Du Vãn Thừa Ngôn

Chương 19

Khuyết Danh

2025-02-18 02:55:25

"Tam gia?""Đôi chân này của ta từ khi trúng độc, đã không còn cảm nhận được hơi ấm nữa rồi. Lúc đầu thì lạnh đến khó chịu, sau đó thì lạnh đến buốt óc. Đến khi nàng chạm vào, ta mới cảm thấy được hơi ấm."Thì ra là vậy… Vậy thì quá dễ.Đợi đến khi Thanh Việt chăm sóc cho Cố Thừa Ngôn uống thuốc xong, thấy sắc mặt chàng đã khá hơn nhiều, chàng liền bảo Tứ Nguyệt và Thanh Việt đi nghỉ. Rồi cũng bảo ta đi ngủ.Ta "vâng" một tiếng, leo lên giường, đổi gối sang đầu bên kia, rồi chui vào chăn. Ta kéo chân Cố Thừa Ngôn lại, vén áo lên rồi bọc chân chàng vào lòng.Cố Thừa Ngôn giật mình kêu lên: "Du Vãn, nàng đang làm gì vậy?""Ta ủ ấm chân cho chàng mà.""Nàng nàng nàng...""Mau ngủ đi, ta buồn ngủ lắm rồi."Bình thường giờ này là ta đã ngủ rất say rồi, tối nay tại chàng phát bệnh, ta phải thức dậy lo lắng một hồi, làm lỡ cả giấc ngủ của ta.Ôm một đôi chân lạnh băng như vậy, lúc đầu cũng hơi khó chịu, nhưng đến khi dần dần ấm lên thì ta cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Trong lúc ngủ, Cố Thừa Ngôn có ý rút chân ra, làm ta giật mình tỉnh giấc, ta liền ôm c.h.ặ.t c.h.â.n chàng hơn rồi ngủ tiếp.Đến khi trời sáng, Cố Thừa Ngôn vẫn còn say giấc.Thật là hiếm thấy.Mọi khi chàng đều dậy sớm hơn ta rất nhiều, vậy mà hôm nay cũng ngủ nướng.Dù sao thì dậy sớm cũng chẳng có việc gì quan trọng, thôi thì ngủ thêm một lát nữa.Đến khi ta tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên cao quá đầu rồi.Cố Thừa Ngôn đang một mình chơi cờ, lúc nhìn sang ta thì lại ấp úng muốn nói gì đó rồi lại thôi."Tam gia tối qua ngủ có ngon giấc không?""Du Vãn, ta, chúng ta...""Chúng ta cái gì chứ? Tam gia đừng có nói mấy đạo lý cao siêu với ta, ta nghe cũng chẳng hiểu mà cũng chẳng muốn nghe đâu. Chàng cứ nói thẳng ra đi, tối qua ta ôm chân chàng, chàng có thấy ấm không? Ngủ có ngon giấc không?"“Nhưng mà...""Chỉ cần chàng thấy thoải mái, dễ chịu là được, không cần phải 'nhưng' nhiều như vậy. Chàng là phu quân của ta, ta làm vậy chẳng phải là điều đương nhiên sao?"Cố Thừa Ngôn im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nói: "Sau này nàng cũng sẽ phải gả đi.""Gả á? Lấy ai chứ? Đã từng sống với người tốt như Tam gia đây rồi, sau này còn ai có thể lọt vào mắt ta nữa chứ? Ai có thể đối xử tốt với ta như Tam gia đây?"Vừa không cần phải hiếu kính công công bà mẫu cũng chẳng cần phải hòa hợp với tỷ muội.Lại càng không cần phải đối mặt với những chuyện vụn vặt trong cuộc sống thường nhật.Mỗi ngày chỉ cần đọc sách, học chữ, sống vui vẻ thoải mái, chẳng cần lo toan về sinh kế, lại càng không phải phiền muộn vì chuyện cơm ăn áo mặc.Ta chỉ mong có thể ở bên Cố Thừa Ngôn thật tốt, để chàng sống thêm được vài năm nữa. Đến khi chàng mất, ta sẽ tìm một nơi nào đó, sống một mình thật yên tĩnh qua ngày.Đến khi nào cảm thấy chán chường, hoặc là quá nhớ chàng, ta sẽ đi tìm chàng.Như vậy cũng là một cái kết viên mãn!"Tam gia, về sau đừng nói mấy lời đó nữa, ta không thích nghe đâu."Có rất nhiều chuyện, khi ta đã cố chấp thì Cố Thừa Ngôn cũng chẳng thể nào làm gì được ta.Ví dụ như chuyện buổi tối bắt chàng ngâm chân nước nóng, xoa bóp chân cho chàng, hay là lúc ngủ thì phải ủ ấm chân cho chàng.Ta muốn ôm chàng ngủ thì đương nhiên phải rửa cho chàng sạch sẽ thơm tho rồi. Chứ để người chàng dơ dáy, hôi hám thì ta chịu sao được.Chàng cũng từng từ chối.Nhưng chàng từ chối cũng chẳng có ích gì, vì chàng có nỡ đẩy ta xuống giường đâu.Hơn nữa, ta còn phát hiện ra là dạo này chàng ngủ ngon hơn rất nhiều, quầng thâm dưới mắt cũng dần dần biến mất.Thế nên chàng cứ nói, còn ta thì vẫn cứ làm theo ý mình, chàng cũng chẳng thể nào làm gì được ta.Chàng thì được lợi, còn ta thì cũng chẳng thiệt hại gì, vẫn cứ ăn ngon ngủ kỹ.Thanh Việt cõng chàng trên lưng, còn quay sang giơ ngón tay cái khen ta.Đến tháng Chạp rồi, ngày Tết cũng đang đến rất gần, cũng đến lúc chúng ta phải quay về nhà cũ để ăn Tết.Cố Thừa Ngôn ngỏ ý muốn mua sắm một ít đồ Tết cho gia đình, thế là ta liền nhận luôn cái việc này.Thanh Việt là người có nhiều kinh nghiệm trong mấy chuyện này nên cần mua sắm những gì, hắn đều sớm nói lại với ta. Rồi cách lựa chọn đồ đạc như thế nào cho tốt, ta cũng đều học theo hắn. Lúc đầu thì cũng hơi vụng về, làm tới làm lui rồi cũng quen.Tiểu trấn không có nhiều đồ tốt, huyện thành thì kém hơn một chút, nhưng phủ thành thì lại có nhiều đồ tốt.Đặc biệt là khi đến Đa Bảo Các.Những món đồ trang sức vàng bạc trong đó vừa đẹp lại vừa bắt mắt, nhưng giá cũng không hề rẻ.Cố Thừa Ngôn chọn cho ta rất nhiều trang sức, chẳng quan tâm ta hiện tại có thể đeo được hay không."Nữ nhân chẳng phải ai cũng thích những thứ này sao?"Ta cũng thích chứ.Nhưng ta vẫn chưa cập kê, những thứ như bộ diêu ta không thể đeo được.Để đó trước cũng được, đợi đến khi ta đủ tuổi, có thể chải tóc lên rồi đeo cũng không muộn.Chúng ta trở lại kinh thành vào ngày 17 tháng Chạp, đến phủ Cố gia.Cố phu nhân nhìn thấy Cố Thừa Ngôn sắc mặt tốt lên rõ rệt, bà vui vẻ hơn rất nhiều."Trở về là tốt rồi."Cố Thừa Ngôn dặn ta đem đồ Tết đã mua về giao cho Cố phu nhân, rồi đem lễ vật biếu cho các phòng, còn có cả mấy viên đá Vũ Hoa mà ta đã kết thành dây nữa.Nhà còn đặc biệt mời cả ngự y về để khám bệnh, bắt mạch cho Cố Thừa Ngôn.Ngự y nói độc trong người Cố Thừa Ngôn tuy vẫn chưa giải hết, nhưng mà cơ thể của chàng đang dần dần hồi phục tốt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Du Vãn Thừa Ngôn

Số ký tự: 0