Du Vãn Thừa Ngôn

Chương 22

Khuyết Danh

2025-02-18 02:55:25

"Chuyện này..."Cố Thừa Ngôn lại một lần nữa cắt ngang lời mẫu thân mình: "Mẫu thân, tẩu ấy dám ghen tức mà tính kế, ức h.i.ế.p Du Vãn như vậy, chẳng qua cũng chỉ vì tẩu ấy nghĩ con, Cố Thừa Ngôn này đã là phế nhân, sống chẳng được bao lâu nữa.” “Du Vãn lại không có nhà mẹ đẻ để nương tựa, càng không có ai chống lưng cho nàng. Vậy người xem tẩu ấy có dám tính kế nhị tẩu như vậy không?"Sắc mặt của Cố phu nhân trong nháy mắt trở nên vô cùng nặng nề. Còn có cả đau lòng, hối hận và xấu hổ. "Vậy con nói phải làm sao?" Cố Thừa Ngôn nói: "Đem nha hoàn, bà tử trong viện của tẩu ấy lôi xuống thẩm vấn, chân tướng rốt cuộc là gì, thế nào cũng sẽ rõ ràng. Một người có thể nghiến răng chịu đựng, con không tin cả đám người trong một nhà dưới cực hình, đều có thể chống đỡ được." Sắc mặt Cố đại thiếu phu nhân trắng bệch, toàn thân run rẩy, vội vàng nói: "Không, không..."Nàng ta van xin nhìn về phía Cố phu nhân: "Mẫu thân, con dâu biết sai rồi, đều là lỗi của con dâu, cầu xin người, cầu xin người." Cố phu nhân vẫn còn do dự. Cố Thừa Ngôn lại đứng dậy nắm lấy tay ta: "Mẫu thân, đợi đến sang năm, con và Du Vãn sẽ chuyển ra phủ ở riêng, sẽ không ở lại Cố phủ để người khác chướng mắt, cũng sẽ không cho người khác cơ hội tính kế khinh thường Du Vãn nữa. Chỉ lần này thôi, con nhẫn nhịn! Chỉ là con phải nhắc nhở mẫu thân một câu, người tâm tư bỉ ổi độc ác như vậy, thật sự xứng đáng làm con dâu nhà họ Cố sao?" Chúng ta đi ra khỏi phòng, trong phòng truyền đến tiếng khóc. Cố Thừa Ngôn mặt không biểu cảm ngồi trở lại trên xe lăn.Ta cho rằng chuyện này coi như xong rồi, cho đến khi đại ca của Cố Thừa Ngôn đến. Hai người không biết nói gì, trong thư phòng phát ra tiếng tranh cãi. Ta đứng ở xa, không nghe rõ. Sau đó Cố Thừa Ngôn liền gọi Thanh Việt bảo người thu dọn đồ đạc. Cũng bảo ta thu dọn đồ đạc. "Không ở nhà ăn Tết sao?" Ngày mai là trừ tịch rồi.Cố Thừa Ngôn xoa xoa đầu ta: "Có Du Vãn ở bên, ở đâu ăn Tết cũng vậy." "Vậy chúng ta chuyển đi thôi." Nhưng lần này vẫn không thể thuận lợi chuyển đi. Nhị ca của Cố Thừa Ngôn đến khuyên ngăn. Ta lại đi nghe trộm, mới nghe được Cố Thừa Ngôn nói: "Nàng ta vừa ác độc vừa ích kỷ, còn muốn đẩy trách nhiệm lên đầu Du Vãn, lấy chuyện Du Vãn khắc cha khắc mẹ ra nói. Người như vậy không phân biệt đúng sai, ta khinh thường không muốn ở cùng."“Vậy đệ cũng không thể hôm nay liền dọn ra ngoài. Nếu đệ thật sự dọn đi rồi, người ngoài lại nói về đệ muội như thế nào? Đệ vốn luôn bình tĩnh ổn trọng, sao đến chuyện của đệ muội, lại loạn mất phương hướng như vậy?Rất lâu sau, Cố Thừa Ngôn mới nói: "Phu quý thì thê vinh, ta trúng độc, mạng chẳng còn bao lâu, coi như là phế bỏ rồi, cho nên bọn họ cảm thấy dù có ức hiếp, chế nhạo Du Vãn thì sao? Cho dù ta có ra tay bảo vệ Du Vãn thì có tác dụng gì?”“Ta đã không còn là Cố Tam Lang phong quang vô hạn, tiền đồ vô lượng nữa rồi. Bọn họ không thu được bất kỳ lợi ích nào trên người ta, càng cảm thấy ta đã rơi vào vũng bùn lầy lội.”“Nàng ta khóc lóc vài câu nói mình sai rồi, sau đó cha mẹ liền chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, người chịu ấm ức lại ngay cả một câu công đạo cũng không nhận được. Bọn họ khi dễ chính là Du Vãn sao? Bọn họ khi dễ chính là ta, sỉ nhục cũng chính là ta.”"Tam đệ..." Giọng nói của Cố Nhị ca mang theo vài phần run rẩy."Nhị ca không cần khuyên nữa, cha mẹ đã như vậy, huynh đệ cũng như vậy, ta nhận. Nhưng ta sẽ không vì thế mà nhận mệnh, ta chỉ là không thể đi lại, chứ không phải đầu óc hỏng rồi, tay chân hỏng rồi, chung quy có một ngày, dù ta c.h.ế.t rồi, bọn họ cũng không dám, không thể hành sự như hôm nay.” “Lăng nhục thê tử của ta, cũng như lăng nhục ta. Muốn nắm thóp Du Vãn, trừ phi bước qua xác ta. Chuyện hôm nay vốn dĩ ta định bỏ qua, nhưng các người hết người này đến người khác ép ta phải nhượng bộ.” “Đã không phải ta sai, cũng không phải Du Vãn sai, cớ gì bắt chúng ta phải nhượng bộ? Hôm nay nếu không cho xong chuyện này, ta, Cố Thừa Ngôn, sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Cố này. Nhị ca, lời này, ta mong huynh chuyển lời cho bọn họ."Lời nói của Cố Thừa Ngôn khiến lòng ta vô cùng đau khổ, ta chỉ biết vùi mình trong phòng mà khóc như mưa.Đến tối, cả viện của chàng đèn đuốc sáng choang.Chàng không cho ta bước chân ra khỏi phòng, lại càng cấm ta bén mảng đến tiền viện.Tứ Nguyệt chạy đi chạy lại, vội vã báo tin rằng, Cố phu nhân đã tới, Cố lão gia cũng đã đến rồi.Không những thế, mấy vị huynh đệ bên nhà mẹ đẻ của Cố phu nhân cũng tới, ngay cả ngoại tổ phụ của Cố Thừa Ngôn cũng đích thân đến thăm.Ngay cả người nhà bên ngoại của vị đại thiếu phu nhân kia cũng không vắng mặt.Không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì?Dù sao thì tối giao thừa này, cả nhà vẫn ngồi vào bàn ăn bữa cơm tất niên.Mọi người đều im lặng, gắp thức ăn mà như nuốt phải chì, không ai còn tâm trạng ăn uống.Cố đại thiếu phu nhân thì hai má sưng húp, chắc chắn là bị ai đó đánh, nhưng không biết là ai đã ra tay.Chỉ có Cố Thừa Ngôn là gắp cho ta thêm mấy đũa thức ăn.Ta cũng chỉ dám gật đầu nhẹ nhàng, đến thở mạnh cũng không dám.Ta cảm thấy bữa cơm tất niên này, ăn mà ta đau cả bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Du Vãn Thừa Ngôn

Số ký tự: 0