Chương 32
Khuyết Danh
2025-02-18 02:55:25
Ta cũng không còn là Vương Du Vãn bị giam cầm trong biệt viện nữa.Người đời thường nói, phượng hoàng niết bàn.Ta tuy không thể so sánh với phượng hoàng, nhưng ta cũng đang dần trưởng thành.Ta biết chữ, ta nhận biết dược thảo, hơn nữa còn biết trồng hoa cỏ, ta có thể nấu những món ăn đơn giản, cũng biết một chút ít việc may vá.Ta không hề thua kém bất kỳ ai.Cho nên việc các nàng để ý đến Cố Thừa Ngôn, chứng tỏ họ có mắt nhìn người, dù sao thì chàng vốn dĩ đã rất xuất sắc.Đương nhiên, ta cũng sẽ không chủ động đưa người vào nhà, nhận mấy kiểu tỷ tỷ muội muội gì đó, rước họa vào thân.Những thiệp mời gửi cho ta, ta đều không để ý tới, người cũng không gặp.Ngược lại, ta không ngờ Cố Thừa Ngôn còn nóng lòng hơn cả ta."Chúng ta nên rời đi rồi."Phu xướng phụ tùy, chàng nói đi, chúng ta liền đi.Chàng muốn đến bái kiến những bậc đại nho ẩn thế, ta cũng muốn đi thưởng thức những món ngon ở khắp nơi, nghe về phong tục tập quán của từng vùng miền.Chàng muốn tiến về phía trước, muốn leo cao hơn, ta sao có thể giậm chân tại chỗ chứ?Ở cái tuổi nên cố gắng phấn đấu, không nên ngồi hưởng thụ thành quả, càng không nên ếch ngồi đáy giếng, sống cuộc sống qua ngày.Ta biết có người nói ta số mệnh tốt, gả cho Cố Thừa Ngôn, là nhờ phu quân mà sang.Cũng có người nói ta mấy đời tu được cái phúc phận này.Những lời đó chẳng qua cũng chỉ là do ghen ghét, đố kỵ mà thôi, vì không làm gì được ta nên mới dùng lời lẽ cay độc để tổn thương.Ta sẽ không so đo với những người như vậy, càng không vì thế mà đau lòng.Nam nhân mà họ cầu mà không được, đêm đêm đều ngủ bên cạnh ta, yêu thương, chiều chuộng ta, ta nên rộng lượng một chút mới phải.Có lẽ cũng bởi vì ta quá rộng lượng, mà Cố Thừa Ngôn thường hay giận dỗi, cảm thấy ta không đủ để ý đến chàng.Cũng sợ rằng ta thật sự ghen tuông rồi sẽ không cần chàng nữa.Nữ nhân thì phải tam tòng tứ đức, chàng không hề ép ta tuân theo, nhưng bản thân chàng lại rất giữ mình, không nói nhiều với những cô nương khác, càng không bao giờ ở riêng với bất kỳ cô nương nào, thậm chí chưa từng nảy sinh lòng thương xót với ai khác, lúc nào cũng chỉ có một bộ mặt lạnh lùng, trầm tĩnh.Dần dà thì những người kia cũng nhận ra, Cố Thừa Ngôn chính là một tảng sắt, căn bản là không cho ai cơ hội hâm nóng hay làm tan chảy trái tim chàng.Hình như người nhà họ Cố cũng đã nhận ra điều này.Cố Thừa Ngôn đã không còn như trước kia, xem việc hưng vong của gia tộc họ Cố là trách nhiệm của bản thân, chàng thậm chí còn không muốn quay về kinh thành.Chàng đưa ta đi bái kiến vị đại nho này, rồi mua một căn nhà ở chỗ ông ấy để ở lại một năm rưỡi.Sau đó lại đến nơi vị đại nho ẩn cư kia để mua thêm một căn nhà nữa và ở lại đó ba đến năm năm.Chàng còn cho người đón cả nhũ nương, A huynh và những người khác đến, nếu không phải bà tử Triệu nói muốn ở lại kinh thành, thì chắc cũng đã được đón đến bên cạnh rồi.Người nhà họ Cố đã gửi rất nhiều thư, mong chàng trở về kinh thành.Nhưng chàng đều lấy lý do sức khỏe không tốt để từ chối.Sức khỏe chàng không tốt á?Quỷ mới tin!Kể từ đêm sinh thần mười bảy tuổi của ta, sau khi chúng ta viên phòng, thì mỗi tháng chàng đều có vài lần giày vò ta đến sống dở c.h.ế.t dở.Hơn nữa ta còn phát hiện ra, chàng ghen tuông còn hơn ai hết, chỉ cần ta ra khỏi cửa nửa ngày không về, miệng thì chàng không nói gì, nhưng đến tối thì đừng mong có thể ngủ yên giấc.Đây có gì mà không tốt chứ?Ta biết, chàng không muốn về kinh thành.Cũng hiểu vì sao nhà họ Cố hết lần này đến lần khác thúc giục chàng trở về, bởi vì hiện tại danh tiếng của chàng đã quá lớn rồi.Sau khi quyển thoại bản đầu tiên của chàng bán chạy, chàng lại viết một quyển về một thư sinh nghèo khó nhờ đọc sách và thi cử mà từng bước leo lên đỉnh cao của cuộc đời, điều này đã tiếp thêm hy vọng cho rất nhiều người xuất thân hàn môn.Hiện tại chàng đang viết quyển thoại bản thứ ba, kể về một nhân vật nhỏ bé, bình thường trở thành một vị tướng quân, trấn giữ biên cương, bảo vệ đất nước...Khi nhà họ Vương bị nhốt vào ngục, tin tức lan truyền khắp nơi, có người cố ý mang tin này đến trước mặt ta, lúc đó ta hai mươi tuổi, đã mang thai được bốn tháng.Cố Thừa Ngôn có chút lo lắng nhìn ta."Du Vãn..."Ta nhìn chàng cười: "Ta không sao."Ta thật sự không sao, người nhà họ Vương, ta đã từ rất lâu rồi không còn nhớ đến họ nữa.Mỗi ngày ta đều bận rộn đọc sách, học chữ, trồng hoa, trồng dược liệu, buổi tối còn phải "ứng phó" với Cố Thừa Ngôn, thì lấy đâu ra thời gian mà đi nhớ đến những người không quan trọng như vậy chứ."Nàng định làm gì?" Cố Thừa Ngôn hỏi."Chúng ta về kinh thành một chuyến đi."Nếu bọn họ bị xử chém, thì ta sẽ đến gặp mặt họ lần cuối, coi như là trọn vẹn chút tình thân mỏng manh trong kiếp này.Nếu bị lưu đày, ta sẽ gửi cho họ một khoản tiền, xem như là trả hết ân sinh thành dưỡng dục.Nếu bị giáng xuống làm thường dân, thì ta cũng sẽ cho họ một ít tiền, từ nay về sau sẽ không qua lại gì nữa.Điều quan trọng nhất vẫn là nhị thẩm...Thứ khó trả nhất trên đời này, quả nhiên vẫn là nợ nhân tình.Cố Thừa Ngôn cũng nên trở về kinh thành một chuyến.Không thể cứ mãi trốn tránh người nhà họ Cố như vậy, dù sao thì chàng cũng không làm gì sai.Chúng ta cứ từ từ, thong thả mà quay trở lại kinh thành.Những việc mà nhà họ Vương đã phạm phải không hề ít, đặc biệt là tam hoàng tử lại dám nghĩ đến chuyện bức cung tạo phản, Vương Du Hân lại là trắc phi của hắn, vậy thì người nhà họ Vương sao có thể nào trong sạch được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro