Đại kết cục – T...
Lão Bối
2024-11-20 21:30:11
Xung quanh Lâm Vĩ Thanh tập hợp dòng khí càng ngày càng dâng cao, Lâm Phàm cảm giác thấy mình thở bắt đầu trở nên khó khăn, tựa hồ có thứ gì đó rút đi dưỡng khí bên người, cửa ra bị Lỵ Địch Á chặn, Lâm Phàm lui tới bên tường, đao lưng đen để ngang trước ngực “Ông nội, như vậy không tốt sao, ta lại là cháu ruột duy nhất của ngài.”
“Cháu ruột?” Lâm Vĩ Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, “Cháu ruột thực sự của ta sớm bị ngươi giết chết! Thân thể Trịnh Thuyên là ta dùng tế bào của ngươi bồi dưỡng được, toàn bộ DNA đều giống ngươi như đúc, chẳng lẽ ta sẽ nhận hắn làm cháu trai? Lâm Phàm, trong này ngươi chạy đằng trời, vẫn là ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, ta sẽ không giết ngươi.”
“Được rồi, ngài sẽ không giết ta, nhưng ngài sẽ đem ta giống dưỡng ong lấy mật mà nuôi nhốt, sống không bằng chết!” Lâm Phàm tay trái lặng lẽ lấy một tấm bùa, “Nếu ngài không thu cháu trai là ta đây, vậy cũng không sao, người thắng làm vua!” Nói xong đem bùa hỏa văng ra, nháy mắt sinh nổ mạnh làm Lỵ Địch Á bắn đi, Lâm Phàm nhân cơ hội thoát thân ra ngoài.
“Kéo báo động! Toàn quân đội cảnh vệ nghe lệnh! Tiêu diệt tiểu đội Lôi Thần! Bắt sống Lâm Phàm!” Bề ngoài nho nhã của Lâm Vĩ Thanh dần biến thành xanh đen, hai má xuất hiện vẩy cùng da cá, lưng nhô lên, ngón tay xuất hiện màng, móng tay cứng rắn sắc nhọn, theo Lâm Phàm nhìn thấy, ngoại hình Lâm Vĩ Thanh bây giờ giống trong miêu tả của sách Hậu Hán về “Huyền Vũ, Thần phương Bắc, rùa rắn hợp thể, làm chủ mưa gió” chưởng quản phương Bắc trần thế – Huyền Minh Đại Đế!
Đám người Lôi Khê tự nhiên không có nhàn rỗi, sau khi Lâm Phàm rời đi, liền lập tức tra xét tình huống xung quanh, tiếng cảnh báo vang lên đối thành viên tiểu đội Lôi Thần mà nói, tương đương tín hiệu hành động, đoàn người theo kế hoạch phân biệt đi khu điều hành, kho vũ khí, cùng phòng nghiên cứu trọng yếu, bọn họ nhất định phải thật nhanh đem toàn bộ con đường có thể đóng đều đóng lại, phòng ngừa bị người của Lâm Vĩ Thanh đuổi theo vây quanh, cũng bố trí tốt bom hẹn giờ.
Lâm Phàm lăn qua một cánh cửa sắp đóng sập xuống, hiểm hiểm tránh thoát tang thi tốc độ đuổi theo phía sau, ngẩng đầu lại vừa lúc đối mặt với cảnh vệ tay cầm súng ống.
“Hắc hắc, mọi người khỏe…” Lâm Phàm tự giác giơ hai tay lên, bị một đống súng chỉ vào cũng không phải cảm giác tốt.
“Đi!” Tên đầu lĩnh trong đó ý bảo Lâm Phàm đi phía trước, Lâm Phàm đưa lưng về phía bọn hắn cười trộm một chút, lúc đi đến cửa cách ly, đột nhiên ngoặt vào bên trái trốn vào không gian, những cảnh vệ này vội vàng xông vào, kết quả đường đi bên trái này thẳng tắp, chẳng có chỗ nào để tránh né, nhưng căn bản không thấy thân ảnh Lâm Phàm.
Người dẫn đầu cười lạnh một tiếng, “Đừng tưởng ta không biết ngươi là dị năng giả không gian hệ, có bản lĩnh cứ trốn trong không gian đi! Mấy người kia canh ở chỗ này! Những người khác đi xung quanh tìm!”
Lúc những người này vẫn đứng canh gác chặt chẽ tại nơi Lâm Phàm biến mất thì Lâm Phàm đã đem địa điểm ra vào không gian dời dến 500m bên kia cánh cửa cách ly, cánh cửa này đã bị đóng lại, Lâm Phàm ném một khỏa não tinh vào không gian hư vô, số linh lực vừa vận chuyển để thay đổi vị trí ra vào bị hao tổn lại được bổ sung.
Một đường hữu kinh vô hiểm đuổi tới khu điều hành, Lôi Khê đã ngồi ở vị trí điều khiển tổng, thấy Lâm Phàm bước vào nhẹ nhàng thở ra, “Ngươi không sao chứ?”
Lâm Phàm lắc đầu đi đến bên người Lôi Khê, “Tình huống thế nào?”
“Đám Đại Hắc đã hoàn thành một nửa kế hoạch đang cài đặt bom hẹn giờ, ta cùng Hứa Sách lợi dụng khu điều khiển phối hợp với bọn họ đem cảnh vệ cùng tang thi cách ly ra, Hồng Tư cùng Liên Vĩnh Phong đã tới kho vũ khí rồi, có thể trộm đi bao nhiêu vũ khí, thì phải xem khả năng của bọn họ.” Lôi Khê tự tin cười nói, “May có bản đồ phân phối quân sự cùng căn cứ Lỵ Địch Á đưa tới, nếu không mọi việc sao lại có thể thuận lợi như vậy, chỉ việc tìm được khu điều hành cũng đủ cả tiểu đội toàn quân bị diệt.”
Lâm Phàm nghe vậy cảm thán gật đầu, đoạn thời gian trước Lỵ Địch Á đột nhiên tìm tới bọn hắn đưa hai phần tư liệu trọng yếu, hắn mới biết được cô nàng này đã khôi phục hoàn toàn trí nhớ và ẩn núp bên người Cố Bang làm gián điệp, bất quá vừa rồi hắn phát hiện Lỵ Địch Á không đúng lắm, không biết sau lần đó cô nàng này có phải đã gặp chuyện gì hay không.
“Tang thi ở phòng thí nghiệm phỏng chừng đều được thả hết rồi, ta đi lấy tư liệu nghiên cứu.” Lâm Phàm hoạt động thân mình, dán sát vào Lôi Khê chủ động hôn môi đối phương.
“Ngươi phải cẩn thận!” Lôi Khê hiểu được hiện giờ Lâm Phàm đã đủ cường đại, nhưng người yêu lại ngay trước mắt mình đi đến nơi cực kỳ nguy hiểm, y vẫn vô pháp khắc chế lo lắng, “Nếu không thì để ta đi đi!”
Lâm Phàm đi đến cửa phòng điều khiển, “Ngươi cần tại nơi này khống chế toàn cục, hơn nữa cũng không biết có bao nhiêu tư liệu nghiên cứu, chỉ có ta hoặc Liên Vĩnh Phong có thể lấy.”
Phòng thí nghiệm có ba khu, trong đó một khu cực kỳ bí mật, là nơi ông nội Lâm Phàm thường sử dụng, bên trong chứa tư liệu đầy đủ nhất, hắn cần lấy được những số liệu nghiên cứu đó, đợi tìm được cha mẹ liền giao cho bọn họ nghiên cứu ra giải pháp hóa giải. Trong tai nghe truyền đến thanh âm Lôi Khê chỉ huy, sau khi tránh được đại đa số tang thi cùng cảnh vệ, Lâm Phàm không thể không chống lại vài đầu tang thi.
“Đinh ——!” Đao lưng đen bị bắn ngược về phía người Lâm Phàm, Lâm Phàm kêu một tiếng đau đớn, ngực đau rát, trước mắt hẳn là hai tang thi vương giả, hình dáng bề ngoài giống con người như đúc, nhưng ánh mắt lại giống tang thi cấp thấp, không giống với Liên Vĩnh Phong cùng Huyễn Cơ gặp được trước đó, không hề có tư tưởng cùng trí nhớ khó làm cho người ta coi hai tên này là đồng loại.
Linh lực tụ tập tại tay trái, Lâm Phàm cứng đối cứng bắt lấy cánh tay tang thi bẻ quặt về phía lưng, sau đó không do dự đem đao cắm vào chỗ xương cổ đối phương, đồng thời đá một cước văng ra tên tang thi còn lại, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, tay trái lấy ra một cây súng, viên đạn bắn ra trực tiếp phá vỡ xương sống đối phương.
Thổi thổi họng súng không tồn tại khói trắng, Lâm Phàm cười híp mắt đối hai đầu tang thi đã hoàn toàn toi mạng nói, “Ai nói người Tu Chân không thể dùng súng.”
Khi hắn thật vất vả đi vào nơi nghe nói là phòng thí nghiệm tư nhân của ông nội, thì hoàn toàn há hốc mồm, đối tai nghe hỏi Lôi Khê, “Ngươi xác định địa điểm chính là chỗ này?”
Lôi Khê nhìn không gian hình họa 3D cách Lâm Phàm một bức tường, khẳng định nói, “Chính là chỗ này, cửa vào duy nhất.”
“Trước mặt ta chỉ có vách tường trống trơn.” Lâm Phàm cẩn thận quan sát xung quanh, “Ngay cả cạm bẫy đều không có.”
Hứa Sách là chuyên gia về khoản này, đem camera xung quanh thay đổi góc quay, cẩn thận nghiên cứu một hồi xong, bất đắc dĩ nói, “Ta không ở chỗ đó, khó mà tìm ra cửa vào, có điều nhìn tình huống trước mắt, căn bản là không có cửa đâu, vách tường dùng chất liệu đặc thù chống chịu cao, rất khó phá hỏng, nhưng qua hình họa ba chiều thì có không gian ở đằng sau tường, có phải hay không ông nội ngươi có dị năng đi xuyên tường, nên không cần làm cửa.”
“Ngươi nói quá đúng, Hứa Sách, mồm quạ đen cũng không linh như ngươi.” Thanh âm Lâm Phàm trở nên kỳ quái, ánh mắt nhìn thẳng một hướng khác. Lôi Khê tại phòng điều khiển vội vàng khống chế góc quay camera, thì thấy một quái vật nửa người nửa thú xuyên tường mà ra, khuôn mặt lờ mờ có thể nhìn ra là ông nội Lâm Phàm Lâm Vĩ Thanh.
Lâm Vĩ Thanh nhẹ nhàng vung tay lên, Lâm Phàm liền bị nhấc bổng ném vào vách tường, a ô một tiếng phun ra ngụm máu tươi, “Lâm Phàm a Lâm Phàm, chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, liền dám chống lại ta?”
Hướng mặt đất nôn ra vài ngụm máu, Lâm Phàm lấy mu bàn tay chà vết máu bên miệng, chiêu tấn công ấy làm hắn rõ ràng được sức mạnh đối phương, “Ngài hẳn sắp đột phá đến cấp bậc càng cao hơn đi!”
Lâm Vĩ Thanh nhìn tay của mình, lộ ra tiếng cười cuồng loạn, “Đúng vậy! Các ngươi đến muộn chỉ 7 ngày nữa thôi, là ta có thể cho toàn bộ thế giới nhìn xem, cái gì mới là sức mạnh Vị Diện siêu nhiên! Dựa vào cái gì mà người có linh căn mới đạt được trường sinh bất lão cùng lực lượng cường đại?! Ta cũng có thể có được!” Phất tay lại đánh nát phòng ngự linh khí Lâm Phàm thật vất vả mới dựng nên, “Cháu ngoan, nghe lời, theo cùng ông nội, thế giới này cấp bậc quá thấp, ngay cả lực lượng siêu việt của Trúc Cơ kỳ cũng có thể khiến không gian hỏng mất, dị năng giả cấp 9 đã là quy ước đẳng cấp cao nhất, chỉ cần ngươi nghe lời, tài liệu thế giới này cũng đủ hai ông cháu chúng ta chống đỡ để phá tan xiềng xích, đạt tới cấp bậc rất cao Vị Diện! Đến lúc đó càng nhiều tài nguyên tốt cho chúng ta sử dụng!”
“Ông nội thân ái, ngài cùng Trần Nguyên nhận thức nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không biết cái gì gọi là tát ao bắt cá*?” Vì mau chóng được đến lực lượng, đem não tinh ném vào không gian hư vô để gia tốc thăng cấp, hành vi này của hắn cũng có hậu quả đồng dạng như vậy, Lâm Phàm lộ ra cười khổ, “Quá trình Tu Chân cần ở cân bằng, chúng ta làm vậy tất có báo ứng!”
* : Tát ao bắt cá, ý chỉ một hành động nào đó sẽ có sự trả giá tương đương
Lâm Vĩ Thanh híp lại mắt không thèm nói nữa, năng lượng trong tay phô thiên cái địa nhằm hướng Lâm Phàm đánh tới.
Lâm Phàm tận lực dựng lên lồng linh khí chống đỡ, ngực quay cuồng, tuy cùng cấp nhưng kém nhiều lắm, hắn ngay cả sức lực phản kháng cũng không có, mắt thấy lồng linh khí sẽ vỡ vụn, Lâm Phàm đang định buông tha trốn vào không gian, thì vách tường màu nâu đất chắn trước mặt hắn, đám Lôi Khê cuối cùng đuổi tới kịp!
“Ha ha, đến đúng lúc lắm, bớt việc đi tìm đám các ngươi!” Lâm Vĩ Thanh khum tay bấu, không gian xung quanh xuất hiện một vòng màu đen đứt gãy, sâu trong hắc ám truyền đến tiếng kêu đáng sợ, “Đây là cửa địa ngục mở riêng ra cho các ngươi, mấy tiểu tử bên trong đều đói bụng lắm!”
Liên Vĩnh Phong xuất ra chiêu lưỡi dao không gian cực mạnh của chính mình cũng vô pháp chém khỏi vòng vây của “cửa địa ngục”, ngược lại trực tiếp bị nuốt sạch; Lâm Phàm lấy ra nước suối không gian vẩy lên cũng không có phản ứng gì, lúc này mà trốn vào không gian, chỉ sợ cửa ra vào của không gian cũng có kết cục y như lưỡi dao không gian của Liên Vĩnh Phong, trực tiếp bị cắn nuốt. Tiểu đội Lôi Thần đem toàn bộ chiêu thức đều lấy ra, cũng vô pháp ngăn cản cửa địa ngục kéo gần khoảng cách, Lâm Vĩ Thanh ung dung nhìn cả nhóm vùng vẫy giãy chết.
Lôi Khê, Nghiêm Hàn cùng Đại Hắc đem Lâm Phàm chặt chẽ bảo hộ ở giữa, tuy trước mắt chắc chắn đều chết hết, nhưng bọn hắn vẫn hy vọng có thể tranh thủ ít cơ hội kéo dài mạng sống cho Lâm Phàm.
Hứa Sách từ bỏ công kích, cợt nhả dính lên người Hồng Tư, “Bảo bối Tiểu Tư, chúng ta sắp chết rồi, ngươi liền nói cho ta biết ngươi yêu ta hay không đi! Bằng không ta chết không nhắm mắt!”
“…” Hồng Tư thật thà chất phác hai mắt đỏ bừng, nhìn Hứa Sách gật đầu liên tọi, khó được mà trực tiếp trả lời đối phương, “Ta, ta yêu ngươi! Nhưng chúng ta sẽ không chết!” Có Lôi Khê cùng Lâm Phàm ở đây, Hồng Tư luôn luôn tin tưởng bọn họ nhất định có thể dẫn cả nhóm sống sót.
Trữ Bằng đứng bên chứng kiến hai huynh đệ của mình hỗ động, lặng lẽ cầm tay Liên Vĩnh Phong, làm tang thi đại nhân vui mừng đến mặc kệ xung quanh ôm lấy Trữ Bằng.
Lâm Phàm thật không có biện pháp, đây thuần túy là chênh lệch về sức mạnh, trước mặt lực lượng tuyệt đối, kỹ xảo gì đều uổng công. Bên kia cửa địa ngục cũng không đại biểu chỉ có tử vong, thật sự không được thì trong không gian vật tư vẫn sung túc, không bị đói chết, bọn hắn vẫn có thể dựa vào sức mạnh của chính mình một lần nữa mở ra cửa địa ngục trở lại vị diện Địa Cầu này.
Lúc cửa địa ngục càng ngày càng gần, Lâm Phàm đang tính toán đem mọi người tiến vào không gian, Lâm Vĩ Thanh đột nhiên phát ra gầm rú phẫn nộ, “Ngươi lại có thể phản bội ta! Một khi đã như vậy, cũng không cần lưu ngươi lại nữa.” Nữ hồ ly xinh đẹp Lỵ Địch Á bị hung hăng bóp cổ, sắc mặt trở nên xanh tím, 6 cái đuôi lông xù phía sau lần lượt rơi xuống, làn da trên người mắt thường có thể thấy được khô quắt đi.
Lâm Vĩ Thanh hấp thụ lực lượng cường đại của Bán Thú nhân Lỵ Địch Á, trên mặt lộ thần sắc thỏa mãn, “Toàn bộ thế giới chỉ có ba chúng ta là Bán Thú nhân có tiềm lực cao nhất, ta còn muốn giữ lại ngươi có chỗ dùng thì ngươi lại tìm cái chết, ta đây thành toàn ngươi!” Nói xong, cái thứ tương tự như mai rùa đằng sau lưng theo năng lượng tăng lên mà càng lúc càng lớn, cơ hồ không nhỏ hơn người Lâm Vĩ Thanh mấy.
Lỵ Địch Á miễn cường nhếch miệng cười, “Ta, không chút nào tiếc nuối! Đối phó ngươi, không gọi phản bội!”
Lâm Vĩ Thanh ha ha cười như bất đắc dĩ, lắc đầu, “Xem ra thí nghiệm trước của ta thất bại, còn tưởng phá hủy khu vực trí nhớ trong não ngươi là có thể hoàn toàn khống chế ngươi, nguyên lai là ngươi giả bộ a, thực nghiệm cần số liệu, mà đối tượng có thể thực nghiệm lại quá ít, Bán Thú nhân quả nhiên là tồn tại cường đại nhất!” Nâng tay đem Lỵ Địch Á bị rút hết sạch sức mạnh ném lên mặt đất, làn da Lâm Vĩ Thanh cũng vì thế mà bắt đầu phản lão hoàn đồng, bộ dáng càng ngày càng trẻ hơn, nhìn ra được còn hơn cha Lâm Phàm, bộ dáng Lâm Phàm càng giống Lâm Vĩ Thanh lúc còn trẻ.
Lỵ Địch Á quỳ rạp trên mặt đất chỉ còn có sức lực giãy giụa hướng Lâm Phàm lộ ra nụ cười giải thoát, “Lâm Phàm, ngươi có biết ta từng hận ngươi bao nhiêu không? Hận ngươi vì sao không thương ta, không cùng đem ta đi, mà vứt ta ở lại bệnh viện, hận chính mình vì sao lại yêu ngươi!” Lỵ Địch Á cười kèm theo ho khan, “Có điều cũng không sao cả, đây là vì ta đã lựa chọn ngươi. Lâm Phàm, ta còn chuẩn bị lễ vật cho ngươi nha…” Thanh âm dần dần yếu đi, cô nương cho tới bây giờ vẫn luôn thông minh kiên cường rốt cuộc mang theo mỉm cười ly khai thế giới đổ vỡ này.
Ánh mắt Lâm Phàm hơi hơi chua xót, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho Lỵ Địch Á, thế giới này quá xấu xa mà chính hắn lại rất ích kỷ, tất cả đều không xứng đáng với cô nương trước mắt này, lên đường bình an, đến nơi thiên đường không có tang thi.
Lâm Vĩ Thanh cuồng tiếu cắt đứt Lâm Phàm trầm mặc, hơi hơi nắm chặt tay lại, vì sức mạnh quá mức khổng lồ, mà khiến không gian xung quanh xuất hiện những khe gãy thật nhỏ, “Ta còn tưởng phải chờ 7 ngày nữa, hóa ra một Bán Thú nhân cấp 6 cũng đủ cung cấp sức mạnh cho ta gần đạt tới nắm được quy tắc! Để ta khống chế được vị diện Địa Cầu, thăng cấp đến cấp cao Vị diện, sức mạnh của các ngươi đều được ta sử dụng!” Nói xong nhìn về phía Đại Hắc, Lâm Vĩ Thanh lộ ra thần sắc tham lam, “Cứ thế mà ném ngươi xuống địa ngục quá lãng phí, không bằng đến cống hiến đi !”
Tiểu đội Lôi Thần vội vàng che Đại Hắc bảo vệ sau người, nhưng Lâm Vĩ Thanh cường đại làm bọn họ không thể chống cự được, sức mạnh xung quanh bị trói buộc, Lâm Phàm phát hiện ngay cả không gian của mình cũng không thể sử dụng được, cửa ra vào không gian xuất hiện rạn nứt.
Lâm Phàm tuyệt vọng, nhưng hắn không sợ chết, chỉ cảm thấy có lỗi với đám Lôi Khê, nếu không phải vì mình, bọn họ có lẽ còn có thể tại nơi khác nỗ lực sống sót, “Mọi người, cảm ơn các ngươi! Nếu có kiếp sau, ta nợ các ngươi!” Nói xong điều động lực lượng toàn thân, cũng mở ra ngực trái, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, lấy ra một viên tinh thạch trong suốt đầm đìa máu, “Ông nội, có lẽ ngươi không biết, mặc kệ thân thể hay linh hồn, ta đều là cháu ruột của ngài, đây là lần cuối ta gọi ngài như vậy! Ngài đi bình an!” Nói xong đem tinh thạch hướng đến trên người Lâm Vĩ Thanh ném, tinh thạch thế nhưng thành công vượt qua cửa địa ngục, bay vào trong cơ thể Lâm Vĩ Thanh, đem lượng lớn linh lực rót vào.
Sức mạnh của Lâm Vĩ Thanh lại cao lên, “A ha ha ha! Không hổ là cháu ngoan của ta, chủ động đưa lên lực lượng càng thêm tinh khiết, từ nay về sau, ta chính là người chưởng khống thế giới này, tất cả lực lượng của thế giới này đều vì ta mà sở dụng!”
Mất đi “trái tim” Lâm Phàm uể oải ngã vào trong lòng Đại Hắc phía sau, Lôi Khê, Nghiêm Hàn cùng Đại Hắc thấy vậy cơ hồ muốn hỏng mất, “Không cho phép chết, nếu ngươi chết chúng ta cùng ngươi!”
Lâm Phàm khẽ lắc đầu ý bảo đám Lôi Khê yên tâm, sau đó đối Lâm Vĩ Thanh nói, “Phá hỏng cân bằng, tất có trời phạt!”
Lời còn chưa dứt, nguyên bản đang cuồng tiếu Lâm Vĩ Thanh đột nhiên hoảng sợ phát hiện lực lượng của mình không thể khống chế, chúng đang va chạm vào nhau mà ăn mòn nhau, không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, ngay sau đó cũng làm thân thể hắn vặn vẹo theo, thần thú Huyền Minh là hình thái có lực phòng ngự cực mạnh, cũng vô pháp ngăn cản lực lượng của hắn dần dần tiêu tán, Lâm Vĩ Thanh hoảng sợ kêu to, “Tại sao lại như vậy?! Rốt cuộc là sao vậy?! Không phải ta có được lực lượng siêu việt của thế giới này là có thể chống lại khống chế của nó sao? Vì sao lại như vậy?”
Lâm Phàm cười giễu cợt, thuận tiện phun ra một ngụm máu tươi, “Thông qua thủ đoạn mưu lợi đoạt được sức mạnh, cuối cùng sẽ bị quy tắc tiêu diệt, chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ có vị diện Địa Cầu là có quy tắc sao? Ngươi nếu chưa cường đại đến mức thoát ly lực lượng của vị diện Địa Cầu thì không sao, nhưng hiện giờ ngươi đã bước đến Vị Diện cao hơn rồi, vì không để ngươi phá hỏng cân bằng, quy tắc nhất định phải tiêu diệt nhân tố không ổn định là ngươi! Mặt khác ngươi luôn luôn muốn đánh vỡ quy tắc về lực lượng của vị diện Địa Cầu, chúng ta có thể coi như là ân nhân của ngươi, giúp ngươi hoàn thành ước nguyện.”
Lâm Vĩ Thanh không cam lòng cùng phẫn nộ, bị lực lượng quy tắc cường đại hoàn toàn tiêu diệt, cửa địa ngục trói buộc tiểu đội Lôi Thần vì không có sức mạnh chống đỡ mà khép lại, Lâm Phàm chỉ vào nơi Lâm Vĩ Thanh biến mất, “Giúp ta tìm xem tinh thạch trong suốt kia còn không.”
Đại Hắc mắt sắc, lập tức tiến lên nhặt lại đưa cho Lâm Phàm, Lâm Phàm đơn giản chà lau rồi thả vào lồng ngực trái, thân thể nhanh chóng khôi phục lại ngay cả vết sẹo cũng không có, Lâm Phàm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, “May mắn có Lỵ Địch Á trước đó rót vào lượng lớn năng lượng, tinh thạch của ta mới có thể lưu lại không ít năng lượng chưa bị Lâm Vĩ Thanh hấp thu hoàn toàn.” Có lẽ đây chính là “lễ vật” mà Lỵ Địch Á nhắc tới đi, Lâm Phàm đứng dậy đến bên thi thể Lỵ Địch Á, thu vào không gian, chuẩn bị có cơ hội thì xây một phần mộ xinh đẹp.
Vừa mới chiến đấu đem xung quanh hoàn toàn phá hỏng, bức tường rắn chắc kia cũng bị lực lượng Lâm Vĩ Thanh đập hổng một hố, vừa vặn cho bọn họ đỡ phiền, Lâm Phàm chủ động đi vào, “Ta đi lấy tư liệu.” Đại Hắc cùng Nghiêm Hàn lo lắng đi theo, Lôi Khê tuy cũng lo lắng, nhưng có hai người kia rồi hẳn cũng không sao.
Bởi cửa cách ly bị phá hư, Lôi Khê dẫn những người còn lại đi canh gác, tận lực tranh thủ thời gian cho Lâm Phàm, “Lâm Phàm! Phải nhanh! Bom hẹn giờ còn có 5 phút là nổ!”
“Cháu ruột?” Lâm Vĩ Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, “Cháu ruột thực sự của ta sớm bị ngươi giết chết! Thân thể Trịnh Thuyên là ta dùng tế bào của ngươi bồi dưỡng được, toàn bộ DNA đều giống ngươi như đúc, chẳng lẽ ta sẽ nhận hắn làm cháu trai? Lâm Phàm, trong này ngươi chạy đằng trời, vẫn là ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, ta sẽ không giết ngươi.”
“Được rồi, ngài sẽ không giết ta, nhưng ngài sẽ đem ta giống dưỡng ong lấy mật mà nuôi nhốt, sống không bằng chết!” Lâm Phàm tay trái lặng lẽ lấy một tấm bùa, “Nếu ngài không thu cháu trai là ta đây, vậy cũng không sao, người thắng làm vua!” Nói xong đem bùa hỏa văng ra, nháy mắt sinh nổ mạnh làm Lỵ Địch Á bắn đi, Lâm Phàm nhân cơ hội thoát thân ra ngoài.
“Kéo báo động! Toàn quân đội cảnh vệ nghe lệnh! Tiêu diệt tiểu đội Lôi Thần! Bắt sống Lâm Phàm!” Bề ngoài nho nhã của Lâm Vĩ Thanh dần biến thành xanh đen, hai má xuất hiện vẩy cùng da cá, lưng nhô lên, ngón tay xuất hiện màng, móng tay cứng rắn sắc nhọn, theo Lâm Phàm nhìn thấy, ngoại hình Lâm Vĩ Thanh bây giờ giống trong miêu tả của sách Hậu Hán về “Huyền Vũ, Thần phương Bắc, rùa rắn hợp thể, làm chủ mưa gió” chưởng quản phương Bắc trần thế – Huyền Minh Đại Đế!
Đám người Lôi Khê tự nhiên không có nhàn rỗi, sau khi Lâm Phàm rời đi, liền lập tức tra xét tình huống xung quanh, tiếng cảnh báo vang lên đối thành viên tiểu đội Lôi Thần mà nói, tương đương tín hiệu hành động, đoàn người theo kế hoạch phân biệt đi khu điều hành, kho vũ khí, cùng phòng nghiên cứu trọng yếu, bọn họ nhất định phải thật nhanh đem toàn bộ con đường có thể đóng đều đóng lại, phòng ngừa bị người của Lâm Vĩ Thanh đuổi theo vây quanh, cũng bố trí tốt bom hẹn giờ.
Lâm Phàm lăn qua một cánh cửa sắp đóng sập xuống, hiểm hiểm tránh thoát tang thi tốc độ đuổi theo phía sau, ngẩng đầu lại vừa lúc đối mặt với cảnh vệ tay cầm súng ống.
“Hắc hắc, mọi người khỏe…” Lâm Phàm tự giác giơ hai tay lên, bị một đống súng chỉ vào cũng không phải cảm giác tốt.
“Đi!” Tên đầu lĩnh trong đó ý bảo Lâm Phàm đi phía trước, Lâm Phàm đưa lưng về phía bọn hắn cười trộm một chút, lúc đi đến cửa cách ly, đột nhiên ngoặt vào bên trái trốn vào không gian, những cảnh vệ này vội vàng xông vào, kết quả đường đi bên trái này thẳng tắp, chẳng có chỗ nào để tránh né, nhưng căn bản không thấy thân ảnh Lâm Phàm.
Người dẫn đầu cười lạnh một tiếng, “Đừng tưởng ta không biết ngươi là dị năng giả không gian hệ, có bản lĩnh cứ trốn trong không gian đi! Mấy người kia canh ở chỗ này! Những người khác đi xung quanh tìm!”
Lúc những người này vẫn đứng canh gác chặt chẽ tại nơi Lâm Phàm biến mất thì Lâm Phàm đã đem địa điểm ra vào không gian dời dến 500m bên kia cánh cửa cách ly, cánh cửa này đã bị đóng lại, Lâm Phàm ném một khỏa não tinh vào không gian hư vô, số linh lực vừa vận chuyển để thay đổi vị trí ra vào bị hao tổn lại được bổ sung.
Một đường hữu kinh vô hiểm đuổi tới khu điều hành, Lôi Khê đã ngồi ở vị trí điều khiển tổng, thấy Lâm Phàm bước vào nhẹ nhàng thở ra, “Ngươi không sao chứ?”
Lâm Phàm lắc đầu đi đến bên người Lôi Khê, “Tình huống thế nào?”
“Đám Đại Hắc đã hoàn thành một nửa kế hoạch đang cài đặt bom hẹn giờ, ta cùng Hứa Sách lợi dụng khu điều khiển phối hợp với bọn họ đem cảnh vệ cùng tang thi cách ly ra, Hồng Tư cùng Liên Vĩnh Phong đã tới kho vũ khí rồi, có thể trộm đi bao nhiêu vũ khí, thì phải xem khả năng của bọn họ.” Lôi Khê tự tin cười nói, “May có bản đồ phân phối quân sự cùng căn cứ Lỵ Địch Á đưa tới, nếu không mọi việc sao lại có thể thuận lợi như vậy, chỉ việc tìm được khu điều hành cũng đủ cả tiểu đội toàn quân bị diệt.”
Lâm Phàm nghe vậy cảm thán gật đầu, đoạn thời gian trước Lỵ Địch Á đột nhiên tìm tới bọn hắn đưa hai phần tư liệu trọng yếu, hắn mới biết được cô nàng này đã khôi phục hoàn toàn trí nhớ và ẩn núp bên người Cố Bang làm gián điệp, bất quá vừa rồi hắn phát hiện Lỵ Địch Á không đúng lắm, không biết sau lần đó cô nàng này có phải đã gặp chuyện gì hay không.
“Tang thi ở phòng thí nghiệm phỏng chừng đều được thả hết rồi, ta đi lấy tư liệu nghiên cứu.” Lâm Phàm hoạt động thân mình, dán sát vào Lôi Khê chủ động hôn môi đối phương.
“Ngươi phải cẩn thận!” Lôi Khê hiểu được hiện giờ Lâm Phàm đã đủ cường đại, nhưng người yêu lại ngay trước mắt mình đi đến nơi cực kỳ nguy hiểm, y vẫn vô pháp khắc chế lo lắng, “Nếu không thì để ta đi đi!”
Lâm Phàm đi đến cửa phòng điều khiển, “Ngươi cần tại nơi này khống chế toàn cục, hơn nữa cũng không biết có bao nhiêu tư liệu nghiên cứu, chỉ có ta hoặc Liên Vĩnh Phong có thể lấy.”
Phòng thí nghiệm có ba khu, trong đó một khu cực kỳ bí mật, là nơi ông nội Lâm Phàm thường sử dụng, bên trong chứa tư liệu đầy đủ nhất, hắn cần lấy được những số liệu nghiên cứu đó, đợi tìm được cha mẹ liền giao cho bọn họ nghiên cứu ra giải pháp hóa giải. Trong tai nghe truyền đến thanh âm Lôi Khê chỉ huy, sau khi tránh được đại đa số tang thi cùng cảnh vệ, Lâm Phàm không thể không chống lại vài đầu tang thi.
“Đinh ——!” Đao lưng đen bị bắn ngược về phía người Lâm Phàm, Lâm Phàm kêu một tiếng đau đớn, ngực đau rát, trước mắt hẳn là hai tang thi vương giả, hình dáng bề ngoài giống con người như đúc, nhưng ánh mắt lại giống tang thi cấp thấp, không giống với Liên Vĩnh Phong cùng Huyễn Cơ gặp được trước đó, không hề có tư tưởng cùng trí nhớ khó làm cho người ta coi hai tên này là đồng loại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh lực tụ tập tại tay trái, Lâm Phàm cứng đối cứng bắt lấy cánh tay tang thi bẻ quặt về phía lưng, sau đó không do dự đem đao cắm vào chỗ xương cổ đối phương, đồng thời đá một cước văng ra tên tang thi còn lại, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, tay trái lấy ra một cây súng, viên đạn bắn ra trực tiếp phá vỡ xương sống đối phương.
Thổi thổi họng súng không tồn tại khói trắng, Lâm Phàm cười híp mắt đối hai đầu tang thi đã hoàn toàn toi mạng nói, “Ai nói người Tu Chân không thể dùng súng.”
Khi hắn thật vất vả đi vào nơi nghe nói là phòng thí nghiệm tư nhân của ông nội, thì hoàn toàn há hốc mồm, đối tai nghe hỏi Lôi Khê, “Ngươi xác định địa điểm chính là chỗ này?”
Lôi Khê nhìn không gian hình họa 3D cách Lâm Phàm một bức tường, khẳng định nói, “Chính là chỗ này, cửa vào duy nhất.”
“Trước mặt ta chỉ có vách tường trống trơn.” Lâm Phàm cẩn thận quan sát xung quanh, “Ngay cả cạm bẫy đều không có.”
Hứa Sách là chuyên gia về khoản này, đem camera xung quanh thay đổi góc quay, cẩn thận nghiên cứu một hồi xong, bất đắc dĩ nói, “Ta không ở chỗ đó, khó mà tìm ra cửa vào, có điều nhìn tình huống trước mắt, căn bản là không có cửa đâu, vách tường dùng chất liệu đặc thù chống chịu cao, rất khó phá hỏng, nhưng qua hình họa ba chiều thì có không gian ở đằng sau tường, có phải hay không ông nội ngươi có dị năng đi xuyên tường, nên không cần làm cửa.”
“Ngươi nói quá đúng, Hứa Sách, mồm quạ đen cũng không linh như ngươi.” Thanh âm Lâm Phàm trở nên kỳ quái, ánh mắt nhìn thẳng một hướng khác. Lôi Khê tại phòng điều khiển vội vàng khống chế góc quay camera, thì thấy một quái vật nửa người nửa thú xuyên tường mà ra, khuôn mặt lờ mờ có thể nhìn ra là ông nội Lâm Phàm Lâm Vĩ Thanh.
Lâm Vĩ Thanh nhẹ nhàng vung tay lên, Lâm Phàm liền bị nhấc bổng ném vào vách tường, a ô một tiếng phun ra ngụm máu tươi, “Lâm Phàm a Lâm Phàm, chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, liền dám chống lại ta?”
Hướng mặt đất nôn ra vài ngụm máu, Lâm Phàm lấy mu bàn tay chà vết máu bên miệng, chiêu tấn công ấy làm hắn rõ ràng được sức mạnh đối phương, “Ngài hẳn sắp đột phá đến cấp bậc càng cao hơn đi!”
Lâm Vĩ Thanh nhìn tay của mình, lộ ra tiếng cười cuồng loạn, “Đúng vậy! Các ngươi đến muộn chỉ 7 ngày nữa thôi, là ta có thể cho toàn bộ thế giới nhìn xem, cái gì mới là sức mạnh Vị Diện siêu nhiên! Dựa vào cái gì mà người có linh căn mới đạt được trường sinh bất lão cùng lực lượng cường đại?! Ta cũng có thể có được!” Phất tay lại đánh nát phòng ngự linh khí Lâm Phàm thật vất vả mới dựng nên, “Cháu ngoan, nghe lời, theo cùng ông nội, thế giới này cấp bậc quá thấp, ngay cả lực lượng siêu việt của Trúc Cơ kỳ cũng có thể khiến không gian hỏng mất, dị năng giả cấp 9 đã là quy ước đẳng cấp cao nhất, chỉ cần ngươi nghe lời, tài liệu thế giới này cũng đủ hai ông cháu chúng ta chống đỡ để phá tan xiềng xích, đạt tới cấp bậc rất cao Vị Diện! Đến lúc đó càng nhiều tài nguyên tốt cho chúng ta sử dụng!”
“Ông nội thân ái, ngài cùng Trần Nguyên nhận thức nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không biết cái gì gọi là tát ao bắt cá*?” Vì mau chóng được đến lực lượng, đem não tinh ném vào không gian hư vô để gia tốc thăng cấp, hành vi này của hắn cũng có hậu quả đồng dạng như vậy, Lâm Phàm lộ ra cười khổ, “Quá trình Tu Chân cần ở cân bằng, chúng ta làm vậy tất có báo ứng!”
* : Tát ao bắt cá, ý chỉ một hành động nào đó sẽ có sự trả giá tương đương
Lâm Vĩ Thanh híp lại mắt không thèm nói nữa, năng lượng trong tay phô thiên cái địa nhằm hướng Lâm Phàm đánh tới.
Lâm Phàm tận lực dựng lên lồng linh khí chống đỡ, ngực quay cuồng, tuy cùng cấp nhưng kém nhiều lắm, hắn ngay cả sức lực phản kháng cũng không có, mắt thấy lồng linh khí sẽ vỡ vụn, Lâm Phàm đang định buông tha trốn vào không gian, thì vách tường màu nâu đất chắn trước mặt hắn, đám Lôi Khê cuối cùng đuổi tới kịp!
“Ha ha, đến đúng lúc lắm, bớt việc đi tìm đám các ngươi!” Lâm Vĩ Thanh khum tay bấu, không gian xung quanh xuất hiện một vòng màu đen đứt gãy, sâu trong hắc ám truyền đến tiếng kêu đáng sợ, “Đây là cửa địa ngục mở riêng ra cho các ngươi, mấy tiểu tử bên trong đều đói bụng lắm!”
Liên Vĩnh Phong xuất ra chiêu lưỡi dao không gian cực mạnh của chính mình cũng vô pháp chém khỏi vòng vây của “cửa địa ngục”, ngược lại trực tiếp bị nuốt sạch; Lâm Phàm lấy ra nước suối không gian vẩy lên cũng không có phản ứng gì, lúc này mà trốn vào không gian, chỉ sợ cửa ra vào của không gian cũng có kết cục y như lưỡi dao không gian của Liên Vĩnh Phong, trực tiếp bị cắn nuốt. Tiểu đội Lôi Thần đem toàn bộ chiêu thức đều lấy ra, cũng vô pháp ngăn cản cửa địa ngục kéo gần khoảng cách, Lâm Vĩ Thanh ung dung nhìn cả nhóm vùng vẫy giãy chết.
Lôi Khê, Nghiêm Hàn cùng Đại Hắc đem Lâm Phàm chặt chẽ bảo hộ ở giữa, tuy trước mắt chắc chắn đều chết hết, nhưng bọn hắn vẫn hy vọng có thể tranh thủ ít cơ hội kéo dài mạng sống cho Lâm Phàm.
Hứa Sách từ bỏ công kích, cợt nhả dính lên người Hồng Tư, “Bảo bối Tiểu Tư, chúng ta sắp chết rồi, ngươi liền nói cho ta biết ngươi yêu ta hay không đi! Bằng không ta chết không nhắm mắt!”
“…” Hồng Tư thật thà chất phác hai mắt đỏ bừng, nhìn Hứa Sách gật đầu liên tọi, khó được mà trực tiếp trả lời đối phương, “Ta, ta yêu ngươi! Nhưng chúng ta sẽ không chết!” Có Lôi Khê cùng Lâm Phàm ở đây, Hồng Tư luôn luôn tin tưởng bọn họ nhất định có thể dẫn cả nhóm sống sót.
Trữ Bằng đứng bên chứng kiến hai huynh đệ của mình hỗ động, lặng lẽ cầm tay Liên Vĩnh Phong, làm tang thi đại nhân vui mừng đến mặc kệ xung quanh ôm lấy Trữ Bằng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Phàm thật không có biện pháp, đây thuần túy là chênh lệch về sức mạnh, trước mặt lực lượng tuyệt đối, kỹ xảo gì đều uổng công. Bên kia cửa địa ngục cũng không đại biểu chỉ có tử vong, thật sự không được thì trong không gian vật tư vẫn sung túc, không bị đói chết, bọn hắn vẫn có thể dựa vào sức mạnh của chính mình một lần nữa mở ra cửa địa ngục trở lại vị diện Địa Cầu này.
Lúc cửa địa ngục càng ngày càng gần, Lâm Phàm đang tính toán đem mọi người tiến vào không gian, Lâm Vĩ Thanh đột nhiên phát ra gầm rú phẫn nộ, “Ngươi lại có thể phản bội ta! Một khi đã như vậy, cũng không cần lưu ngươi lại nữa.” Nữ hồ ly xinh đẹp Lỵ Địch Á bị hung hăng bóp cổ, sắc mặt trở nên xanh tím, 6 cái đuôi lông xù phía sau lần lượt rơi xuống, làn da trên người mắt thường có thể thấy được khô quắt đi.
Lâm Vĩ Thanh hấp thụ lực lượng cường đại của Bán Thú nhân Lỵ Địch Á, trên mặt lộ thần sắc thỏa mãn, “Toàn bộ thế giới chỉ có ba chúng ta là Bán Thú nhân có tiềm lực cao nhất, ta còn muốn giữ lại ngươi có chỗ dùng thì ngươi lại tìm cái chết, ta đây thành toàn ngươi!” Nói xong, cái thứ tương tự như mai rùa đằng sau lưng theo năng lượng tăng lên mà càng lúc càng lớn, cơ hồ không nhỏ hơn người Lâm Vĩ Thanh mấy.
Lỵ Địch Á miễn cường nhếch miệng cười, “Ta, không chút nào tiếc nuối! Đối phó ngươi, không gọi phản bội!”
Lâm Vĩ Thanh ha ha cười như bất đắc dĩ, lắc đầu, “Xem ra thí nghiệm trước của ta thất bại, còn tưởng phá hủy khu vực trí nhớ trong não ngươi là có thể hoàn toàn khống chế ngươi, nguyên lai là ngươi giả bộ a, thực nghiệm cần số liệu, mà đối tượng có thể thực nghiệm lại quá ít, Bán Thú nhân quả nhiên là tồn tại cường đại nhất!” Nâng tay đem Lỵ Địch Á bị rút hết sạch sức mạnh ném lên mặt đất, làn da Lâm Vĩ Thanh cũng vì thế mà bắt đầu phản lão hoàn đồng, bộ dáng càng ngày càng trẻ hơn, nhìn ra được còn hơn cha Lâm Phàm, bộ dáng Lâm Phàm càng giống Lâm Vĩ Thanh lúc còn trẻ.
Lỵ Địch Á quỳ rạp trên mặt đất chỉ còn có sức lực giãy giụa hướng Lâm Phàm lộ ra nụ cười giải thoát, “Lâm Phàm, ngươi có biết ta từng hận ngươi bao nhiêu không? Hận ngươi vì sao không thương ta, không cùng đem ta đi, mà vứt ta ở lại bệnh viện, hận chính mình vì sao lại yêu ngươi!” Lỵ Địch Á cười kèm theo ho khan, “Có điều cũng không sao cả, đây là vì ta đã lựa chọn ngươi. Lâm Phàm, ta còn chuẩn bị lễ vật cho ngươi nha…” Thanh âm dần dần yếu đi, cô nương cho tới bây giờ vẫn luôn thông minh kiên cường rốt cuộc mang theo mỉm cười ly khai thế giới đổ vỡ này.
Ánh mắt Lâm Phàm hơi hơi chua xót, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho Lỵ Địch Á, thế giới này quá xấu xa mà chính hắn lại rất ích kỷ, tất cả đều không xứng đáng với cô nương trước mắt này, lên đường bình an, đến nơi thiên đường không có tang thi.
Lâm Vĩ Thanh cuồng tiếu cắt đứt Lâm Phàm trầm mặc, hơi hơi nắm chặt tay lại, vì sức mạnh quá mức khổng lồ, mà khiến không gian xung quanh xuất hiện những khe gãy thật nhỏ, “Ta còn tưởng phải chờ 7 ngày nữa, hóa ra một Bán Thú nhân cấp 6 cũng đủ cung cấp sức mạnh cho ta gần đạt tới nắm được quy tắc! Để ta khống chế được vị diện Địa Cầu, thăng cấp đến cấp cao Vị diện, sức mạnh của các ngươi đều được ta sử dụng!” Nói xong nhìn về phía Đại Hắc, Lâm Vĩ Thanh lộ ra thần sắc tham lam, “Cứ thế mà ném ngươi xuống địa ngục quá lãng phí, không bằng đến cống hiến đi !”
Tiểu đội Lôi Thần vội vàng che Đại Hắc bảo vệ sau người, nhưng Lâm Vĩ Thanh cường đại làm bọn họ không thể chống cự được, sức mạnh xung quanh bị trói buộc, Lâm Phàm phát hiện ngay cả không gian của mình cũng không thể sử dụng được, cửa ra vào không gian xuất hiện rạn nứt.
Lâm Phàm tuyệt vọng, nhưng hắn không sợ chết, chỉ cảm thấy có lỗi với đám Lôi Khê, nếu không phải vì mình, bọn họ có lẽ còn có thể tại nơi khác nỗ lực sống sót, “Mọi người, cảm ơn các ngươi! Nếu có kiếp sau, ta nợ các ngươi!” Nói xong điều động lực lượng toàn thân, cũng mở ra ngực trái, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, lấy ra một viên tinh thạch trong suốt đầm đìa máu, “Ông nội, có lẽ ngươi không biết, mặc kệ thân thể hay linh hồn, ta đều là cháu ruột của ngài, đây là lần cuối ta gọi ngài như vậy! Ngài đi bình an!” Nói xong đem tinh thạch hướng đến trên người Lâm Vĩ Thanh ném, tinh thạch thế nhưng thành công vượt qua cửa địa ngục, bay vào trong cơ thể Lâm Vĩ Thanh, đem lượng lớn linh lực rót vào.
Sức mạnh của Lâm Vĩ Thanh lại cao lên, “A ha ha ha! Không hổ là cháu ngoan của ta, chủ động đưa lên lực lượng càng thêm tinh khiết, từ nay về sau, ta chính là người chưởng khống thế giới này, tất cả lực lượng của thế giới này đều vì ta mà sở dụng!”
Mất đi “trái tim” Lâm Phàm uể oải ngã vào trong lòng Đại Hắc phía sau, Lôi Khê, Nghiêm Hàn cùng Đại Hắc thấy vậy cơ hồ muốn hỏng mất, “Không cho phép chết, nếu ngươi chết chúng ta cùng ngươi!”
Lâm Phàm khẽ lắc đầu ý bảo đám Lôi Khê yên tâm, sau đó đối Lâm Vĩ Thanh nói, “Phá hỏng cân bằng, tất có trời phạt!”
Lời còn chưa dứt, nguyên bản đang cuồng tiếu Lâm Vĩ Thanh đột nhiên hoảng sợ phát hiện lực lượng của mình không thể khống chế, chúng đang va chạm vào nhau mà ăn mòn nhau, không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, ngay sau đó cũng làm thân thể hắn vặn vẹo theo, thần thú Huyền Minh là hình thái có lực phòng ngự cực mạnh, cũng vô pháp ngăn cản lực lượng của hắn dần dần tiêu tán, Lâm Vĩ Thanh hoảng sợ kêu to, “Tại sao lại như vậy?! Rốt cuộc là sao vậy?! Không phải ta có được lực lượng siêu việt của thế giới này là có thể chống lại khống chế của nó sao? Vì sao lại như vậy?”
Lâm Phàm cười giễu cợt, thuận tiện phun ra một ngụm máu tươi, “Thông qua thủ đoạn mưu lợi đoạt được sức mạnh, cuối cùng sẽ bị quy tắc tiêu diệt, chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ có vị diện Địa Cầu là có quy tắc sao? Ngươi nếu chưa cường đại đến mức thoát ly lực lượng của vị diện Địa Cầu thì không sao, nhưng hiện giờ ngươi đã bước đến Vị Diện cao hơn rồi, vì không để ngươi phá hỏng cân bằng, quy tắc nhất định phải tiêu diệt nhân tố không ổn định là ngươi! Mặt khác ngươi luôn luôn muốn đánh vỡ quy tắc về lực lượng của vị diện Địa Cầu, chúng ta có thể coi như là ân nhân của ngươi, giúp ngươi hoàn thành ước nguyện.”
Lâm Vĩ Thanh không cam lòng cùng phẫn nộ, bị lực lượng quy tắc cường đại hoàn toàn tiêu diệt, cửa địa ngục trói buộc tiểu đội Lôi Thần vì không có sức mạnh chống đỡ mà khép lại, Lâm Phàm chỉ vào nơi Lâm Vĩ Thanh biến mất, “Giúp ta tìm xem tinh thạch trong suốt kia còn không.”
Đại Hắc mắt sắc, lập tức tiến lên nhặt lại đưa cho Lâm Phàm, Lâm Phàm đơn giản chà lau rồi thả vào lồng ngực trái, thân thể nhanh chóng khôi phục lại ngay cả vết sẹo cũng không có, Lâm Phàm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, “May mắn có Lỵ Địch Á trước đó rót vào lượng lớn năng lượng, tinh thạch của ta mới có thể lưu lại không ít năng lượng chưa bị Lâm Vĩ Thanh hấp thu hoàn toàn.” Có lẽ đây chính là “lễ vật” mà Lỵ Địch Á nhắc tới đi, Lâm Phàm đứng dậy đến bên thi thể Lỵ Địch Á, thu vào không gian, chuẩn bị có cơ hội thì xây một phần mộ xinh đẹp.
Vừa mới chiến đấu đem xung quanh hoàn toàn phá hỏng, bức tường rắn chắc kia cũng bị lực lượng Lâm Vĩ Thanh đập hổng một hố, vừa vặn cho bọn họ đỡ phiền, Lâm Phàm chủ động đi vào, “Ta đi lấy tư liệu.” Đại Hắc cùng Nghiêm Hàn lo lắng đi theo, Lôi Khê tuy cũng lo lắng, nhưng có hai người kia rồi hẳn cũng không sao.
Bởi cửa cách ly bị phá hư, Lôi Khê dẫn những người còn lại đi canh gác, tận lực tranh thủ thời gian cho Lâm Phàm, “Lâm Phàm! Phải nhanh! Bom hẹn giờ còn có 5 phút là nổ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro