Đứa Em Trai Tôi Là Kẻ Cuồng Chiếm Hữu
Hắn đe doạ!?
Hà100
2024-11-11 20:57:15
Tôi xiết chặt tay thành quyền, muốn đấm hắn ngay lúc này. Tôi vỡn không thể hiểu rằng hắn có hàm ý gì trong lời nói. Nó giống như một câu xúc phạm hay là chế nhạo. Thế sao hắn có thể tùy tiện nói lung tung như thế trong khi không biết nó là ai?
Nơi nghi hoặc trong tôi lại càng lớn, tôi biết hắn thực sự đang cố tình gợi ý chi tiết nào đó trong câu chuyện. Hắn đang nhởn như xem trò chơi của riêng mình. Được! Vương Nhật tôi nghĩ thường anh quá rồi.
Tôi phũ phàng đáp trả một câu lạnh lùng:
"Kể cả vậy tôi cũng không yêu thương anh như trước đâu"- thẳng thắn nói
Thoáng nhìn nét mặt của hắn, sao tôi lại có cảm giác hơi chua sót trong lòng thế nhỉ. Hắn thoáng chốc đờ đẫn không biết lên làm gì. Nhưng tôi thấy tôi có ác quá đâu, mà hắn bị như vậy còn nhẹ chán!
"Tại sao chứ?!"- hắn hỏi
Tôi cười lạnh, hắn biết rồi vỡn hỏi đây là đang cố tình sao.
Tôi không nói gì nhẹ nhàng rời. Hai từ thôi "giả tạo!".
Đứng ở ngoài ban công gắm nhìn hoàng hôn đỏ trải dài như thảm lụa.
Tôi ước mình có thể quay lại được lúc thuở nhỏ. Từ khi chuyển đến đây đã bốn năm rồi mà cữ nhỡ như cả thế kỉ. Tôi còn nhớ in cái cảnh lần đầu gặp hắn đã không được vui vẻ cho lắm. Từ đâu nhỉ? nó có lẽ chỉ là bạn thân của ba mẹ tôi mà thôi. Trái ngược với hắn thì em ấy là người hiểu chuyện, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ chưa bao giờ phải phiền muộn việc gì...
Cầm trên tay chiếc vòng có quả trái tim lắc lư đó tôi nghĩ vu vơ. Khoan...có cái gì đó...
"Ra đi!"
"..."
Vương Nhật lặng lẽ bước ra vẻ mặt vô tội nhìn tôi. Lại gì đây tôi muốn yên tĩnh, hắn cứ bám riết vậy.
"Lại gì?"
Hắn thở dài nói với giọng não nề:
"Ngày mai có thể đến trường được rồi đấy"
Hắn nói được câu rồi cũng rời đi. Khi hắn quay người rời đi tôi có thể thấy nụ cười nhè nhẹ trên môi của hắn, nó khiến tôi sờn vai gáy.Ầu...Nguy hiểm thật...
Trong trong căn hộ ở lầu tám, tôi đi trải dọc qua những giá sách. Sao với không thể tìm thấy! rõ ràng tôi nhớ hắn thường hay cất mấy đồ trong đây thế quái nào nó giống như một cái thư viện hơn ý. Chắc chắn hắn không thể vứt cái đó đi được - tôi tự an ủi
Tôi lục từng ngõ ngách từ đầu đến cuối dò soát đi cả chục lần thì kết quả nó vỡn vậy. Đây cũng không phải là lần đầu tiên rồi nhưng ngày tôi cắn răng nhịn nhục ở đây đều là có mục đích - Tìm lại đồ mà hắn làm gì đó. Tại sao chứ? Sao hắn lại nhẫn tâm như vậy. Đó là tấm ảnh vô giá mà tiền cũng không thể đo được.
Bất lực tôi lằm xoài xuống sàn nhà, chỉ biết oán hờn.
"Tôi đã bảo là quên nó đi rồi mà"
Vương Nhật từ bao giờ đứng đằng sau hắn vẫn còn đang mặc tạp dề tay cầm cái muôi, đoán không nhầm hắn mới lên đây gọi tôi thì phải
Đang lúc bực bội, tôi tìm được cớ hả cơn giận liền chau mày quay sang hỏi:
"Anh đã vứt đồ của tôi ở đâu" Cái muôi trong hắn ta đang thương bị siết chặt lại. Khỏi nói tâm trạng hắn ta như thế nào rồi "kinh khủng". Toang! Chơi ngu thì giỏi mà chơi giỏi thì ngu!
"Đã nói rồi BỎ ĐI"
Tôi lí nhí không nói ra câu. Nói thật thì cũng sợ thế nhưng đúng là định trốn tránh thì tia lửa dom dóm lên đến cả bức ảnh của em tôi cũng không giữ được thì gọi là gì nữa
"không đấy là bức ảnh duy nhất của em trai tôi cầu mong tôi chỉ cần chúng thôi-"
"Thế tôi là gì trong tim em!"
"..."
" Trả lời đi đừng như thế nữa chỉ là một bức ảnh thôi, kệ đi người chết thì cũng đã chết nên hãy tôn trọng người sống đi"
Tôi bị hắn nói như vậy liền thẹn quá hoá giận. Tôi không chấp nhận sự thật. Anh Lương nói với tôi như thế thì làm sao tôi có thể quên được cơ chứ! Em ấy còn sống!
"Thôi đi! Tôi không muốn nghe nữa. Làm ơn cút khỏi cuộc đời của tôi!"
"Hah, đừng gắt quá lên thế. Mấy tấm ảnh của nó với nhật kí rác rưởi đó tôi vứt hết rồi"
"Anh giám..."
"Tiếp theo là đến bà của em đấy!"
Người run bắn lên từng hồi, cảm xúc của tôi thật hỗn độn. Giận giữ có sợ hãi cũng có. Hắn là sẽ thiêu rụi nó dưới ngọn lửa nóng rực và ngụ ý ở đây chính là đe đoạ bà tôi một cách vò nát. Hắn điến thật rồi!!! Tôi không thể để chuyện này kéo dài ra được nữa, hắn mất hết tính người. Đến cả bà tôi - một người trong gia đình mà tôi kính trọng, yêu quý nhất, hắn còn nghĩ như vậy thì có lẽ Vương Nhật còn làm nhiều chuyện trái với luân đạo nữa.
Từ bao giờ hắn như vậy, hay đây là bộ mặt thật của hắn.
Chát! Tôi tát thẳng cho hắn một cái bạt tay. Lần này tôi phải dậy dỗ lại hắn không để cho Vương Nhật làm loạn được.
Hắn ta bị ăn cú tát khiến khuôn mặt của hắn bị sưng đỏ ửng lên hằn rõ năm ngón tay. Hắn lờ đờ nhìn về phía tôi như không tin đây là sự thật
Nơi nghi hoặc trong tôi lại càng lớn, tôi biết hắn thực sự đang cố tình gợi ý chi tiết nào đó trong câu chuyện. Hắn đang nhởn như xem trò chơi của riêng mình. Được! Vương Nhật tôi nghĩ thường anh quá rồi.
Tôi phũ phàng đáp trả một câu lạnh lùng:
"Kể cả vậy tôi cũng không yêu thương anh như trước đâu"- thẳng thắn nói
Thoáng nhìn nét mặt của hắn, sao tôi lại có cảm giác hơi chua sót trong lòng thế nhỉ. Hắn thoáng chốc đờ đẫn không biết lên làm gì. Nhưng tôi thấy tôi có ác quá đâu, mà hắn bị như vậy còn nhẹ chán!
"Tại sao chứ?!"- hắn hỏi
Tôi cười lạnh, hắn biết rồi vỡn hỏi đây là đang cố tình sao.
Tôi không nói gì nhẹ nhàng rời. Hai từ thôi "giả tạo!".
Đứng ở ngoài ban công gắm nhìn hoàng hôn đỏ trải dài như thảm lụa.
Tôi ước mình có thể quay lại được lúc thuở nhỏ. Từ khi chuyển đến đây đã bốn năm rồi mà cữ nhỡ như cả thế kỉ. Tôi còn nhớ in cái cảnh lần đầu gặp hắn đã không được vui vẻ cho lắm. Từ đâu nhỉ? nó có lẽ chỉ là bạn thân của ba mẹ tôi mà thôi. Trái ngược với hắn thì em ấy là người hiểu chuyện, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ chưa bao giờ phải phiền muộn việc gì...
Cầm trên tay chiếc vòng có quả trái tim lắc lư đó tôi nghĩ vu vơ. Khoan...có cái gì đó...
"Ra đi!"
"..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Nhật lặng lẽ bước ra vẻ mặt vô tội nhìn tôi. Lại gì đây tôi muốn yên tĩnh, hắn cứ bám riết vậy.
"Lại gì?"
Hắn thở dài nói với giọng não nề:
"Ngày mai có thể đến trường được rồi đấy"
Hắn nói được câu rồi cũng rời đi. Khi hắn quay người rời đi tôi có thể thấy nụ cười nhè nhẹ trên môi của hắn, nó khiến tôi sờn vai gáy.Ầu...Nguy hiểm thật...
Trong trong căn hộ ở lầu tám, tôi đi trải dọc qua những giá sách. Sao với không thể tìm thấy! rõ ràng tôi nhớ hắn thường hay cất mấy đồ trong đây thế quái nào nó giống như một cái thư viện hơn ý. Chắc chắn hắn không thể vứt cái đó đi được - tôi tự an ủi
Tôi lục từng ngõ ngách từ đầu đến cuối dò soát đi cả chục lần thì kết quả nó vỡn vậy. Đây cũng không phải là lần đầu tiên rồi nhưng ngày tôi cắn răng nhịn nhục ở đây đều là có mục đích - Tìm lại đồ mà hắn làm gì đó. Tại sao chứ? Sao hắn lại nhẫn tâm như vậy. Đó là tấm ảnh vô giá mà tiền cũng không thể đo được.
Bất lực tôi lằm xoài xuống sàn nhà, chỉ biết oán hờn.
"Tôi đã bảo là quên nó đi rồi mà"
Vương Nhật từ bao giờ đứng đằng sau hắn vẫn còn đang mặc tạp dề tay cầm cái muôi, đoán không nhầm hắn mới lên đây gọi tôi thì phải
Đang lúc bực bội, tôi tìm được cớ hả cơn giận liền chau mày quay sang hỏi:
"Anh đã vứt đồ của tôi ở đâu" Cái muôi trong hắn ta đang thương bị siết chặt lại. Khỏi nói tâm trạng hắn ta như thế nào rồi "kinh khủng". Toang! Chơi ngu thì giỏi mà chơi giỏi thì ngu!
"Đã nói rồi BỎ ĐI"
Tôi lí nhí không nói ra câu. Nói thật thì cũng sợ thế nhưng đúng là định trốn tránh thì tia lửa dom dóm lên đến cả bức ảnh của em tôi cũng không giữ được thì gọi là gì nữa
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"không đấy là bức ảnh duy nhất của em trai tôi cầu mong tôi chỉ cần chúng thôi-"
"Thế tôi là gì trong tim em!"
"..."
" Trả lời đi đừng như thế nữa chỉ là một bức ảnh thôi, kệ đi người chết thì cũng đã chết nên hãy tôn trọng người sống đi"
Tôi bị hắn nói như vậy liền thẹn quá hoá giận. Tôi không chấp nhận sự thật. Anh Lương nói với tôi như thế thì làm sao tôi có thể quên được cơ chứ! Em ấy còn sống!
"Thôi đi! Tôi không muốn nghe nữa. Làm ơn cút khỏi cuộc đời của tôi!"
"Hah, đừng gắt quá lên thế. Mấy tấm ảnh của nó với nhật kí rác rưởi đó tôi vứt hết rồi"
"Anh giám..."
"Tiếp theo là đến bà của em đấy!"
Người run bắn lên từng hồi, cảm xúc của tôi thật hỗn độn. Giận giữ có sợ hãi cũng có. Hắn là sẽ thiêu rụi nó dưới ngọn lửa nóng rực và ngụ ý ở đây chính là đe đoạ bà tôi một cách vò nát. Hắn điến thật rồi!!! Tôi không thể để chuyện này kéo dài ra được nữa, hắn mất hết tính người. Đến cả bà tôi - một người trong gia đình mà tôi kính trọng, yêu quý nhất, hắn còn nghĩ như vậy thì có lẽ Vương Nhật còn làm nhiều chuyện trái với luân đạo nữa.
Từ bao giờ hắn như vậy, hay đây là bộ mặt thật của hắn.
Chát! Tôi tát thẳng cho hắn một cái bạt tay. Lần này tôi phải dậy dỗ lại hắn không để cho Vương Nhật làm loạn được.
Hắn ta bị ăn cú tát khiến khuôn mặt của hắn bị sưng đỏ ửng lên hằn rõ năm ngón tay. Hắn lờ đờ nhìn về phía tôi như không tin đây là sự thật
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro