Đứa Em Trai Tôi Là Kẻ Cuồng Chiếm Hữu

Chương 45

Hà100

2024-11-11 20:57:15

Dường như Hàn Dương Cơ không nghe thấy tôi nói gì, anh ta từ từ chậm rãi bước tới. Từng nhịp từng nhịp, tiếng lộc cộc theo chân anh ta lớn dần, cứ mỗi lần như vậy cả người tôi run lên vì căng thẳng. Mồ hôi nhễ nhại không biết từ lúc nào đã ướt đẫm chán tôi, lọn tóc ướt át rũ xuống như bông cỏ lau gập người.

Anh ta thấy thế thì nhếch mép hình lưỡi trăng, trong phút giây này tôi chợt nhận ra anh ta đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào.

Một hơi ấm len lỏi trong không gian vô định, tôi ngước mặt theo phản xạ lên. Thình lình, trái tim tôi có cảm giác gì đó đang thắt lại, thổn thức đến chạnh lòng.

Đôi mắt của Hàn Dương Cơ vẫn nhìn tôi chằm chặp, anh ta đang toan tính điều gì vậy? Liệu tôi đã đắc tội điều gì với anh ta sao... Bây giờ cũng không phải lúc để đấu võ mồm với anh ta, tôi hiện đang ở trong hang cọp nếu sơ suất cái là đi tong luôn.

Ngay lập tức, anh ta choàng tay ra sau gáy tôi định làm việc gì đó. Hoảng loạng! Tôi ngọ nguậy người khiến đầu tôi đập bẹp vào bắp tay anh ta.

Dương Hàn Cơ nhìn tôi rồi tặc lưỡi cái, cậu ta ghé xuống vào tai tôi thủ thỉ:

"Chậc, nếu cô không ngoan ngoãn thì tôi không giám cá tính mạng của cô được an toàn đâu"

Nghe vậy, tôi cúi gầm mặt xuống lặng thinh. Hừ, Dương Hàn Cơ! Anh bắt tôi là sai lầm to rồi, đợi khi ra khỏi đây tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ.

Nghĩ như vậy, tôi cố cắn môi chịu đựng, đe doạ và bắt cóc có thể bị phạt từ 2-7 năm tù, vậy lần này tôi cho anh ta bóc lịch luôn.

Dương Hàn Cơ hơi có chút lung lay, anh ta nhìn xuống tôi rồi nhẹ nhàng cởi bịp mắt tôi ra.

Ánh sáng mờ ảo khẽ hắt xuống mái tóc đen tuyền của anh ta, rồi bay bổng chạm vào đôi mắt hơi hé mở của tôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Toàn cảnh trong phút này đập thẳng vào mắt, một căn phòng xa hoa, phủ dát vàng khiến nó trở nên nguy nga.

Và hơn thế nữa, người chiếm toàn bộ ánh chú tâm của tôi là chàng trai giả tạo kia. Anh ta nhìn tôi rồi nặn ra nụ cười lạnh, không nói nửa lời đi lại đến chiếc vào làm việc của mình.

What! Thật không ngờ có kiểu người như này luôn. À mà thôi mở mắt cũng tốt, xem ra không quá như tôi tưởng tượng, ở đây không có bảo vệ.

Mắt tôi đảo đi một lượt, xét nét quan sát xung quanh nơi đây. Thật lạ, khi người ta bị bắt cóc thường đày đến ngôi nhà hoang, mục nát sao lại ở nơi đây. Thôi không sao, chỉ có mình hắn thì xử lý dễ dàng như dí con kiến ý mà.

Đắc ý, tôi từ từ nhìn xuống tay mình, định ma sát dây thừng thì đột dừng lại, ý chí của tôi như ngọn lửa bị một thau nước lạnh tạt tắt ngấm. Là còng sắt, đã thế còn bị còng luôn cả chân chứ, giờ tôi hiểu rồi! tại sao hắn lại chọn nơi này vì chỉ đơn giản nơi nào càng nguy hiểm thì càng an toàn, sẽ chẳng ai giám nghĩ nơi tôi bị giam nhốt là ở đây cả vả lại nơi đây còn cố định hơn nhiều.

Thế thì tôi phải làm sao đây!!, chẳng nhẽ phải nhảy lò cò, thế rồi làm sao để có thể giải thoát được cái vòng này?

Không biết trên người tôi có thiết bị nào không nhỉ, tôi cúi người xuống cố ngó đông đảo tây tìm vật. Khoan!...có cái gì đó lại không đúng ở đây...Quần áo của tôi đâu, sao lại thay bằng chiếc áo sơ mi trắng lại còn trễ vai thế này! Ai đã mặc cho tôi vậy

Tôi há hốc miệng, đầu tức đến xì khói như miệng núi nửa, tôi không còn nhẫn nhịn mà nói to. truyện teen hay

"Rõ ràng ban nãy tôi đâu có mặc đồ này lại còn hở hang lố bịch nữa cơ chứ, rốt cuộc anh làm cái quái gì trên thân của tôi vậy hả!''

"...Đừng có mà hiểu lầm, đồ của cô bị gắn định vị không tiện đường cho tôi thôi" Anh ta đặt nhẹ cây bút xuống, quay người lại nhìn.

Tôi đâu có ngu mà tin, tưởng nói thế mà che giấu được việc à! Thật không ngờ tôi lại bị làm nhục như thế này

"Bao biện! Tôi sẽ kiện anh về việc quấy rối tình d**..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng nói của tôi nhỏ dần khi thấy rõ biểu cảm của anh ta...

Dương Hàn Cơ bấm bụng, cười phá lên như ruộng được mùa, xong, anh ta bất chợt dừng ngắt quãng, hai mắt đăm đăm nhìn tôi.

"Cô nghĩ tôi sẽ quan tâm cái thân thể đó của cô á, sai rồi! Xung quanh tôi không thiếu phụ nữ và nếu thế thì tôi cũng không có hứng"

Đôi lồng mày kiếm của anh ta nhếch lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.

Tôi đờ người ra khi nghe câu trả lời của anh ta, ý của hắn là gì cơ chứ. Đủ rồi...! Cả người tôi run lên vì giận, anh ta nói thế nào cũng được nhưng không có quyền đụng chạm, nhục mạ cơ thể tôi.

Tôi giận giữ quát to:

"Anh cút ngay cho tôi!!!"

Dương Hàn Cơ nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa điều gì đó. Trong người anh ta có sự thôi thúc gì đó đang cuộn trào trong lòng, Hàn Cơ bất giác đi đến chỗ tôi, đầu hơi ngả về một chỗ dáng vẻ như sắp thực hiện điều gì đó.

Anh ta đưa tay ra đằng sau gáy tôi, nâng mạnh đầu tôi lên, ép tôi phải nhìn về phía anh ta.

Dương Hàn Cơ giọng hơi khàn khàn nói với tôi một câu hết sức ghê rợn

"Cô không có tư cách để ra lệnh tôi cả, nên nhớ rằng cô đang là con tin, hãy tận hưởng những giây phút cuối cuộc đời này đi. Điều chắc chắn cô cũng chết mà thôi, có khi chơi cô trước cũng là điều không sớm thì muộn

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đứa Em Trai Tôi Là Kẻ Cuồng Chiếm Hữu

Số ký tự: 0