Chương 12
Ngọ Thời Phong
2024-07-13 19:52:50
12.
Hôm sau An Tuế ngồi dậy nửa chừng, lại ngã xuống, quay đầu lại, "Anh ơi, anh đè lên tóc em rồi."
Dư Niên vén lên sợi tóc trên cổ tay, "Cắt ngắn đi nhé?"
An Tuế liếc nhìn: "Sắp tới hông rồi."
Ánh mắt Dư Niên mang chút dịu dàng, "Đừng cắt đã, thổi tóc mệt rồi gọi anh ngay."
An Tuế đáp lại, "Được."
An Tuế có gương mặt hình quả trứng, do là da nhạy cảm nên khi bị cọ xát nhiều sẽ đỏ lên, lông mày cong cong, đôi mắt sáng ngời, môi cô đỏ thắm.
Mái tóc nhuộm vàng từ mấy năm trước đã bị tóc đen che phủ, có lẽ Dư Niên quen với mái tóc dài của cô nên mới không nỡ cắt đi mái tóc cô chăm chút.
Trong phòng sách nhà có một cái bàn rộng dài, hai người thời trung học bài vở nhiều nên khi bận rộn thì ở đây, lúc đó trải khắp chủ yếu là đề thi, bây giờ chỉ còn sách tài liệu An Tuế tra cứu.
An Tuế nhai xong một quả táo lớn thì tập trung gõ chữ, bỗng nhiên nấc một cái, rồi nấc liên tục.
Một bên tìm Dư Niên một bên gọi, "Anh ơi, em nấc."
Dư Niên đang ở chuồng cho các bé ăn, nghe thấy An Tuế gọi không bình thường.
Anh quay đầu thấy An Tuế cứ nấc mãi, người như bị kéo lên, "Làm sao đây nấc."
Làm trò đểu, làm trò đểu.
Dư Niên kéo tay An Tuế lại, dùng lưỡi liếm môi cô, rồi áp sát hơn thò vào, cái lưỡi ướt át lung tung bên trong khiến An Tuế ngượng đến nỗi mí mắt run run không dám mở ra, ánh mắt Dư Niên đầy vẻ đam mê, dù hôn rất dịu dàng nhưng An Tuế hơi thở gấp gáp, để lại một giọt nước mắt bị anh nuốt vào mới từ từ buông ra.
Chân An Tuế mềm nhũn, hơi không đứng vững, bị Dư Niên ôm bế lên vòng qua hông, vỗ vỗ lưng để cô bình tĩnh lại.
"Không nấc nữa à?" Dư Niên dịu dàng hỏi.
An Tuế thở hổn hển nói, "Không nấc nữa, không nấc nữa."
Quay đầu thấy Tiểu Hạ dán chặt vào cửa kính, tay cong queo, một con mắt bị ép méo mó, vẻ mặt như đang nhìn họ vô cùng vô cảm.
An Tuế làm bộ, tay nhỏ ve vuốt cằm Dư Niên, "Đồ nhỏ nghịch ngợm, dám làm trò đểu à."
"Bye bye." Trốn trốn trốn, tiếp tục gõ chữ.
Bữa trưa ăn thịt bò tôm chiên thơm, canh cải.
Thịt bò cháy xém mềm mềm dễ cắn, tôm bỏ sạch chỉ được chiên lên thơm mùi tỏi nồng, nước canh cải ngọt dịu không ngán, chỉ cần lượng vừa phải thì sẽ không dễ béo.
Không khí năm mới càng lúc càng gần, An Tuế hỏi han trong nhà.
"Anh ơi, lau dọn vệ sinh nhé?"
"Em quét nhà là đủ rồi."
"Vâng ạ."
Cô cầm chổi lên, quét sạch mọi bụi bẩn, quay về phòng dọn dẹp đồ đạc lộn xộn, xếp quần áo gọn gàng ngăn nắp, ga gối đệm được diệt khuẩn triệt để bằng máy.
Dư Niên bắt tay vào việc, dùng nước lạnh nhúng cái xô lau, lau sạch hết bụi bặm, túi rác cũng thay hết bằng loại mới.
Không gian xung quanh sạch sẽ khiến tâm trạng thật thoải mái.
Sau khi tắm hai người ở trong phòng bật sưởi ấm, mệt nửa ngày, An Tuế đau lưng lắm, "Anh ơi em đau lưng quá."
"Nằm xuống đi." Dư Niên đắp chăn che chân cô.
Vuốt dọc xương sống, tay anh mát xa mạnh vùng thắt lưng, làn da trắng mịn ấm áp đó hơi đỏ lên.
Cổ họng Dư Niên trượt đi, anh cúi đầu hôn xuống.
Tiếc An Tuế ngủ say quá nên không thấy được đôi tai đỏ bừng.
Khi tỉnh dậy, tiếng cốc thủy tinh vỡ vụn vang đến tai Dư Niên, anh nhấc bàn tay đặt trên hông An Tuế lên, vớ lấy quần áo trên mép giường mặc vào, kéo khóa quần rồi vội vã mặc áo khoác ra ngoài, không mặc áo trong nên đôi cơ bụng gợi cảm lộ rõ.
Sữa để qua đêm bị đổ tràn trên sàn phòng sách, Tiểu Thu mê man vẫy đuôi nằm ngủ ở đó, Dư Niên lấy vài tờ giấy ăn trên bàn lau khô, ném vào thùng rác, đắp cho nó một tấm chăn nhỏ.
Hôm sau An Tuế ngồi dậy nửa chừng, lại ngã xuống, quay đầu lại, "Anh ơi, anh đè lên tóc em rồi."
Dư Niên vén lên sợi tóc trên cổ tay, "Cắt ngắn đi nhé?"
An Tuế liếc nhìn: "Sắp tới hông rồi."
Ánh mắt Dư Niên mang chút dịu dàng, "Đừng cắt đã, thổi tóc mệt rồi gọi anh ngay."
An Tuế đáp lại, "Được."
An Tuế có gương mặt hình quả trứng, do là da nhạy cảm nên khi bị cọ xát nhiều sẽ đỏ lên, lông mày cong cong, đôi mắt sáng ngời, môi cô đỏ thắm.
Mái tóc nhuộm vàng từ mấy năm trước đã bị tóc đen che phủ, có lẽ Dư Niên quen với mái tóc dài của cô nên mới không nỡ cắt đi mái tóc cô chăm chút.
Trong phòng sách nhà có một cái bàn rộng dài, hai người thời trung học bài vở nhiều nên khi bận rộn thì ở đây, lúc đó trải khắp chủ yếu là đề thi, bây giờ chỉ còn sách tài liệu An Tuế tra cứu.
An Tuế nhai xong một quả táo lớn thì tập trung gõ chữ, bỗng nhiên nấc một cái, rồi nấc liên tục.
Một bên tìm Dư Niên một bên gọi, "Anh ơi, em nấc."
Dư Niên đang ở chuồng cho các bé ăn, nghe thấy An Tuế gọi không bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh quay đầu thấy An Tuế cứ nấc mãi, người như bị kéo lên, "Làm sao đây nấc."
Làm trò đểu, làm trò đểu.
Dư Niên kéo tay An Tuế lại, dùng lưỡi liếm môi cô, rồi áp sát hơn thò vào, cái lưỡi ướt át lung tung bên trong khiến An Tuế ngượng đến nỗi mí mắt run run không dám mở ra, ánh mắt Dư Niên đầy vẻ đam mê, dù hôn rất dịu dàng nhưng An Tuế hơi thở gấp gáp, để lại một giọt nước mắt bị anh nuốt vào mới từ từ buông ra.
Chân An Tuế mềm nhũn, hơi không đứng vững, bị Dư Niên ôm bế lên vòng qua hông, vỗ vỗ lưng để cô bình tĩnh lại.
"Không nấc nữa à?" Dư Niên dịu dàng hỏi.
An Tuế thở hổn hển nói, "Không nấc nữa, không nấc nữa."
Quay đầu thấy Tiểu Hạ dán chặt vào cửa kính, tay cong queo, một con mắt bị ép méo mó, vẻ mặt như đang nhìn họ vô cùng vô cảm.
An Tuế làm bộ, tay nhỏ ve vuốt cằm Dư Niên, "Đồ nhỏ nghịch ngợm, dám làm trò đểu à."
"Bye bye." Trốn trốn trốn, tiếp tục gõ chữ.
Bữa trưa ăn thịt bò tôm chiên thơm, canh cải.
Thịt bò cháy xém mềm mềm dễ cắn, tôm bỏ sạch chỉ được chiên lên thơm mùi tỏi nồng, nước canh cải ngọt dịu không ngán, chỉ cần lượng vừa phải thì sẽ không dễ béo.
Không khí năm mới càng lúc càng gần, An Tuế hỏi han trong nhà.
"Anh ơi, lau dọn vệ sinh nhé?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em quét nhà là đủ rồi."
"Vâng ạ."
Cô cầm chổi lên, quét sạch mọi bụi bẩn, quay về phòng dọn dẹp đồ đạc lộn xộn, xếp quần áo gọn gàng ngăn nắp, ga gối đệm được diệt khuẩn triệt để bằng máy.
Dư Niên bắt tay vào việc, dùng nước lạnh nhúng cái xô lau, lau sạch hết bụi bặm, túi rác cũng thay hết bằng loại mới.
Không gian xung quanh sạch sẽ khiến tâm trạng thật thoải mái.
Sau khi tắm hai người ở trong phòng bật sưởi ấm, mệt nửa ngày, An Tuế đau lưng lắm, "Anh ơi em đau lưng quá."
"Nằm xuống đi." Dư Niên đắp chăn che chân cô.
Vuốt dọc xương sống, tay anh mát xa mạnh vùng thắt lưng, làn da trắng mịn ấm áp đó hơi đỏ lên.
Cổ họng Dư Niên trượt đi, anh cúi đầu hôn xuống.
Tiếc An Tuế ngủ say quá nên không thấy được đôi tai đỏ bừng.
Khi tỉnh dậy, tiếng cốc thủy tinh vỡ vụn vang đến tai Dư Niên, anh nhấc bàn tay đặt trên hông An Tuế lên, vớ lấy quần áo trên mép giường mặc vào, kéo khóa quần rồi vội vã mặc áo khoác ra ngoài, không mặc áo trong nên đôi cơ bụng gợi cảm lộ rõ.
Sữa để qua đêm bị đổ tràn trên sàn phòng sách, Tiểu Thu mê man vẫy đuôi nằm ngủ ở đó, Dư Niên lấy vài tờ giấy ăn trên bàn lau khô, ném vào thùng rác, đắp cho nó một tấm chăn nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro