bả vai đối phương, tỏ vẻ vui sướng khi gặp người quen.

Đặng Phong mỉm cười đáp lại, “Vừa rồi nhìn chiếc xe này quen mắt, chờ ngươi từ trong xe ra thì thấy đúng thật người quen, làm sao giờ có mình ngươi, đội trưởng Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn đâu?”

Lâm Phàm lắc đầu không muốn nhiều lời, “Phân công nhau hành động. Đặng ca hiện giờ cũng tòng quân sao?” Cười chỉ đồng phục tối màu trên người đối phương.

“Tổ chức ta gia nhập bị quân đội an toàn khu chiêu hàng, ta cũng theo đi tòng quân nhập ngũ, ha ha!” Đặng Phong hùa theo Lâm Phàm lái sang chuyện khác, hiện giờ có thể sống sót phần lớn người đều thành tinh, hắn nhìn qua lập tức thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện, nhưng hắn không muốn làm rõ, đầu năm nay lòng hiếu kỳ chỉ có hại chết mèo, “Đúng rồi, đôi tình lữ Cổ Tuấn Lộ Đình Đình cũng theo chúng ta đến đây đấy, ha ha, thật không nghĩ tới chúng ta đều tụ lại nơi này.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong, kêu Thuận Tử đi gọi Cổ Tuấn cùng Lộ Đình Đình đang nghỉ ngơi trong phòng, sau đó đối Lâm Phàm tám chuyện. Từ Đặng Phong Lâm Phàm biết được, bọn hắn đến Thạch Thành đã được đoạn thời gian rồi, vốn là nhiệm vụ nhỏ đưa một con chip, thù lao lại phong phú, không nghĩ tới xui xẻo gặp nhóm tang thi cao cấp mà Cố Bang thúc đẩy tăng cấp cấp tốc, thế là bị nhốt tại tòa nhà văn phòng này, ban đêm vì chống lại mấy đầu tang thi mất khống chế mà chết không ít người, dần dần, cuối cùng chỉ còn không tới 10 người; đám nam nữ mặc quần áo bình dân Lâm Phàm vừa thấy qua là người sống sót tại tòa văn phòng này.

“Đúng rồi, ngươi có muốn hành động cùng chúng ta không? Tòa cao tầng này tất cả thang bộ từ tầng 20 trở xuống đều bị phá hủy rồi, hai tầng cao nhất đã giải quyết sạch sẽ tang thi, xem như tương đối an toàn, có điều nếu muốn ở nơi này phải nộp lên một nửa số thức ăn nước uống, thống nhất quản lý cùng an bài.” Đặng Phong giải quyết việc chung nói, bọn họ lúc trước cứu một ít người sống sót, lúc vật tư khẩn trương thì phát hiện trong khi cả đám phải liều mạng, lại còn bị đói bụng, thì những người sống sót này lại sống tốt đẹp nhờ vào tồn lương của chính mình, làm cả đoàn thể hỗn loạn. Con người hiện giờ đã giảm rất nhiều, nếu ngẫu nhiên gặp được, Đặng Phong vẫn nguyện ý che chở bọn họ, điều kiện tiên quyết là nhất định phải nộp lên đủ lương thực.

Tuy Lâm Phàm không xót một ít thức ăn nước uống này, nhưng hắn cũng không phải người coi tiền như rác, tự nhiên không khả năng đối phương nói gì mình nghe nấy, “Đặng đại ca ngươi nói có lý, nhưng mà, ngươi cảm thấy ta cần các ngươi bảo vệ sao?” Thấy Đặng Phong muốn nói gì đó, Lâm Phàm chuyển lời, “Cơ mà quy định chính là quy định, đều là người quen cũ, ta không muốn khó xử Đặng đại ca, bên trong ba lô có thức ăn nước uống, ta giao một nửa.”

Lâm Phàm bỏ ba lô xuống, lấy ra một lọ nước khoáng cùng năm túi bánh bích quy đưa cho Thuận Tử, Đặng Phong vừa rồi dùng ống nhòm đương nhiên thấy được cảnh Lâm Phàm thu ô tô, chắc hẳn đối phương là dị năng giả không gian hệ, nghĩ đến thái độ hai người tại lúc trước còn tổ đội với Lâm Phàm, Đặng Phong nhịn không được sinh ra một chút ghen tỵ trong lòng, không biết trong không gian của đối phương còn nhiều ít vật tư, vốn định nhân cơ hội ép Lâm Phàm lấy ra thêm ít, kết quả bị Lâm Phàm giành nói trước, vì thế ngoài mặt đành phải hào phóng mà cười cười.

Mấy người mặc quần áo bình thường một bên nhìn Lâm Phàm nộp lên thức ăn nước uống, lộ ra biểu tình nhìn đồ ngốc cùng vui sướng khi người gặp họa, có điều bởi bọn họ không có năng lực chiến đấu, nên thức ăn nước uống được phân phối đến rất ít, mỗi ngày hầu như phải nhịn đói, chỉ có thể duy trì không bị chết thôi, cho nên cũng chẳng có nhiều khí lực mà đi khinh bỉ Lâm Phàm, nghiêng đầu sang bên khác tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc này Cổ Tuấn cùng Lộ Đình Đình đã ra, hai người lúc nhìn thấy Lâm Phàm biểu cảm trái ngược nhau, Cổ Tuấn vẫn như trước nhiệt tình, mà Lộ Đình Đình tựa hồ càng bài xích Lâm Phàm, này hẳn do thân phận chuyển biến khiến nàng có chỗ dựa vững chắc hơn, ba người vừa chạm mặt liền hừ một tiếng đi đến một bên ngồi xuống.

Cổ Tuấn xấu hổ hướng Lâm Phàm cười cười, “Lâm huynh đệ đừng để ý, Tiểu Đình chính là tính tình như vậy, ngươi sao cũng tới chỗ này?”

Lâm Phàm thấy thái độ những người này đối mình, phỏng chừng bọn họ còn không biết sói đen to lớn chính là Đại Hắc, vì vậy cười cười làm bộ bất đắc dĩ nói, “Ta tới nơi này tìm người quen cũ, ai ngờ…” Nói chưa hết liền cười khổ.

Cổ Tuấn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trên mặt lộ bi thương, “Hiện giờ tang thi đều lợi hại như vậy, loài người sau này không biết sẽ đi đến nơi nào?”

Đặng Phong đi tới, “Mặc kệ loài ngươi sau sẽ đi về đâu, ít nhất tương lai của chúng ta còn phải cố gắng, hiện tại lương thực cùng nước đã gần hết, cho dù có bánh bích quy của Lâm đệ, nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được 1, 2 ngày, cho nên chúng ta nhất định phải thừa dịp còn có khí lực, tìm đường thoát!”

“Ta có một đề nghị,” Lâm Phàm xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, xung quanh là những tòa nhà cao tầng, trong lòng đột nhiên toát ra một ý tưởng điên cuồng, “Chúng ta theo mái nhà trực tiếp đi qua, xuyên qua nửa Thạch Thành này!” Nói xong, tất cả mọi người dùng ánh mắt nhìn kẻ điên mà nhìn Lâm Phàm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Du Nhiên Mạt Thế

Số ký tự: 0