Chương 28
Khuyết Danh
2025-02-18 02:55:25
"Để ta mang đi trồng trước đã."Thần y lại bảo muốn xem ta trồng.Có gì ghê gớm chứ? Ta trồng cây thuốc đơn giản lắm, chỉ cần một cái chậu, cho ít đất vào, đặt gốc thuốc vào rồi lấp đất lên, cuối cùng tưới ít nước là xong, đem để dưới gốc cây nữa là xong."Xong rồi á?"Ta gật đầu lia lịa: "Vâng, chắc tầm hai ba ngày là cây hồi lại thôi."Ông ta mím môi, bắt mạch cho Cố Thừa Ngôn.Bắt tay trái một lúc rồi lại đổi sang tay phải, cứ thế đổi qua đổi lại.Ông ta chẳng hề đả động gì đến việc có chữa được hay không.Bỗng dưng ông ta hỏi một câu chẳng liên quan: "Phu nhân có bằng lòng theo ta đến vùng Vân Nam để trồng dược liệu giúp ta không?"Ta lắc đầu: "Phu quân ta ở đâu, ta ở đó.""Nếu ta có thể giải được độc cho phu quân ngươi thì sao?""..."Ta và Cố Thừa Ngôn cùng nhìn nhau, trong mắt vừa có chút vui mừng, lại vừa hoài nghi.Ta thật sự không tin vào lời của người này."Giúp ông trồng sống mấy cây thuốc kia vẫn chưa đủ sao?""Còn lâu mới đủ. Phu nhân của ta theo ta vào núi hái thuốc, bị trúng độc. Thuốc ta mang đến vừa là độc dược, cũng vừa là thuốc giải. Đợi đến khi hoa nở, lấy nhụy hoa làm thuốc dẫn thì mới có thể giải được loại kịch độc đang ngấm vào người phu quân ngươi.” “Nhưng loài hoa này lại nở cực kỳ bé, mỗi bông chỉ thu được một chút xíu phấn hoa, mà nó lại vô cùng khó tìm, càng khó trồng hơn. Ta nghe nói phu nhân nhà họ Cố ở kinh thành rất giỏi trồng hoa cỏ, nên mới nhờ người đến thăm dò tin tức. Ta vốn không tin lắm, nên quyết định thân chinh một chuyến.""Cố phu nhân, cả phu quân của ngươi và phu nhân của ta đều cần giải độc. Nói thật, hiểu biết về độc của ta không bằng một phần mười của nàng ấy. Nếu hai người bằng lòng theo ta đến Vân Nam, ta chắc chắn sẽ giải được độc cho phu quân của ngươi trong vòng một năm."Có rung động không?Sao ta có thể không rung động chứ.Nhưng ta vẫn chưa thực sự tin tưởng người này.Ai ngờ Cố Thừa Ngôn lại lên tiếng: "Chúng ta sẽ đi cùng ông.""?"Đã quyết định luôn rồi ư?Không cần suy nghĩ thêm sao?"Du Vãn, chúng ta sẽ đi."Cố Thừa Ngôn lại một lần nữa khẳng định, ta cũng chẳng còn lý do gì để từ chối."Vậy chúng ta đi."Ta còn bảo thần y đi xem khắp viện, xem có loại dược liệu nào có thể dùng để giải độc cho Cố Thừa Ngôn, hoặc có thể dùng cho phu nhân của ông ta không.Sau khi xem xét một vòng, ông ta trịnh trọng nói: "Dược liệu để giải độc cho Cố tam gia, từ những cây thuốc này đã có thể phối đủ."Ta và Cố Thừa Ngôn nghe vậy thì nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, lòng ngập tràn niềm vui sướng và xúc động."Ta có thể kê cho Cố tam gia một liều thuốc giải độc đầu tiên, rồi sẽ đưa đơn thuốc cho các ngươi. Vậy các ngươi có bằng lòng theo ta đến...""Chúng ta đương nhiên bằng lòng. Cho dù là Tam gia hay là ta, chúng ta đều giữ chữ tín, đã hứa là sẽ không bao giờ nuốt lời. Vẫn câu nói đó, ông cần dược liệu gì cứ việc đào, chúng ta sẽ mang theo. Đừng chần chừ gì nữa, cứ thế mà lên đường. Đến Vân Nam sớm ngày nào, ta sẽ bắt tay vào trồng thuốc sớm ngày đó, như vậy cũng sớm giải được độc cho phu nhân của ông."Việc Cố Thừa Ngôn có thể giải độc, đối với chúng ta mà nói, đã là một chuyện vô cùng quan trọng.Một khi đã chắc chắn là có thể chữa được, thì việc đi sớm hay muộn vài ngày cũng đâu có sao."Trong thung lũng của ta dược liệu đúng là rất nhiều, nhưng về độ quý hiếm thì không thể so với vườn của ngươi được. Ta xin phép đào một ít mang về, đến lúc đó ngươi thích cây gì trong vườn thuốc của ta thì cứ tự nhiên mà lấy."Thần y lập tức bắt tay vào việc đào thuốc. Loại cần bào chế thì đem đi bào chế, loại không cần thì cứ thế ném vào giỏ rồi lên đường.Cố Thừa Ngôn không cho người về nhà họ Cố báo tin chàng có thể giải độc, để tránh đến lúc không giải được lại khiến mọi người mừng hụt.Ta cũng dặn bà tử và Triệu nhũ nương không được để lộ tin tức này ra ngoài, đợi đến khi chúng ta giải độc xong trở về rồi tính.Nhũ nương muốn A huynh đi cùng chúng ta, nhưng ta đã từ chối.Trong nhà cần một nam nhân đáng tin cậy để xử lý những việc vặt vãnh.Hơn nữa, chuyến đi này của chúng ta ngoài Thanh Việt ra thì còn có những người mà Cố Thừa Ngôn vẫn thường dùng, tổng cộng mười mấy người, ai nấy đều có võ nghệ cao cường.Còn nha hoàn thì ta chỉ mang theo Tứ Nguyệt. Ta có tay có chân, rất nhiều việc có thể tự mình làm được, nếu thật sự cần người, thì đến lúc đó mua thêm cũng không muộn.Chuyến đi này có thể kéo dài một năm rưỡi, cũng có thể là ba đến năm năm. Chúng ta quyết định không nói với người nhà họ Cố về việc có thể giải độc, nhưng cũng cần cho họ biết lý do vì sao chúng ta rời đi.Ta bảo Thanh Việt trở về báo với cha mẹ một tiếng là được.Dù sao thì họ cũng chẳng còn hy vọng gì ở Cố Thừa Ngôn nữa.Về phía nhà họ Vương, ta nghĩ đi nghĩ lại cũng nên đến gặp nhị thẩm một lần.Bà là người duy nhất trong nhà họ Vương đối xử tốt với ta.Nhưng ta không đến thẳng nhà nhị thẩm mà hẹn bà ra quán trà gặp mặt.Nhị thẩm nhìn thấy ta thì cười rất hiền từ: "Nhìn con sống tốt là nhị thẩm yên lòng rồi."Sau khi hàn huyên một lát, nhị thẩm nhắc đến nhà họ Vương: "Vương Du Hân đã gả cho tam hoàng tử làm trắc phi rồi."Tam hoàng tử?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro