Chương 30
Khuyết Danh
2025-02-18 02:55:25
Sau khi bán hết hàng, người của tiêu cục cũng phải trở về kinh, ta mua một ít đặc sản ở Điền Nam gửi họ mang về, một phần biếu nhà họ Cố, một phần cho nhũ nương ở nhà, và một ít cho nhị thẩm.Dù sao thì họ cũng đã nhận chuyến tiêu mới để đi tiếp, nên xem ra chuyến này họ vẫn có lời.Vị thần y kia họ Liêu, năm nay đã 43 tuổi, còn phu nhân của ông ta chỉ mới ngoài 30, xinh đẹp như hoa, tính tình vừa dịu dàng vừa khiêm nhường.Nhưng con người trông có vẻ hiền lành như vậy, lại là một người rất giỏi về dùng độc.Họ nuôi rất nhiều loại rắn độc và bọ cạp trong mấy căn nhà, và chỗ ở của chúng ta cũng cách khá xa chỗ họ.Số dược liệu ta định trồng từ một loại đã tăng lên thành vài loại, rồi mười mấy loại, thậm chí vài chục loại. Cố Thừa Ngôn cũng bắt đầu quá trình giải độc.Quá trình giải độc của chàng vô cùng đau đớn, đến mức chàng phải nhăn nhó mặt mày, mồ hôi thì ướt đẫm cả người.Từng dòng m.á.u đen ngòm chảy ra từ vết thương ở chân chàng, và từng bát thuốc đắng nghét, tanh hôi được đưa vào người.Chàng luôn nắm chặt lấy tay vịn ghế, có mấy lần còn bóp nát cả tay vịn vì quá đau.Sau mỗi lần giải độc, chàng đều thích ta nấu gì đó cho chàng ăn, bất kể là cháo, mì hay là canh thuốc, chàng đều sẽ lười biếng bảo ta đút cho chàng ăn.Chàng còn muốn ta hát ru cho chàng ngủ nữa.Đôi khi chàng cũng sẽ giật mình tỉnh giấc, để xem ta có còn ở bên cạnh chàng không.Nhưng nhìn chung thì chàng đang dần hồi phục.Chân của chàng cũng không còn lạnh buốt, lạnh đến tận xương như trước nữa.Đến mùa đông, chàng đã có thể đi lại được một nén hương trong phòng.Liêu Thần y nói, đến khoảng tháng tư, tháng năm sang năm là chàng sẽ hoàn toàn bình phục.Chàng ấy có thể hồi phục nhanh như vậy là nhờ dạo này điều dưỡng tốt, cả về thể chất lẫn tinh thần.Cuốn thoại bản của Cố Thừa Ngôn đã viết được hơn một nửa, từng câu từng chữ đều rất trau chuốt và được cân nhắc kỹ lưỡng.Chàng đã khắc họa các nhân vật trong thoại bản một cách rất sống động, khiến người đọc cảm động trước những ân oán tình thù của họ.Một sư phụ, sư mẫu vừa hay thay đổi vừa thực dụng, một sư huynh vong ân bội nghĩa, những đồng môn lòng dạ đen tối, cùng với đủ loại yêu ma quỷ quái trên con đường tu luyện.Tất cả bọn họ chỉ biết g.i.ế.c người đoạt bảo, chỉ có người thê tử là luôn ở bên chàng, cùng chàng tu hành và bảo vệ lẫn nhau trên suốt con đường ấy.Trong câu chuyện, tu đạo có thể giúp người ta kéo dài tuổi thọ, thậm chí là có thể thành tiên.Quyển thượng kể về quá trình tu tiên, còn quyển hạ sẽ là những chuyện xảy ra sau khi tu tiên...Từ đỉnh cao rơi xuống vũng bùn, rồi từ vũng bùn kia một lần nữa vươn lên đỉnh cao.Ta biết chàng đã dùng cuốn thoại bản để nói về cha mẹ, A huynh, người thân và bạn bè của chàng, và điều tốt đẹp duy nhất còn lại trong lòng chàng, chính là ta.Người luôn không rời không bỏ, và luôn tin chàng sẽ khỏe lại.Cũng bởi ta biết trồng thảo dược, nên mới gặp được phu thê Liêu thần y...Chàng, bề ngoài thì sáng sủa như trăng thanh gió mát, nhưng kì thực lại là người rất nhớ thù.Tâm cơ cũng rất nhiều.Nhưng vàng chẳng đủ trăm phần, người cũng chẳng ai hoàn hảo.Ta há chẳng phải cũng là người có thù tất báo, đầy mưu mô tính toán, lại lạnh lùng bạc tình sao?Quả là ứng với câu "không phải người một nhà, không vào cửa một nhà".Ở Điền Nam, đây là lần đầu tiên chúng ta ăn Tết, nên mọi thứ đều theo tục lệ của người địa phương.Người ta hun khói rất nhiều thịt, chúng ta còn học cách nhồi lạp xưởng, và được ăn món lẩu cay nóng đến tê cả lưỡi.Cố Thừa Ngôn tạm thời không thể ăn được những món này, còn ta thì vừa ăn đã thích ngay.Thế nên, chúng ta thường nấu hai nồi lẩu, ta ăn nồi của mình, còn chàng thì uống nước dùng của chàng.Chàng thỉnh thoảng cũng gắp một đũa lẩu cay của ta, rồi mặt đỏ tía tai nói: "Cũng là một mùi vị rất riêng biệt."Ta nghĩ, đợi đến khi chàng giải được độc, cơ thể khỏe mạnh hơn, chắc chắn chàng sẽ thích món lẩu cay này cho mà xem.Năm mới lại đến, ta đã gần mười sáu tuổi rồi mà vẫn chưa có kinh nguyệt.Liêu phu nhân bắt mạch cho ta và nói rằng ta hoàn toàn khỏe mạnh, chuyện này cứ thuận theo tự nhiên là được.Vì vậy, lần đó khi ta có kinh nguyệt, Cố Thừa Ngôn đã ôm lấy ta với vẻ mặt như trời sập xuống, kinh hãi kêu lớn: "Người đâu, gọi đại phu, gọi đại phu!"Ta mơ màng không hiểu vì sao chàng lại hoảng hốt như vậy.Chỉ cảm thấy phía dưới ướt át. Tay chàng dính đầy máu."Tam gia, chàng bị thương sao?""Là nàng."Ta ngẩn người ra mới hiểu: "À, là nguyệt sự tới.""..."Thật là xấu hổ.Nhưng Cố Thừa Ngôn thì thở phào nhẹ nhõm.Chàng trầm mặt đi rửa tay, rồi lại trầm mặt trở về phòng.Đến khi ta thu dọn xong xuôi bước ra, chàng mới dịu giọng hỏi han: "Bụng nàng có khó chịu không? Để mai ta hỏi thăm Liêu thần y xem cần kiêng cữ những gì.""Ta không ăn đồ sống lạnh, dầu mỡ đâu. Cứ nghỉ ngơi cho khỏe là được, cũng không phải là đau bụng dữ dội, chỉ là hơi tức nặng ở dưới thôi, qua mấy ngày là ổn."Cố Thừa Ngôn ôm ta vào lòng, nhẹ giọng than: "Vừa nãy thật sự làm ta hoảng sợ. Đang yên lành lại sờ phải một tay máu, ta thật sự rất sợ…”“Tại ta sơ suất, không lo liệu chu đáo."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro