Dạy dỗ
2024-10-02 14:54:24
Từ sáng sớm hôm sau, vừa bước ra
khỏi hang động, thứ đầu tiên đập vào mắt Marcus là hai thùng nước lớn mà Purity gánh đến. Bên trong còn đặt một lá thư, chèn bằng một cái hộp.
"Giờ Mùi đồ nhi sẽ đến tìm sư phụ. Đồ nhi rất mong chờ bài học đầu tiên của sư phụ. Trong hộp là quà ra mắt của đồ nhi. Mong sư phụ yêu thích.
Purity."
"Hừ! Tiểu nha đầu nay đã biết nịnh nọt lấy lòng rồi.". Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Marcus lại rất vui vẻ mở hộp quà ra. Bên trong là một bộ y phục màu lam nhạt, rất nhạt, gần như là màu trắng. Còn cả dao cạo. Dụng ý quá rõ ràng! Đây chắc chắn là chê hắn lượm thượm. "Tiểu nha đầu! Ngươi cũng giỏi lắm. Để xem mấy ngày tới ta hành hạ nha đầu thối nhà ngươi thế nào!"
Học viện
Purity ngồi trong lớp cứ thơ thẩn mãi không thôi. Trong tâm trí cô bé tất thảy mọi ngõ ngách đều là vị Hồng y nam tử nọ. Ngòi bút nhỏ quẹt trên trang giấy. Những nét vẽ mềm mại. Từng chút một, gương mặt của hắn dần dần hiện ra rõ mồn một. Càng ngắm lại càng thấy nam nhân này quá mỹ lệ, đến mức không chân thực. Hắn đã một lần bảo vệ Purity, vậy cũng có thể xem là ân nhân cứu mạng. Nếu cô bé đến tìm hắn hậu tạ thì cũng có thể xem như là hợp về tình hợp cả lý rồi đúng không?
- Purity! Trò hãy cho ta biết đây là loại dược tán gì? - Arianwen cất tiếng hỏi, rõ ràng đã chú ý đến sự lơ đãng kia của Purity.
Cô bé ngây người chốc lát. Quả thật, Purity không biết loại dược tán này là gì, chỉ đành thành thật trả lời:
- Đệ tử ngu muội, thật sự không biết đây là loại dược tán gì.
- Trò thử ngửi xem nào! - Arianwen đề nghị.
Purity hơi dè chừng một chút. Cuối cùng, dưới ánh mắt khích lệ của Arianwen, cô bé cũng ngửi thử. Đầu tiên là mùi hương nhẹ nhàng, sạch sẽ của Hypatia. Tiếp theo lại là mùi hoa đào ngào ngạt của Arianwen. Cuối cùng là mùi xạ hương và gỗ thông ấm nòng.
- Trò ngửi được mùi gì? - Arianwen hỏi.
- Mùi biển, mùi hoa đào và... và... - Cô bé ấp úng. - Mùi xạ hương và gỗ thông.
- Vậy trò đã biết đây là dược tán gì chưa? - Arianwen hỏi, ánh mắt mong chờ.
Purity lắc đầu, nàng chỉ thở dài, từ tốn giải thích:
- Đây là Lạc dược. Những mùi trò ngửi thấy liên quan đến những người khiến trò hạnh phúc, vui vẻ.
Cô bé gật gù, ra vẻ rất hiểu những gì Arianwen nói. Nàng nén tiếng cười, nghiêm túc nói hết câu:
- Nguyên liệu chính của Lạc dược là hoa tử đinh hương. Vậy thì, ta muốn trò hái mười giỏ hoa tử đinh hương để ngày mai chúng ta tiến hành pha chế dược tán.
- Nhưng, chỉ có đệ tử thôi sao? - Đôi mắt Purity mở to, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Mười giỏ hoa tử đinh hương, có khi sắc trời đã tối cũng chưa xong mất. Cô bé cúp mắt xuống. Tuy vậy, cũng không giấu được sự bất mãn trong lòng. Arianwen biết rõ nha đầu này tính tình ngang bướng. Nếu không biết bản thân sai ở đâu thì cô bé sẽ không chịu chấp nhận hình phạt đâu. Tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nghiêm nghị:
- Trò mất tập trung trong giờ học, ảnh hưởng đến các trò khác. Trò đã biết mình sai ở đâu chưa?
- Đệ tử biết mình sai, xin tạ lỗi với người.
Thế là cả buổi chiều hôm đó, Purity bị mắc kẹt ở vườn thuốc của Học viện. Cô bé vừa hái hoa vừa sốt ruột. Không biết bây giờ Marcus thế nào rồi. Ngày đầu tiên đi học lại đến muộn. Chỉ e rằng sao sự việc ngày hôm nay hắn sẽ đuổi thẳng cổ Purity mất.
Vừa xong việc ở vườn hoa cô bé đã hớt ha hớt hải rời đi. Trông thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng này của Purity, Karen chỉ bình thản buông một câu:
- Dù sao cũng đã trễ hơn hai canh giờ rồi, chủ nhân có gấp gáp hơn nữa cũng đâu thay đổi được gì.
- Ngươi im miệng!
Lần đầu tiên nhìn thấy Purity nổi giận đến vậy, Karen cũng biết thân biết phận ngậm miệng lại. Hai người đến sơn động cũng vừa lúc trời sập tối. Trong lòng bồn chồn không chịu được, cô bé cất tiếng gọi. Một tiếng. Hai tiếng. Ba tiếng. Vẫn không thấy ai trả lời. Biết rõ phen này xong đời thật rồi! Chỉ e hắn sẽ dựa vào lí do này mà đuổi Purity đi mất. Trong bụng cồn cào không sao chịu được.
- Ngươi ở đây đợi ta nhé Karen!
- Chờ chút đã! Chủ nhân, người định làm gì vậy?
Karen hoang mang tột cùng không biết nên ngăn lại hay không, chỉ đành chôn chân tại chỗ.
- Ta không thể, chỉ đứng yên ở đây, chờ sư phụ đuổi ta đi được. Ta phải xuống bình dưới giải thích với người.
Purity quan sát thật kỹ bên dưới, tính toán một hồi mới cẩn thận đáp xuống. Nơi này hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của cô bé. Một dòng nước nhỏ chảy từ khe nứt trên vách đá xuống tạo thành một con suối nhỏ, kêu róc rách vui tai. Ven suối là những bụi cây lan ý nhỏ, tỏa hương thơm ngát. Bên cạnh còn kê một bàn cờ. Trong hang hơi tối tăm nhưng sạch sẽ. Đơn sơ, phong tình, đúng với ấn tượng đầu tiên của Purity về Marcus. Cô bé tiến đến bên bàn cờ, quan sát thế cục ván cờ. Chậm rãi đi quân Xe, chiếu tướng.
- Ngồi xuống chơi với ta một ván cờ đi.
"Giờ Mùi đồ nhi sẽ đến tìm sư phụ. Đồ nhi rất mong chờ bài học đầu tiên của sư phụ. Trong hộp là quà ra mắt của đồ nhi. Mong sư phụ yêu thích.
Purity."
"Hừ! Tiểu nha đầu nay đã biết nịnh nọt lấy lòng rồi.". Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Marcus lại rất vui vẻ mở hộp quà ra. Bên trong là một bộ y phục màu lam nhạt, rất nhạt, gần như là màu trắng. Còn cả dao cạo. Dụng ý quá rõ ràng! Đây chắc chắn là chê hắn lượm thượm. "Tiểu nha đầu! Ngươi cũng giỏi lắm. Để xem mấy ngày tới ta hành hạ nha đầu thối nhà ngươi thế nào!"
Học viện
Purity ngồi trong lớp cứ thơ thẩn mãi không thôi. Trong tâm trí cô bé tất thảy mọi ngõ ngách đều là vị Hồng y nam tử nọ. Ngòi bút nhỏ quẹt trên trang giấy. Những nét vẽ mềm mại. Từng chút một, gương mặt của hắn dần dần hiện ra rõ mồn một. Càng ngắm lại càng thấy nam nhân này quá mỹ lệ, đến mức không chân thực. Hắn đã một lần bảo vệ Purity, vậy cũng có thể xem là ân nhân cứu mạng. Nếu cô bé đến tìm hắn hậu tạ thì cũng có thể xem như là hợp về tình hợp cả lý rồi đúng không?
- Purity! Trò hãy cho ta biết đây là loại dược tán gì? - Arianwen cất tiếng hỏi, rõ ràng đã chú ý đến sự lơ đãng kia của Purity.
Cô bé ngây người chốc lát. Quả thật, Purity không biết loại dược tán này là gì, chỉ đành thành thật trả lời:
- Đệ tử ngu muội, thật sự không biết đây là loại dược tán gì.
- Trò thử ngửi xem nào! - Arianwen đề nghị.
Purity hơi dè chừng một chút. Cuối cùng, dưới ánh mắt khích lệ của Arianwen, cô bé cũng ngửi thử. Đầu tiên là mùi hương nhẹ nhàng, sạch sẽ của Hypatia. Tiếp theo lại là mùi hoa đào ngào ngạt của Arianwen. Cuối cùng là mùi xạ hương và gỗ thông ấm nòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Trò ngửi được mùi gì? - Arianwen hỏi.
- Mùi biển, mùi hoa đào và... và... - Cô bé ấp úng. - Mùi xạ hương và gỗ thông.
- Vậy trò đã biết đây là dược tán gì chưa? - Arianwen hỏi, ánh mắt mong chờ.
Purity lắc đầu, nàng chỉ thở dài, từ tốn giải thích:
- Đây là Lạc dược. Những mùi trò ngửi thấy liên quan đến những người khiến trò hạnh phúc, vui vẻ.
Cô bé gật gù, ra vẻ rất hiểu những gì Arianwen nói. Nàng nén tiếng cười, nghiêm túc nói hết câu:
- Nguyên liệu chính của Lạc dược là hoa tử đinh hương. Vậy thì, ta muốn trò hái mười giỏ hoa tử đinh hương để ngày mai chúng ta tiến hành pha chế dược tán.
- Nhưng, chỉ có đệ tử thôi sao? - Đôi mắt Purity mở to, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Mười giỏ hoa tử đinh hương, có khi sắc trời đã tối cũng chưa xong mất. Cô bé cúp mắt xuống. Tuy vậy, cũng không giấu được sự bất mãn trong lòng. Arianwen biết rõ nha đầu này tính tình ngang bướng. Nếu không biết bản thân sai ở đâu thì cô bé sẽ không chịu chấp nhận hình phạt đâu. Tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nghiêm nghị:
- Trò mất tập trung trong giờ học, ảnh hưởng đến các trò khác. Trò đã biết mình sai ở đâu chưa?
- Đệ tử biết mình sai, xin tạ lỗi với người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế là cả buổi chiều hôm đó, Purity bị mắc kẹt ở vườn thuốc của Học viện. Cô bé vừa hái hoa vừa sốt ruột. Không biết bây giờ Marcus thế nào rồi. Ngày đầu tiên đi học lại đến muộn. Chỉ e rằng sao sự việc ngày hôm nay hắn sẽ đuổi thẳng cổ Purity mất.
Vừa xong việc ở vườn hoa cô bé đã hớt ha hớt hải rời đi. Trông thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng này của Purity, Karen chỉ bình thản buông một câu:
- Dù sao cũng đã trễ hơn hai canh giờ rồi, chủ nhân có gấp gáp hơn nữa cũng đâu thay đổi được gì.
- Ngươi im miệng!
Lần đầu tiên nhìn thấy Purity nổi giận đến vậy, Karen cũng biết thân biết phận ngậm miệng lại. Hai người đến sơn động cũng vừa lúc trời sập tối. Trong lòng bồn chồn không chịu được, cô bé cất tiếng gọi. Một tiếng. Hai tiếng. Ba tiếng. Vẫn không thấy ai trả lời. Biết rõ phen này xong đời thật rồi! Chỉ e hắn sẽ dựa vào lí do này mà đuổi Purity đi mất. Trong bụng cồn cào không sao chịu được.
- Ngươi ở đây đợi ta nhé Karen!
- Chờ chút đã! Chủ nhân, người định làm gì vậy?
Karen hoang mang tột cùng không biết nên ngăn lại hay không, chỉ đành chôn chân tại chỗ.
- Ta không thể, chỉ đứng yên ở đây, chờ sư phụ đuổi ta đi được. Ta phải xuống bình dưới giải thích với người.
Purity quan sát thật kỹ bên dưới, tính toán một hồi mới cẩn thận đáp xuống. Nơi này hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của cô bé. Một dòng nước nhỏ chảy từ khe nứt trên vách đá xuống tạo thành một con suối nhỏ, kêu róc rách vui tai. Ven suối là những bụi cây lan ý nhỏ, tỏa hương thơm ngát. Bên cạnh còn kê một bàn cờ. Trong hang hơi tối tăm nhưng sạch sẽ. Đơn sơ, phong tình, đúng với ấn tượng đầu tiên của Purity về Marcus. Cô bé tiến đến bên bàn cờ, quan sát thế cục ván cờ. Chậm rãi đi quân Xe, chiếu tướng.
- Ngồi xuống chơi với ta một ván cờ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro