Du Vãn Thừa Ngôn

Chương 24

Khuyết Danh

2025-02-18 02:55:25

Thoại bản của chàng viết cũng rất thuận lợi, chưởng quỹ thư tứ nói lần in đầu ít nhất là năm nghìn cuốn, nếu dùng đến tên tuổi lớn Cố Thừa Ngôn của chàng, thì ít nhất là vạn cuốn.Tiền Cố Thừa Ngôn bán tranh chữ để trong rương, có bao nhiêu ta cũng không đếm, dù sao cũng rất nhiều, đối với ta mà nói là rất nhiều.Trong nhà đào ra rất nhiều đất, cũng có người mang dược liệu đến bán.Ta không nhận ra dược liệu, nhưng Thanh Việt nhận ra một ít, nhưng lại không biết giá cả, bèn đến hiệu thuốc tìm một đại phu đến.Chúng ta chỉ cần dược liệu quý hiếm, loại mà hiệu thuốc không bán, hoa cỏ cũng được.Mồng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu.Ta cùng Cố Thừa Ngôn cắt tỉa tóc cho nhau, chàng khen tóc ta đen mượt, ta cũng khen tóc chàng dày rậm.Cuối cùng nhìn nhau cười, rồi cùng nhau đến tửu lâu ăn một bữa ngon.Lại mua một đống đồ lung tung về.Hiện tại ta mỗi ngày đều rất bận rộn, ngoài việc đọc sách luyện chữ, còn phải trồng hoa trồng cỏ, còn phải học cách xoa bóp, châm cứu, buổi tối nhìn Cố Thừa Ngôn ngâm chân, sau đó xoa bóp chân cho chàng.Dần dần, tay ta khỏe hơn.Chậu "Thập bát học sĩ" của ta cũng đã nở hoa, đẹp không kể xiết.Đệ đệ của Cố Thừa Ngôn đến xem xong thì khen không ngớt lời, còn muốn hỏi ta mượn ra ngoài khoe khoang.Ta đã đồng ý, nhưng Cố Thừa Ngôn lại không đồng ý, dù sao thì hiện tại đặt ở thư phòng của chàng, dĩ nhiên là do chàng quyết định."Vậy ta dẫn người đến chỗ tam ca được không?""Ừ."Cố Thừa Ngôn miễn cưỡng đồng ý.Kết quả mang đến mười mấy người, đối diện chậu "Thập bát học sĩ" bình phẩm từ đầu đến chân, còn đối diện nó vẽ tranh.Cách hai ngày, cả kinh thành đều biết nhà ta có một chậu hoa trà "Thập bát học sĩ" nở bảy tám chục bông hoa.Những người yêu hoa đều đến.Đành phải chuyển ra đại sảnh.Ta nằm mơ cũng không ngờ tới, Cố Thừa Ngôn chàng lại ngồi ở cửa thu tiền.Mười lượng bạc một người.Khi chàng buổi tối đưa bạc cho ta, ta đã kinh ngạc đến ngây người.Hơn một nghìn lượng, tức là hôm nay có cả trăm người, bỏ tiền ra xem chậu hoa trà của ta?...“Thu tiền có phải là không tốt lắm không?""Bọn họ đến, chúng ta có cần trà ngon điểm tâm ngon để chiêu đãi không?” “Muốn vẽ tranh chúng ta còn phải chuẩn bị bút mực giấy nghiên, vậy màu vẽ không cần tiền sao? Nha hoàn, tiểu tư hầu hạ bưng trà rót nước, có người vẽ chậm còn phải lo cả bữa cơm, chúng ta là kiếm được, nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu.” “Ta hiện tại như thế này, bọn họ còn muốn đến cửa để ăn không trả tiền sao?"Cố Thừa Ngôn trước kia hình như không phải như thế này.Ít nhất là lúc mới thành thân với ta thì không phải như thế này.Cố Thừa Ngôn nhìn ta rồi lại nói: "Chậu hoa trà này, không giữ được bao lâu nữa đâu."Ta không hiểu lắm ý của câu này.Kết quả đến ngày thứ ba, người trong cung đến, nói Hoàng thượng muốn thưởng hoa.Sau đó Cố Thừa Ngôn vung tay lên, bảo người trong cung mang hoa trà đi."Cứ như vậy mang đi rồi?""Hoàng thượng thấy đẹp, sẽ có thưởng, nếu thấy không đẹp......"Chính là không thu hoạch được gì.Ta chỉ là không ngờ tới, Hoàng thượng lại thưởng cho ta mấy chậu hoa trà mấy năm không nở hoa, nói nếu chăm nở hoa hết thì sẽ có thưởng lớn."Nếu ta nuôi chúng c.h.ế.t thì sẽ như thế nào?""Một khi Hoàng thượng đã thưởng cho nàng, thì chính là của nàng. Nuôi nở hoa thì nổi danh thiên hạ, sau này nhà ai có cây hoa không nở hoa, tám chín phần sẽ mời nàng đến xem. Nếu nuôi chết, người đời cũng sẽ nói nàng khoe khoang lừa bịp."Vừa tốt vừa xấu.Cố gắng là được.Ta cảm thấy hoa trà về cơ bản là không có vấn đề gì, cho dù trồng trong chậu hoa, nó cũng không chết.Hơn nữa chậu hoa lớn, đất nhìn cũng không có vấn đề.Ta dứt khoát thay đất cho chúng, bỏ vào bên trong một ít bột vỏ trứng rửa sạch.Lại tìm đến một ít xương gia súc, để trong chậu sắt đốt, sau đó đập vụn rải một ít lên đất, thỉnh thoảng tưới cho nó một ít nước, những thứ khác thì đành nghe theo số phận.Mồng mười hai tháng ba là ta đến tuổi cập kê, tức là mười lăm tuổi.Cố Thừa Ngôn hỏi ta có muốn mở tiệc đãi khách không?"Không cần đâu, chỉ cần ta với chàng cùng nhau ăn một bát mì trường thọ là được. Bên nhà họ Vương ta không muốn mời, bên nhà họ Cố...thôi, cũng không cần vì ta mà làm linh đình như vậy. Có Tam gia ở bên cạnh, chính là món quà tốt nhất cho lễ cập kê của ta rồi."Ta nghĩ trên đời này, ngoài nhũ nương và A huynh, bây giờ có thêm một Cố Thừa Ngôn, e là không có ai nhớ ngày cập kê của ta.Giống như là bên nhà họ Cố, đối với Cố Thừa Ngôn lúc ban đầu còn quan tâm hỏi han vài câu, đến sau thì dần dần cũng không có động tĩnh gì nữa.Cố Thừa Ngôn vẫn là Tam thiếu gia nhà họ Cố, con trai ruột của lão gia phu nhân mà còn có thể dần dần bị lãng quên, huống chi là ta, một nàng dâu gả vào cửa không có bất kỳ chỗ dựa nào.Giống như ta dự đoán, A huynh dẫn theo nhũ nương, tẩu tử, cháu trai vào ngày mồng sáu tháng ba thì đến kinh thành, tốn chút công sức mới tìm được đến nhà."Nhũ nương.""Tiểu thư của ta ơi."Nhũ nương ôm ta, sau đó nhìn ta kỹ càng một lượt, rất hài lòng nói: "Cao hơn rồi, sắc mặt cũng tốt hơn.""Nhũ nương, chúng ta mau ngồi xuống nói chuyện."Nhũ nương có chút câu nệ nhìn xung quanh, ta nhỏ tiếng nói với bà: "Trong nhà này con làm chủ, người cứ thoải mái đi.""Thật sao?"Ta gật đầu thật mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Du Vãn Thừa Ngôn

Số ký tự: 0